53. Đại Anh Hùng


Người đăng: ๖ۣۜBún ๖ۣۜVô ๖ۣۜTà

Hạn Bạt cười ha ha nói.

“Ta là người chết, không biết đau.”

Ngực đột nhiên phồng lên, nội kình như phong lôi vang vọng. Thất gia phản ứng
cực nhanh, dời bước lui về, né tránh đánh giáp lá cà.

Cảm thấy kinh nghi bất định: Một chỉ này rõ ràng xuyên qua ngực hắn, vì sao
hắn bình chân như vại. Hắn nói hắn là người chết, rốt cuộc là thế nào?

Cửu Mệnh miêu yêu thì kinh ngạc không kém Thất gia, tấm tắc lấy làm kỳ lạ nói.

“Thi Sơn Âm Thể của Hạn Bạt chuyên khắc đao kiếm khí, vậy mà cũng bị xuyên
qua. Kiếm kình của một chỉ này thật bén nhọn. Lão quỷ, thế này là sao.”

“Còn có thể là gì? Kiếm kình đã đủ, đương nhiên có thể xuyên.”

Trong lúc nói, hai người đã hung hãn ra tay. Trảo pháp của Cửu Mệnh miêu yêu
lăng lệ độc ác, chuyên công chỗ hiểm. Hải Dạ Xoa thì chỉ cản bên ngoài, thỉnh
thoảng đánh ra một chưởng. Không cần tiếp xúc, chỉ dùng kình lực cuồn cuộn
trong lòng bàn tay để ngăn Thất gia bỏ chạy.

Hạn Bạt làm chủ công, cánh tay như không biết chuyển hướng, không ngừng tới
không ngừng lui, quyền pháp cực kì quỷ dị. Nhưng với tốc độ và kình lực của
hắn, lại có sự cương mãnh cứng thẳng kỳ lạ, làm người không dám đón đỡ hóa
giải, rất khó đối phó.

Cũng may người dạy võ công cho nàng chính là một kỳ nhân bất thế xuất trong
chốn võ lâm, đặc biệt hạ công phu cho thân pháp của nàng. Lúc công như gió tựa
tên, lúc tránh như một làn khói nhẹ, ba người đồng thời ra tay, vậy mà nhất
thời không làm gì được nàng.

Thất gia bị ba người hợp kích, từ nhỏ nàng đã học võ cực nhanh, sư môn lại cực
kì hiển hách, chưa từng gặp phải khó khăn lớn. Lần đầu bị người vây kín, ngay
cả cơ hội hoàn thủ cũng dần dần không còn. Thậm chí tận mắt nhìn thấy nguy cơ
tử vong đang dần dần tăng cao, mà mình không có đường giải. Đến nước này,
thường nhân không phải suy nghĩ kế sách chạy trốn, chính là khiếp đảm tan chí,
ảnh hưởng ra tay.

Thất gia thì càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng uất ức, đột nhiên quát ầm
lên.

“Nếu không tránh ra, lão nương một kiếm đánh chết ba người các ngươi! !”

Đột nhiên ba người cảm thấy hàn phong ngưng tụ xung quanh, như đăng lâm băng
sơn, hô hấp cũng cảm thấy đau nhức. Dường như nơi này không phải bờ sông ngày
mùa hè, mà là dốc cao giá lạnh, gió như đao gọt trên đỉnh băng.

Một đạo kiếm khí lăng lệ băng hàn thấu xương đột nhiên lao đến ba người, quả
thật là một kiếm chém lui ba người.

Thiếu nữ áo đen ở giữa, tay phải bấm một kiếm chỉ, gió băng bao quanh người,
như tinh linh Thiên Sơn hàng lâm.

Hải Dạ Xoa vừa lui đã dừng, lạnh lùng nói.

“Đây là Thệ Thủy kiếm của Thiên Sơn.”

Cửu Mệnh miêu yêu kinh ngạc nói: “Thiên Sơn phái thoát từ Côn Lôn, chấp chưởng
huyền bí chí thượng trong Côn Lôn kiếm. Tiểu cô nương này mới bao nhiêu tuổi,
đã không tầm thường như thế. Hạn Bạt, ngươi chờ đã!”

Trong ba người, chỉ có Hạn Bạt bị kiếm kình bức lui một chút, lại tiến lên
nghênh tiếp.

Thất gia sử dụng công phu áp đáy hòm, không bảo lưu nữa, toàn lực sử dụng Thệ
Thủy kiếm pháp. Kiếm ra như gió tuyết băng đao, cực kỳ lăng lệ.

Toàn thân Hạn Bạt bị gió băng thổi cho đầy lỗ hổng, huyết dịch vừa chảy ra
đã thành băng châu, nhiều chỗ trên người đã bị đông thương. Nhưng Hạn Bạt như
không có cảm giác, vẫn mặc cho huyết dịch bay nhanh, vẻ mặt tươi cười tới
gần thiếu nữ.

Thất gia suýt bị dọa cho kêu to ‘Biến thái đừng tới đây’.

“Haiz.”

Cửu Mệnh miêu yêu ôm mặt, ảo não nói: “Ta đã biết là như vậy, rất mất mặt được
không.”

Hải Dạ Xoa không nói lời nào, nhưng cũng không phản bác. Cuộc đời hắn không
thích tán đồng người, trầm mặc đã coi như rất tán thành.

Nhưng nàng bị Hạn Bạt ngăn trở, ba người lại thành thế vây kín.

Thất gia chỉ có thể tận lực vận kiếm thành lưới. Lúc này nàng cách nước sông
sau lưng không quá mấy bước, nhưng không vượt qua được.

Trên người Hạn Bạt toàn vết thương, nhưng công lực chân kình không hề giảm
bớt, mỗi lần ra tay đều như lần đầu, dường như vô cùng vô tận. Mà Thất gia
thúc giục thần công tiêu hao quá lớn, ánh mắt đã dần dần mơ hồ.

Hơi phân thần, bả vai chợt bị một trảo của miêu yêu bóp vỡ. Do đau đớn, kiếm
võng xuất hiện lỗ thủng.

Hạn Bạt cười ha ha.

“Thành.”

Chập tay thành đao, xuyên qua kiếm võng, muốn một đao xuyên tâm.

Hải Dạ Xoa không ngờ biến hóa tới nhanh như vậy, quát: “Hạn Bạt dừng tay!
Không giết nàng này được!” Muốn xuất thủ ngăn cản nhưng không kịp.

―― Hỏng bét...... Không được.

Mắt thấy sắp chết, Thất gia chỉ còn tuyệt vọng, nhắm mắt chờ chết. Trước khi
chết linh đài lóe lên, đáy lòng hiện ra một bóng người mơ mơ hồ hồ. Là người
gần đây nàng thấy trong mộng, nhưng luôn không nhìn rõ là ai.

Chỉ nghe một tiếng long ngâm.

Hai tai Hạn Bạt như bị sét đánh, tay hơi chậm. Trên đầu chợt xuất hiện một
bóng đen.

Không kịp lui về phía sau, trong tầm nhìn chỉ còn một bàn tay khổng lồ. Tiếp
theo chính là một tiếng ầm, Hạn Bạt bị một chưởng đánh vào đầu, bay xa tám
trượng, liên tiếp đụng gãy bảy cái cây, thanh thế doạ người vô cùng.

Người tới như thiên hiện thần long, xoay tay một vòng, đẩy lui hai người còn
lại.

Hai người bị tiếng long ngâm kia làm cho mắt nổi đom đóm. Lúc nhìn rõ ràng,
chỉ thấy một đại hán như thần binh từ trên trời rơi xuống, cũng không biết từ
đâu xuất hiện, vững vàng ôm lấy Thất gia.

Thất gia chỉ cảm thấy mình bị hai cánh tay mạnh mẽ hữu lực ôm lấy, thân thể
mềm mại không nhịn được mềm nhũn. Nàng mở đôi mắt đẹp, hình ảnh mơ hồ ở đáy
lòng chợt vỡ nát, thay vào đó là một khuôn mặt vô cùng rõ ràng.

Nam tử cứu nàng, trông không quá đẹp, nhưng mày rậm mắt to, hào khí vượt mây,
phi thường có khí khái nam tử.

Bộ ngực rộng lớn chắc chắn như sắt, đại thủ một mực ôm chặt nàng, tràn đầy cảm
giác an toàn và ấm áp.

Thất gia hơi say mê nhìn hắn.

Trong lòng mỗi thiếu nữ đều có một mơ ước ngây thơ.

Thất gia cũng có.

Gần đây nàng luôn nằm mơ.

Người trong mộng, anh minh thần võ, hào hùng phi phàm, che chở bảo vệ nàng, là
một đại anh hùng.

Nhưng không ngờ, không ngờ lại trở thành hiện thực.

—— Thì ra là ngươi...... Là ngươi a......

Nhưng khi nhìn cẩn thận hơn......

“Sao lại là ngươi ! !”

Ngữ khí mất đi cảm động, toàn là ghét bỏ.

Lại nhìn trang phục của hắn, suýt nữa khóc lên chạy trốn.

Hồng Cửu cũng không đợi nàng nói, quát: “Đi!”

Ôm lấy Thất gia nhảy vào sông!

Chỉ nhìn thuỷ văn, ba lão thủ thuỷ vực đã biết vô vọng truy kích.

Tối nay dòng nước chảy xiết, công phu dưới nước của người này cũng không tầm
thường.

Cửu Mệnh miêu yêu còn chưa hoàn hồn, ngơ ngác nói: “Người kia là ai, chưởng
lực thật mạnh a.”

Hải Dạ Xoa trầm ngâm nói: “Tại phiên chợ mấy canh giờ trước, đã mơ hồ cảm
thấy có người thăm dò, nhưng không biết là ai. Không ngờ người này vẫn đi theo
chúng ta, đến khi lên tiếng chúng ta mới phát hiện, công phu theo dõi ẩn náu
thật sự ghê gớm.

Về phần chưởng pháp của hắn...... Mạnh mẽ quá mức, hình như có thể phát
không thể thu. Niên kỷ chắc cũng không lớn. Hừ, trong hậu bối quả là tài nhân
xuất hiện lớp lớp.”

Lúc này Hạn Bạt mới từ đằng xa về, trông như đau lưng, nhưng không quan tâm
cái đầu bị bạo kích.

“Đau quá đau quá, người kia đâu? Nữ tử kia đâu? Sao đều không thấy, đáng
tiếc.”

“Còn may ngươi không giết nàng.”

Hải Dạ Xoa lạnh lùng nói.

“Kiếm pháp của nữ tử này cao minh đến cực điểm, chỉ là kinh nghiệm lâm chiến
không đủ. Pháp môn thúc giục Thệ Thủy kiếm pháp của nàng rõ ràng là đích
truyền.”

Cửu Mệnh miêu yêu nói: “Đích truyền thì sao? Chúng ta không chọc nổi Thiên Sơn
phái sao?”

“Nếu là đệ tử đích truyền còn tốt. Nhưng ta thấy võ công của nàng không chỉ có
Thệ Thủy kiếm, một thân Băng Hà thần công rõ ràng là nội công Thệ Thủy kiếm
hoàng tự sáng tạo.

Thệ Thủy kiếm hoàng không thu mấy đệ tử, nhưng người nhà thì không ít. Ta nhớ
nàng có một muội tử, vừa vặn xếp thứ bảy trong nhà.”

Thệ Thủy kiếm hoàng Ôn Nhất Nhất có kiếm pháp trác tuyệt, cuộc đời ghét ác như
cừu. Lại có tính cách yêu thương đệ muội, cực kì bao che khuyết điểm. Nếu giết
thân muội tử của nàng. Họa này, năm mươi vạn lượng không dẹp nổi.

Đều không nhịn được vui mừng vì không giết Thất gia.

“Về phần hán tử kia, võ công cao thì cao, chỉ có điều......”

Hải Dạ Xoa trầm mặc thật lâu.

Cửu Mệnh miêu yêu và Hạn Bạt cũng trầm mặc, hơn nửa ngày, mới đều nói.

“ “ “Vì sao hắn mặc quần áo nữ tử? Rốt cuộc hắn là ai?” ” ”


Cuộc Sống Thoái Ẩn Của Võ Lâm Chi Vương - Chương #1164