Người đăng: ๖ۣۜBún ๖ۣۜVô ๖ۣۜTà
“Ngài không trả lời thì thôi, mắng người làm gì......”
Sau khi bị phun hương thơm một trận, ta cũng biết đây là Phương Trượng bản
trượng. Cho dù có lá gan dịch dung thành đương kim hoàng thượng, chắc cũng
không não hố đến học được tính tình thật của hắn.
“Minh khanh gia, tìm được ngươi quá tốt rồi, trời phù hộ, trời phù hộ bản
triều a.”
Quả nhiên là đương kim hoàng thượng, nhìn thái độ không biết xấu hổ này. Cứ
như hơn ba trăm câu vừa rồi không phải ngươi mắng.
“Minh khanh, để trẫm kiểm tra ngươi.”
Trong đôi mắt hoàng thượng tràn đầy mong đợi, thậm chí còn có một chút tinh
nghịch.
Hoàng thượng, để mấy cô con gái của ngài, hoặc là Thẩm lão đại làm động tác
này còn coi như thưởng tâm duyệt mục, nhưng lão ngài tự thân lên trận thì có
hiệu quả thúc nôn.
“Trong khoảng thời gian này, kinh thành liên tục xảy ra chuyện. Nhưng ngươi
biết chuyện làm người căm phẫn nhất, lớn nhất là gì không?”
“Biết a! !”
Hoàng thượng long nhan đại duyệt: “Chuẩn tấu!”
“Có đám không biết xấu hổ đánh ta một trận! Hoàng thượng, ngài có thể chịu
được sao? Đại La bá đắc lực của ngài bị người đánh, còn là mấy nhóm người a.
Sắp càn rỡ bằng Kỳ Lân vệ a. Mau cho ta mượn ba ngàn quản thành, ta đi bình
đám ngưu quỷ xà thần này......”
“Im ngay.”
Hoàng thượng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép quát.
“Chuyện của ngươi là ân oán cá nhân, tự mình giải quyết. Triều đình thuê ngươi
để ngươi tạo phúc bách tính, đừng lợi dụng tài nguyên nhà nước để mưu lợi cho
mình.”
Ta không có ý kiến với tạo phúc bách tính, nhưng ai tạo phúc ta?
Hoàng thượng ân cần thiện dụ.
“Hạnh phúc của mình thì tự mình tìm. Ngươi xem, mấy ngày trước trẫm cũng bị
hoàng hậu và Hoàng phi đánh chạy trối chết. A hừ, long du nước cạn! Nhưng trẫm
có phàn nàn với ngươi không? Có bảo hai người các nàng không nói đạo lý không?
Có nói nữ nhân đều là cọp cái không? Có nhắc tới trẫm bị chèn ép khắp nơi
không?
Trẫm giấu tất cả nước đắng trong bụng, chôn cực kỳ sâu, một giọt cũng không
lọt. Nhìn thấy ngươi, còn không phải nghĩ đến quốc sự trước tiên, trẫm có nói
chuyện đó không?”
“A, a......” Ta suy nghĩ ý này, hỏi: “Vậy đại sự ngài nói, chính là ngài bị
nàng dâu đánh?”
“Im ngay! Đừng nói hươu nói vượn. Trẫm không nói những chuyện này, trẫm tuyệt
đối không nói cho ngươi!”
“Vậy ngài nói chuyện gì a.”
“Đương nhiên là chuyện sứ giả Bạch vương thất quan vào kinh thành!”
“A, ra là chuyện này.”
“Đương nhiên là chuyện này.”
“Vậy ngươi tìm ta làm gì?”
Hoàng thượng trừng long nhãn, ta vội vàng đổi giọng.
“Vậy ngài tìm...... Vi thần làm...... Ờ, vẫn là chuyện vô bổ a. Ta không giúp
được ngài.”
“Sao có thể gọi là chuyện vô bổ? Minh khanh gia quá khiêm tốn. Ngươi là người
nhiều mưu của trẫm a.”
Không không không, ngài hiểu lầm. Ta cùng lắm là anh tuấn tiêu sái, sáu sáu
sáu sáu mà thôi, vẫn cách người nhiều mưu một đoạn.
“Khiêm tốn, tuyệt đối khiêm tốn.”
“Không phải hoàng thượng, chuyện này...... Ta không tiện quản a.”
Hoàng thượng cau mày nói: “Vì sao?”
Bởi vì...... Võ công của ta...... Hoàn toàn biến mất a.
“Lúc trẫm cần trợ giúp nhất, vậy mà ngươi không đưa tay ra. Ngươi có biết, sự
cân bằng với Bạch vương thất quan liên quan đến an nguy của bao nhiêu người
không. Nếu xử lý không tốt, chính là đại sự liên quan đến thân gia tính mệnh
của mấy triệu người a.”
“Mấu chốt không phải vi thần không chịu giúp ngài.”
“Vậy là cái gì?“
Mấu chốt là ta đánh không lại a!
Bình thường, cho dù ta không chủ động ra tay, bị gây chuyện còn có thể né
tránh. Bây giờ chỉ trốn cừu gia đã quá sức. Hơn nữa động vào mấy cẩu vật bụng
dạ độc ác Bạch vương thất quan, ta còn mạng nhỏ hay không.
“Cho dù ngài phong vi thần làm thân vương, vi thần cũng không làm.”
“Nói nhảm, trẫm cũng không làm. Đừng nói lời thừa, nếu ngươi không ra chủ
kiến, trẫm cắt tước vị của ngươi.”
Ôi! Họ Lý! Ngươi không công bằng a!
Ta liều chết làm công cho ngươi, bình hang rồng còn thu Nghiệt Dao. Ngươi
phong ta làm đại la bặc thì cũng thôi đi, còn muốn cắt!
“Dù ngài lột vỏ củ cải, vi thần cũng không làm!”
“Ngươi ngươi ngươi, haiz, quả là......”
Ta nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của hoàng thượng, cảm thấy hơi kỳ quái.
Không phải ngày đầu tiên hoàng thượng có ý tưởng đối phó Bạch vương thất quan.
Lúc trước hắn có ý nghĩ chiêu hàng Lạc Danh, mới tự mình đi Hồ Châu. Nhưng
không ngờ chơi thoát, bị Lạc Danh cắn ngược một miếng. Tuy chuyện này rất trắc
trở, chung quy xử lý được.
Do đó, hoàng thượng sớm nên tiếp nhận phản ứng của Bạch vương thất quan, thậm
chí trong tình hình kém cỏi nhất, phải chuẩn bị khai chiến mới đúng. Vì sao
bây giờ lại nói, nếu làm không tốt sẽ liên quan đến tính mệnh của mấy trăm vạn
thân gia...... Chẳng lẽ......
“Hoàng thượng, chẳng lẽ trong triều xảy ra vấn đề?”
Hoàng thượng chấn động toàn thân, không thể tưởng tượng nổi nhìn ta.
Nghĩ tới nghĩ lui, có thể làm hoàng thượng có phản ứng này, chắc là có trở lực
trong triều, làm hắn không thể chuẩn bị tác chiến. Cho nên mới cảm thấy tình
thế khó xử.
Hoàng thượng thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói.
“Nói thật với Minh khanh đi. Bởi vì Bạch vương thất quan phái con cháu đích
tôn nhà mình vào kinh thành, quá nửa đại thần trong triều đều phản đối trẫm
trừ bỏ đặc quyền của Bạch vương. Bọn hắn cho rằng, trong tình huống Lạc Kiếm
sơn trang chủ động trả lại đặc quyền, Bạch vương thất quan vẫn có thể đưa
con em nhà mình vào kinh thành, có ý rất tốt. Dù ngày xưa có sai lầm, cũng có
thể mượn cơ hội khuyên nhủ thay đổi.”
“Hoàng thượng cho rằng bọn hắn sai?”
“Đương nhiên sai. Nếu Bạch vương thất quan có chút xíu ăn năn, vì sao một mặt
sai người tới kinh, một mặt lại mặc cho nhân sĩ tà phái ra vào Giang Nam chi
địa. Mới bao nhiêu thời gian, đã có trăm môn phái hắc đạo tro tàn lại cháy.
Trong này có bao nhiêu thế lực sớm đã quy thuận với bọn hắn, phụng một lệnh,
thay đổi quần áo, từ lương đống bạch đạo thành đầu lĩnh hắc đạo. Trong trọng
thần triều đình, có bao nhiêu người cầm chỗ tốt của bọn hắn, sống chết cũng
ủng hộ bọn hắn. Hừ, sao trẫm không biết? Mắt thấy trận chiến này càng ngày
càng khó, nhưng Lạc đại ca tự vào tử địa, trả lại Hồ Châu, mới tạo nên thế cục
trăm năm khó gặp này, mới khiến căn cơ của Bạch vương triệt để dao động. Nếu
trẫm giơ lên thật cao, lại nhẹ nhàng buông xuống, nào xứng một phen tâm ý của
Lạc đại ca?
Còn có, nếu Bạch vương thất quan lừa dối qua ải như vậy. Từ nay về sau, cho dù
đến tử tử tôn tôn của trẫm, há còn cơ hội áp chế bọn hắn?”
Ta giang tay nói: “Ngài là một nước chi quân, có thể hành sử không thèm nói
đạo lý, ta muốn ta muốn ta muốn đặc quyền a.”
Hoàng thượng lắc đầu cười khổ.
“Cái gọi là trên làm dưới theo, cho dù trẫm cưỡng ép bọn hắn đồng ý. Nhưng đến
thực địa, mệnh lệnh của trẫm há được chấp hành tốt? Chiến tranh với Bạch vương
thất quan, một mình trẫm không đánh được.
Trẫm biết ngươi muốn nói, thực lực của triều đình mạnh mẽ, thậm chí không sợ
thất quan liên thủ. Nhưng nếu không thể một mạch mà thành, kéo dài chiến sự,
chịu khổ chính là lão bách tính. Trẫm lại nỡ lòng nào?”
“Tình huống ngài nói, ta nghe hiểu.”
“A? Minh khanh gia, vậy ngươi......”
“Cho nên càng không thể quản!”
“Hả?”
Đương nhiên!
Đùa gì thế! Ngài không phải cắt thịt của bọn hắn, mà muốn rút máu của bọn hắn
a. Bạch vương thất quan bị ép, chuyện gì không làm được a.
Loại đánh nhau không thấy xương cốt không buông tay này, còn ác hơn chó. Chẳng
phải ta càng nguy hiểm?
Không thể quản, tuyệt đối không thể quản.
“Không trông chờ vào ngươi, trẫm còn trông chờ vào ai? Ngươi là nhân tài chọn
ngàn tuyển vạn của trẫm a. Bằng mưu trí của ngươi, còn nghĩ không ra biện pháp
tốt?”
“Ờ, mưu trí......”
“Minh khanh gia, lúc này còn khiêm tốn cái gì. Sư phụ ngươi —— Ngữ Hóa Giang
Sơn là nhân vật trí kế như yêu a. Vì sao không truyền cho ngươi hai tay?”
Ối...... Hình như có.
Ta nhớ khi mình tám chín tuổi...... Không đúng, sáu bảy tuổi. Võ công ta vẫn
không được, sư phụ nói trên đời này không thiếu ngốc tử to con, luyện một thân
khí lực mà ngu ngốc thì vô dụng. Bảo ta xem hắn biểu diễn, sau đó bắt đầu dạy
ta cách chỉnh người...... Tuy sau này ta lớn lên, hắn đều chơi ta.
Sau khi bị hắn chỉnh mấy trăm lần, ta cơ bản thăm dò sáo lộ của hắn, đồng thời
thỉnh thoảng có thể hố hắn. Lần gần nhất ta hơi quên, hình như hắn vẫn không
biết đây.
...... Đây có tính là dạy ta mưu kế không?
Chờ ta hồi ức, sư phụ từng nói xử lý loại chuyện buồn nôn tương tự Bạch vương
thất quan như thế nào...... A? Vì sao ta phải hồi ức?
Ta phải cẩn thận, ta mới không làm loại chuyện phong hiểm cao này!
“Hoàng thượng, ngài đói bụng không. Ta để đồ ăn trong đống cỏ khô, ta lấy cho
ngài một miếng, ngài chờ ta một lát.”
“Minh khanh gia, này! Đừng đi a! Ngươi ra nghĩ kế cho trẫm!”
Ta kiên quyết trở về đống cỏ khô.
Loại chuyện này không dính được. Nếu không cẩn thận dây phải, về cơ bản, lúc
hành tẩu ở Giang Nam là người người kêu đánh.
Ta đang nghĩ từ chối hoàng thượng thế nào, đột nhiên mắt tối sầm lại, hả? Hôm
nay trời tối rất nhanh a.
Hoàng thượng đi qua đi lại bên ngoài, từ đầu đến cuối không đợi được Minh Phi
Chân về.
Thật sự mất kiên nhẫn, mò vào đống cỏ khô, lại phát hiện bên trong trống trơn.
Không gian trong này không rộng, chỉ có thể giấu mấy người, tùy tiện đẩy ra
đã thấy. Minh Phi Chân sớm đã không thấy bóng dáng.
“Hừ, Minh Phi Chân này! Thật là kỳ cục! Ngay cả trẫm cũng dám cho leo cây! Xem
trẫm thu thập hắn thế nào!”
Quay người nổi giận đùng đùng rời đi.
Ta chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, sau đó thân thể bị người mang khỏi mặt đất.
Khinh công của người này không tệ, chân không dính đất đã bước ra mấy trượng.
Đến đi vô thanh vô tức, dường như hoàng thượng cũng không phát hiện chuyện
bên ta.
Ta bị hắn điểm huyệt đạo, không lên tiếng được cũng không động đậy được, chỉ
có thể để hắn —— không, chính xác là bọn hắn mang đi.
Hai người bắt cóc ta, võ công một mạnh một yếu. Không đúng, cho dù là người
yếu, cũng mạnh hơn Đường Dịch nhiều. Hơn nữa nội công quỷ dị, xưa nay ta chưa
từng thấy phương thức hành công như vậy.
Dường như bọn hắn biết ta còn tỉnh, trực tiếp bổ một thủ đao lên cổ ta. Ta bị
đau, liền sa vào hôn mê.
Trước khi té xỉu, ta chỉ nghe thấy một câu.
“Đây chính là người chủ tử muốn? Chỉ bản lãnh này sao? Yêu Nguyên chúng ta
cũng thật sa đọa.”
Yêu...... Nguyên?