61. Thất Cửu (thượng)


Người đăng: ๖ۣۜBún ๖ۣۜVô ๖ۣۜTà

“Đại đương gia!”
Hồng Cửu đột nhiên trợn mắt hổ, sát khí dâng lên như thác nước, tựa như khói
mây tụ tập.
“Làm sao?”
Thất gia bên cạnh cũng bị sát khí này làm tỉnh, tưởng rằng cường địch đột
kích. Đầu tiên cảnh giác chú ý bốn phía, sau đó mới nhìn về phía Hồng Cửu.
Hai người chạy trốn một ngày đêm, mới cắt đuôi được Yêu Nguyên như giòi trong
xương. Cuối cùng cũng tìm được cơ hội tựa vào một thân dong lớn mà ngủ. Quả
thật cực kỳ mệt mỏi, cho dù không an toàn vẫn ngủ say một lát, nhưng trong
tiềm thức vẫn duy trì cảnh giác. Ai ngờ tỉnh lại không thấy tung tích địch,
chỉ có Hồng Cửu đang trợn to hai mắt, hoài nghi bất định.
“Ngươi phát hiện cái gì? Chảy rất nhiều mồ hôi.”
Hồng Cửu cứu nàng từ tay Yêu Nguyên tam túc, lặn một mạch vẫn có thể mặt không
đổi sắc, khí tức không loạn, đủ thấy tu vi nội công sâu xa. Nhưng bây giờ ngủ
nông một hồi, lại thấy hắn thở hồng hộc, tâm hoảng ý loạn.
“Vừa nãy bị nội thương sao? Ngươi vừa kêu cái gì...... Đại đương gia?”
“Đúng, đúng, đại đương gia.” Lúc này Hồng Cửu mới hoàn hồn, lau đi mồ hôi
trán, “Lúc trước ta tâm thần bất định, luôn cảm thấy là lạ. Bây giờ suy nghĩ,
nói không chừng đại đương gia gặp phải phiền toái.”
Thất gia nghiêng đầu, suy đoán nhanh người được hắn gọi là đại đương gia, nam
tử tên Minh Phi Chân kia. Tuy có thân thể của võ nhân, lại chê hơi gầy, mặc
quần áo văn sĩ vào trông càng lôi thôi lếch thếch, không văn không võ. Trông
không đáng tin lắm, nhưng luôn ra vẻ muốn ăn đòn.
“Người như hắn, rất dễ gặp nguy hiểm.”
“Ngươi biết cái gì.”
Hồng thập bát gia phất đại thủ, ra vẻ không tính toán với phụ nữ trẻ em vô
tri.
“Đại đương gia của ta anh hùng cái thế, từng sợ người nào?”
Thất gia cũng cả giận.
“Vậy ngươi lo lắng cái gì?”
Hồng Cửu cả giận nói: “Ta làm huynh đệ của đại đương gia, lo cho hắn chính là
nghĩa khí phải có. Hắn anh hùng vô địch, bình yên vô sự là chuyện của hắn, ta
nhất định phải lo lắng!”
“Ngươi thật là, nói cạn cả lời!”
Hồng Cửu lấy lại bình tĩnh. Lập tức lắc đầu, dường như cũng cảm thấy mình nghĩ
nhiều. Cho dù võ công của đại đương gia hoàn toàn biến mất, chung quy vẫn lưu
lại chút bảo hiểm cho bản thân, hoàng đế lão nhi cũng rất ưu ái hắn, không
đến mức bị võ nhân triều đình làm hại.
Nhưng chung quy trong lòng không yên, suy nghĩ tới tới lui lui.
Thất gia phóng tầm mắt ra xa, trầm tư nửa ngày. Ánh trăng tạo ra dải sáng êm
dịu trên dung nhan xinh đẹp của nàng.
“Còn một canh giờ là hừng đông, không bằng suy nghĩ bây giờ đi đâu.”
“Nghĩ làm gì?”
Hồng Cửu ngáp một cái, có vẻ vẫn không tập trung.
Nhưng Thất gia cũng không để ý, bình tĩnh nói.
“Vừa rồi ngươi phát ra sát khí, có lẽ chúng ta đã lộ hành tung. Không bao lâu
sau, truy binh sẽ tới. Bây giờ không quyết định, chậm sợ không kịp.”
Hồng Cửu lắc đầu to, cười nói.
“Ngươi muốn trở lại kinh thành phục mệnh, ta muốn trở lại kinh thành tìm đại
đương gia, đương nhiên về kinh.”
“Về kinh? Đại quân yêu tộc cản trên đường, cho dù chúng ta đi đường vòng,
không được nửa ngày cũng bị đuổi kịp. Lúc không ai ngấp nghé, ta còn có thể
mượn ‘Thủy Yêu’ để lặn về, bây giờ đường thủy có Hải Dạ Xoa trấn giữ.
Thủy Yêu không phải ‘Hồ Tinh’ và ‘Hải Quái’, không thích hợp tác chiến, gặp
phải yêu tộc sở trường thuỷ chiến của Hải Dạ Xoa, chắc chắn phải chết. Hơn
nữa, cho dù ta có thể may mắn thoát khỏi, ngươi cũng không được a. Ngươi
định làm sao?”
Hồng Cửu gãi gãi đầu: “Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn thôi.”
“Ngăn cản bao nhiêu? Bởi vì ta mà ngươi chọc phải đám người này, ta há có thể
vứt bỏ ngươi không quan tâm.”
Hồng Cửu không khỏi hơi mơ hồ. Hắn chỉ hỏi thăm đại khái thực lực của Yêu
Nguyên. Dù sao lúc hắn hành tẩu giang hồ, Yêu Nguyên đã mai danh ẩn tích. Hồng
Cửu là người thế nào, có thể giao thủ với tà đạo trong truyền thuyết này,
vốn là chuyện vui của hắn. Chỉ cảm thấy sảng khoái, không khiếp đảm chút nào.
Nhưng hiện nay, đại sư huynh không người chăm sóc. Ngộ nhỡ đánh nhau bị thương
nặng khó lành, không thể về kinh trong thời gian ngắn thì sao, không nhịn được
hơi do dự.
Thất gia biết hắn không dễ quyết định, ngọt ngào cười.
“Ta có ý tưởng.”
Nhặt lên một nhánh cây, tô tô vẽ vẽ trên mặt đất, phác thảo ngay một bộ địa
đồ.
“Từ đây đi về phía tây sáu mươi dặm, có một thị trấn.”
Mắt Hồng Cửu sáng lên: “A, ngươi nói là......”
“Đi ngược con đường cũ.”
Thất gia kiên định nói: “Bọn hắn nghĩ ta sẽ về kinh thành tụ hợp với tiểu
vương gia, phải đi hướng đông. Ta lại chạy hướng tây. Làm bọn hắn ngã nhào.”

Mưa như dây đàn, rơi trên mặt nước, bắn lên tí tách, như nghe nhịp điệu của
thiên địa.
Thủy sắc Giang Nam vốn dịu dàng.
Hai người cùng vào một nhà hàng, nhìn mặt sông từ lầu hai. Chỉ thấy mưa phùn
như tơ, vạn vật im lặng. Người qua đường đi chầm chậm dưới ô giấy dầu, giống
như được mưa bụi dịu dàng mờ mịt, tạt vào mặt không lạnh —— gột rửa hỏa khí.
Động tác cũng chậm rãi.
Hay cho một Giang Nam thanh tao.
“Chủ quán, cho một bình trà, mấy đĩa thức nhắm. Vị đại gia này muốn uống rượu,
cho hắn thượng hạng.”
Sau khi đi vào thị trấn, Thất gia liền thay đồ nữ vừa người, lúc này không cần
ngụy trang ra khẩu âm cổ quái. Thuận miệng phân phó, mềm giọng êm tai. Điếm
tiểu nhị nghe thấy, cảm giác như xương cốt nhẹ mấy cân.
Hồng Cửu không khỏi bội phục thiếu nữ trước mắt.
Vốn cho rằng nàng còn trẻ tuổi, lại bất ngờ gặp trắc trở, sẽ thất vọng nản
chí. Nào ngờ, chẳng những không để trong lòng, phán đoán vẫn vô cùng thanh
thoát quả quyết.
—— Nữ tử của Ôn gia Thiên Sơn phái, chung quy không đơn giản.
Thiên Sơn phái là một truyền kỳ trong chốn võ lâm. Nó xuất từ Côn Lôn, lại
được tôn sùng vô thượng ở Côn Lôn.
Tổ sư khai phái của Thiên Sơn vốn là chưởng môn Côn Lôn, võ công tuy không
yếu, nhưng không tính là siêu quần bạt tụy. Đại phái võ lâm xưa nay như thế,
chưởng môn chất phác, môn hạ đệ tử cũng không xuất sắc. Muốn rộng rãi cửa nhà,
chí ít phải chờ hai đời sau đó.
Vốn cho rằng Côn Lôn nhất mạch phải yên lặng mấy chục năm.
Ai ngờ người này có tài nhưng thành đạt muộn. Lúc năm mươi tuổi từ chức truyền
vị cho đồ, hắn tiềm tu tại Thiên Sơn, không ngờ ngộ ra kiếm đạo vô thượng
trong băng thiên tuyết địa. Sau đó bảy mươi tuổi xuống núi, hào khí tuôn ra
càn quét giang hồ, tạo nên tên tuổi rất lớn. Từ đây khai sơn lập phái, thế
gian có thêm Thiên Sơn nhất hệ.
Xưa nay Thiên Sơn phái và Côn Lôn phái bổ sung cho nhau, thân thiết như một.
Trong Côn Lôn sơn phân sáu động, gồm Chiết Mai, Bách Hoa, Hối Vũ, Đại Hoang,
Trầm Nguyệt, Tuyết Tàng. Mỗi mười năm, phải đưa con cháu ưu tú vào Thiên Sơn
học nghệ.
Võ học Thiên Sơn phái rất trọng ngộ tính, bởi vậy có nhiều thiếu niên anh
hùng.
Thệ Thủy kiếm hoàng Ôn Nhất Nhất xuất từ Ôn gia của Tuyết Tàng động. Mười sáu
năm trước, nàng kiếm bại năm nhà, vinh dự nhận chức chưởng môn Thiên Sơn lúc
mới hai mươi tuổi. Sau đó phá vỡ núi đá, lấy được thần binh trên đỉnh Thiên
Sơn. Có được tuyệt đại thần phong ‘Thệ Thủy’, sông băng rửa kiếm, càng là
thanh danh lan xa.
Vị kiếm hoàng này không lớn tuổi, nhưng danh vọng còn trên Bạch Lâu sư thái
của Nga Mi —— đã thành danh nhiều năm, ngang hàng với Tử Luyện Hoàng Hôn hung
danh vang vọng. Nhưng cân nhắc đến chuyện người này thích tĩnh không thích
động, lại tề danh với Tử Ngô Đồng đi khắp thiên hạ đồ ma luyện kiếm, càng làm
người ta cảm thấy cao thâm khó lường.
Thất gia là thân muội muội của người này, thảo nào có tâm tính như vậy.
Thất gia không biết Hồng Cửu đang nghĩ gì, hì hì một tiếng, nụ cười rất ngọt
ngào.
“Chúng ta đến nơi này, quả nhiên không ai truy tung.”
Hồng Cửu gật đầu nói.
“Ý tưởng không tệ, nhưng trong thời gian ngắn, chúng ta không thể trở về kinh
thành.”
Thất gia thấp giọng nói.
“Ta cũng nghĩ tới điểm này. Nhưng ngươi có nghĩ, vì sao bọn hắn điều động binh
lực như thế, không thể không bắt ta?”
“Ngay cả vì sao ngươi bị bọn hắn truy đuổi, ta cũng không biết, làm sao biết
chuyện này.”
“Ta cho ngươi biết, là bởi vì......”
Đang nói đến chính đề, lại nghe thấy có người cao giọng ồn ào ở phía dưới.
“Mở tiệm, chừa lại cái bàn lớn nhất tốt nhất, khách quý muốn nghỉ chân!”
Dưới kia hô xong một tiếng, Thất gia và Hồng Cửu nhìn nhau.
Cái bàn tốt nhất này, chẳng phải bàn của bọn hắn?


Cuộc Sống Thoái Ẩn Của Võ Lâm Chi Vương - Chương #1172