Người đăng: ๖ۣۜBún ๖ۣۜVô ๖ۣۜTà
Hải Dạ Xoa, Cửu Mệnh miêu yêu và Hạn Bạt đều là yêu ma thuỷ vực có tiếng tăm
lừng lẫy ở Giang Nam năm đó, trên giang hồ nghe tiếng đã sợ. Nhóm người này ra
tay tàn nhẫn vô tình, thường thường không lưu nửa cái nhân mạng.
Bọn hắn tung hoành đường thủy, nhưng không khống chế bất kỳ thế lực nào. Vẻn
vẹn cư trú ở một thuỷ vực thần bí được xưng là Yêu Nguyên hải.
Trên đường thủy, nói đến Yêu Nguyên thất túc, không ai không tâm kinh đảm hàn.
Càng không nói Yêu Nguyên chi chủ thâm tàng bất lộ —— Thương Biệt Thệ.
Cho dù sau khi mất tích vẫn vững vàng khống chế Tuyệt Thánh Thập Minh lệnh,
đến nay vẫn ổn thỏa Tuyệt Thánh thập tọa, chưa từng vắng mặt trên Hắc giám.
Nếu không xảy ra một đại sự, đến nay người này vẫn là ác mộng của giang hồ
chính đạo.
Hai mươi hai năm trước, quan chủ Lư Sơn kiếm quan —— Lăng Hàm Chung mới tráng
niên, dã tâm bừng bừng, liên lạc cao thủ phụ cận cùng đi Yêu Nguyên hải. Thế
muốn tiêu diệt Yêu Nguyên, trả lại thuần trắng cho thuỷ vực Giang Nam. Càng
muốn xác lập địa vị đứng đầu Bạch vương của hắn trong trận chiến này.
Chiến dịch này truyền vang thiên hạ, lúc ấy không biết bao nhiêu người chú ý,
tranh nhau đưa tin, mỗi ngày chú ý tiến độ mới nhất.
Yêu Nguyên hải quỷ bí khó lường, khó tìm khó công. May mà Lăng Hàm Chung có
người trong triều, mời được đứng đầu đạo môn —— Lai Kính Chân ra tay. Một
đường tính toán không có sơ hở, chẳng những tìm được cửa vào Yêu Nguyên hải,
thậm chí phá hết bốn mươi hai tầng cơ quan mới đi.
Tuy như thế, thực lực của Yêu Nguyên vẫn cường hãn vượt quá tưởng tượng. Lăng
Hàm Chung suất lĩnh mười hai đại kiếm khách bản môn, chín vị hộ tự cao tăng
của Hàn Sơn tự, gia chủ trẻ tuổi của Tương Tư hạp —— Bạch Chi Khanh, tam
trưởng lão Ô Y bang, còn có vô số môn hạ đệ tử, đội hình như thế dám xưng hung
mãnh. Nên là một đường nghiền ép, nhưng vẫn gặp phải lực cản cường đại đến khó
mà tưởng tượng.
Chiến lực mưu trí của Yêu Nguyên thất túc đều vượt quá dự tính. Với đội hình
này, vẫn phải trải qua một phen dục huyết phấn chiến, mới lấy được thắng lợi.
Rốt cuộc đi tới trước mặt chúa tể Yêu Nguyên.
Nam tử áo đen khó biết tuổi tác, ngồi trên vương tọa nhìn xuống anh hào chính
đạo, trong mắt lưu động tử khí.
Chỉ nói một câu.
“Các ngươi thật sự muốn chết sao?”
Đây trở thành câu nói sau cùng trong cuộc đời rất nhiều người.
Yêu Nguyên chi chủ ra tay.
Giết sạch kiếm khách Lư Sơn, thánh tăng Hàn Sơn, đao khách Bạch gia, Ô Y bang
chúng. Trong đó càng bao gồm Tiểu Kiếm Tiên —— Kiếm Thường Tại —— lúc ấy đảm
nhiệm đường chủ Thảo Hôi đường của Lư Sơn, cũng được chờ mong là kiếm chủng
đời sau.
Trận chiến này, lúc đi mênh mông cuồn cuộn, trên trăm danh túc, hơn ngàn võ
nhân. Khắp thiên hạ đều cho rằng, hủy diệt Yêu Nguyên là chuyện ván đã đóng
thuyền. Vấn đề duy nhất là phải hi sinh bao nhiêu, mới có thể đổi được một Yêu
Nguyên.
Nhưng chiến đến cuối cùng, chỉ có tầm mười người sống sót ra khỏi Yêu Nguyên
hải, còn là cắm đầu chạy, chật vật không chịu nổi. Những người còn lại đều
không may mắn thoát khỏi, đều chết dưới sự thôn phệ của Yêu Nguyên. Chẳng
những thất bại, còn bị đánh tơi bời, ngay cả thời gian quay đầu lại quát mắng,
buông câu nói mang tính hình thức cũng không có. Lãnh tụ Lăng Hàm Chung chạy
trước tiên, một đường xám xịt chạy về Lư Sơn. Có thể nói là bại cực thảm. Trận
chiến này kinh động thiên hạ, thành tựu uy danh của hai người.
Một là gia chủ trẻ tuổi của Bạch gia —— Bạch Chi Khanh —— một mình chống đỡ ma
đầu trong một nén nhang, đổi lấy thời gian cho đồng bạn chạy trốn, cuối cùng
vẫn có thể bảo toàn tính mệnh trở về nhà.
Người khác, đương nhiên là Kiếm Thường Tại —— dù sớm đã vang danh thiên hạ,
nhưng vẫn đánh giá thấp chủ nhân của Yêu Nguyên. Kiếm Thường Tại có kiếm pháp
siêu phàm, võ công tạo nghệ đã vào thần thông hóa cảnh, cuối cùng vẫn bị ma
đầu xé rách tứ chi, thi cốt không đầy đủ. Cao thủ chính phái còn lại cũng đều
có tuyệt nghệ, nhưng đa số người ngay cả một chiêu cũng không tiếp nổi.
Sau trận chiến này, võ danh của Thương Biệt Thệ truyền vang, được vào hàng
ngũ Hắc giám, trở thành một cự phách không thể khuynh đảo trong lòng ngàn vạn
võ giả.
Nhưng đồng thời, trận chiến này cũng có mầm hoạ rất lớn.
Kiếm Thường Tại qua đời và Bạch Chi Khanh trọng thương, chọc giận Tiên Kiếm
thâm tàng trong Lư Sơn không ra, lâu không thấy mặt. Và chuôi Thiên Hạ Đệ Nhất
Đao của Bạch gia —— đi xa nhiều năm, giận dữ trở về quê hương.
Một năm sau khi trận chiến này kết thúc, Vô Tự kiếm tiên và Thiên Đao lão
nhân, đôi đao kiếm kinh thiên động địa này cùng vào Yêu Nguyên hải.
Sau đó, Yêu Nguyên xoá tên trên giang hồ, không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào
trong hai mươi mốt năm.
Hôm nay, Yêu Nguyên tam túc lại hiện thân Giang Nam.
“Sớm nghe nói đại danh của Yêu Nguyên tam túc, được gặp ba vị tiền bối, vãn
bối rất là may mắn.”
“Ít nói nhàn thoại. Ngươi muốn thế nào, cứ nói đi.” Lão hán ngắt lời Thất gia.
Thất gia cười nói: “Chủ nhân nhà ta muốn gặp lệnh chủ.”
“Không thể.”
Lão hán trả lời chém đinh chặt sắt: “Chủ nhân không gặp người ngoài.”
Thất gia dường như sớm biết như thế, vẫn tự cười nói: “Như vậy cầu kiến Tương
Thần tiên sinh vẫn được chứ.”
Thi vương Tương Thần là người đứng đầu Yêu Nguyên thất túc, chính là Yêu
Nguyên đệ nhất nhân dưới Thương Biệt Thệ. Bình thường hắn quản lý tất cả sự vụ
của Yêu Nguyên.
“Hừ.” Lão hán hình thể to béo hừ lạnh nói: “Chúng ta còn chưa đủ, phải gặp
Tương Thần? Ngươi xem thường chúng ta, hay là có mưu đồ?”
“Đâu có đâu có. Hải Dạ Xoa lão tiên sinh võ công cái thế, năm đó một chưởng
đánh chết Tùng trường lão của Võ Đang, uy phong vô cùng. Tiểu bối chúng ta sao
dám lỗ mãng.”
Hải Dạ Xoa quơ quơ đại thủ, dường như mất hết hứng nói.
“Võ công của lão phu thua kém ngày đó giết Nhàn Tuế Nguyệt, cũng thua kém
Hàng Châu —— Kim Ngọc Phi Diên, không đáng đội mũ cao. Tương Thần sẽ không
tới, chúng ta cũng sẽ không gặp chủ nhân nhà ngươi. Có chuyện thì nói, nếu
không chúng ta đi ngay bây giờ.”
Thất gia biết những người này đặc lập độc hành, nếu bây giờ không nói, chỉ sợ
năm mươi vạn lượng trôi theo dòng nước. Kế sách của Lý Mục Dã cũng không phức
tạp, suy nghĩ một lát liền nói ra.
Ba người nghe xong, Hạn Bạt nói đầu tiên: “Có đánh nhau thì ta đi đâu cũng
được.”
“ “Im ngay.” ” Lại bị hai người kia mắng một trận.
“Muốn chúng ta vào kinh thành làm mấy vụ giết người.”
Cửu Mệnh miêu yêu nũng nịu nói.
“Trong kinh thành tam ti bao vây, cao thủ như mây. Không đề cập tới Bạch vương
thất quan vẫn còn gần kề. Chỉ là Tuyệt Phong tam nhân, Thiên Hồ xuất quỷ nhập
thần, Ảnh Phượng kế tục Nhạn Thập Tam xưa nay không xuất hiện. Có thể thấy
kinh thành chính là tử địa với chúng ta, tiểu cô nương, ngươi trông đẹp vô
cùng, nhưng tâm địa không tốt a.”
Giọng nàng mềm mại như nữ oa, ngữ điệu yêu mị, như vuốt mèo cào tâm, có thể
tuỳ tiện làm người mặt đỏ tim run. Tu vi nội công của Thất gia tinh xảo, nhưng
vẫn chỉ là một thiếu nữ chưa đầy hai mươi, không tự giác bị giọng nói của nàng
làm cho giật mình, không nhịn được kinh hãi: Nữ tử này nói năng kiều mỵ, sao
như có ma lực.
“Về điểm này, tệ thượng cũng tự có suy tính. Bây giờ Bạch vương chán chường
không chịu xuất lực, thế lực ngoại đạo Giang Nam dần dần ngẩng đầu, các vị nên
cảm thấy.”
Ba người đương nhiên rõ ràng, chính bọn hắn là chứng minh tốt nhất.
Lạc Kiếm sơn trang tự lui làm bảo lũy của Bạch vương sập một góc. Năm quan còn
lại dần dần buông lỏng trạng thái trấn áp, làm ngoại đạo vẫn luôn nghỉ ngơi
lấy lại sức đột nhiên ló đầu. Lấy Yêu Nguyên làm ví dụ, những tà ma này sớm đã
tuyệt tích Giang Nam hai mươi năm, bây giờ tro tàn lại cháy. Nguyên nhân chính
cũng ở đây.
Không có uy hiếp của Bạch vương, Giang Tả chi địa không phải thuần trắng nữa.
“Bây giờ sứ giả của Bạch vương thất quan tiến vào chiếm giữ kinh thành, rất
dung túng tà phái. Lấy thân thủ của chư vị, không đến mức bị phát hiện chứ?”
“Bảo chúng ta gây hỗn loạn. Các ngươi lại đi trấn áp, ngư ông đắc lợi, thành
thụ tử chi danh, hừ.” Hải Dạ Xoa cười lạnh nói: “Ý nghĩ hão huyền.”
Thất gia cau mày nói: “Hải tiên sinh có ý gì?”
“Ý nghĩ của chủ nhân ngươi cũng không tệ. Nhưng kinh thành là trọng địa thế
nào, hắn khống chế được sao? Sau khi chúng ta ra tay, tất nhiên có thể chạy
trốn? Tuyệt Phong dễ sống chung sao? Tam ti võ lâm dễ đối phó sao? Chúng ta
lấy tiền làm việc, bán mạng cho ngươi cũng không sao. Nhưng chịu chết thì
không đáng.”
“Chủ trận của Kỳ Lân vệ không ở kinh thành. Vì Bạch vương thất quan, bây giờ
Quân Vương trắc tự lo chưa xong, không phụ trách trị an kinh thành.”
“Vậy không phải còn Lục Phiến môn?”
“Lục Phiến môn thì càng không quan trọng. Bây giờ chỉ còn Thẩm Y Nhân coi như
có chút bản sự, nhưng nàng cũng tự lo chưa xong. Bây giờ điểm cần trông
chừng ở kinh thành viễn siêu lúc trước, nàng vốn không đủ nhân thủ. Huống chi
một nữ oa nho nhỏ như nàng, chư vị còn sợ sao?”
“Chúng ta không hiểu rõ Lục Phiến môn. Nhưng nghe lời ngươi là biết, ngươi
cũng không hiểu rõ. Yêu Nguyên chúng ta lấy tiền làm việc, nhất định cho một
câu trả lời. Nhưng chúng ta có quy tắc lựa chọn khách hàng của mình, lệnh chủ
không rung động được chúng ta.”
Hải Dạ Xoa quay đầu lại hỏi.
“Các ngươi thấy sao?”
Không đợi Hạn Bạt tỏ thái độ, Cửu Mệnh miêu yêu lắc đầu trước.
“Ngươi thấy. Chúng ta đã có quyết định.”
Hạn Bạt thất vọng, than thở móc từ trong người ra một xấp ngân phiếu. Lại là
năm mươi vạn lượng.
Thất gia cũng thất vọng, nhận lấy ngân phiếu. Không ngờ bận rộn một trận lại
bị cự tuyệt. Cúi đầu kiểm tra ngân phiếu, đích thực không giả. Hơn nữa ngày đó
tặng hiện bạc cho bọn hắn, bây giờ lại thu được ngân phiếu. Như vậy, trong
thời gian ẩn náu, những người này không trốn ở thâm sơn cùng cốc, ở hoang dã
sơn lâm. Tối thiểu không lo tiền bạc.
Tính cách Thất gia cũng thoải mái, ôm quyền nói.
“Đã như thế, mọi người giang hồ gặp lại, vãn bối cáo từ.”
Quay người muốn trở về sông. Thoắt cái, lại bị Cửu Mệnh miêu yêu cản đường.
Gương mặt cực kỳ diễm lệ kia cười yêu kiều.
“Ai nói ngươi có thể đi?”
Thất gia lạnh lùng nói.
“Nghe nói Yêu Nguyên rất coi trọng quy củ giao dịch.”
“Đương nhiên.” Âm thanh của Hải Dạ Xoa vang lên: “Chúng ta không đề cập tới
việc làm của ngươi, cũng trả bạc cho ngươi. Ngươi không ước lượng sao?”
Cửu Mệnh miêu yêu cười hì hì.
“Nếu chúng ta không nhận đơn của ngươi, ngươi cũng không phải khách nhân. Bây
giờ chúng ta không có quan hệ. Cùng lắm, chúng ta chỉ có quan hệ gặp nhau đêm
trăng, một oan đại đầu giấu khoản tiền lớn năm mươi vạn lượng trong người, và
Yêu Nguyên tam túc đúng lúc ở đây.”
“Cho nên, các ngươi muốn gì?”
Hải Dạ Xoa hừ nói: “Yêu Nguyên không bảo không đi, thấy vàng bạc há không lấy?
Giao năm mươi vạn lượng ra, tha cho ngươi một mạng.”
Cửu Mệnh miêu yêu thêm một câu: “Còn có bộ Thủy Yêu kia.”
Thất gia không sợ, ngửa mặt lên trời cười nói.
“Không ngờ người trong Yêu Nguyên, làm đại sự thì không có dũng khí, ức hiếp
vãn bối thì rất giỏi. Trộm cướp hèn nhát như thế, cũng khó trách bị Lư Sơn một
kiếm chém biến mất hai mươi năm.”
“Ngươi không cần kích chúng ta.”
Hải Dạ Xoa lạnh lùng nói: “Nếu ngươi muốn chọc cho chúng ta lộ sơ hở để chạy
trốn thì tỉnh lại đi.” Hắn và Cửu Mệnh miêu yêu một trước một sau chặn đường
Thất gia, nhường vị trí cho Hạn Bạt.
“Ba người chúng ta đã vây kín, sẽ không để ngươi trốn. Hạn Bạt, động thủ
đi...... A?”
Hạn Bạt sớm đã không kiềm chế nổi, đại thủ màu đá vôi đến gần, khí lưu như
gió, lực áp bách cực mạnh. Thậm chí hắn còn chưa ra tay, chỉ di động thân
hình, đã có thanh thế như vậy, đủ thấy nội công rất mạnh.
Nhưng không ngờ chính là, Thất gia sớm đã có chuẩn bị. Nhìn tẩu vị của ba
người bọn hắn là biết muốn vây kín. Tính nàng cũng lôi lệ phong hành, nói đánh
là đánh, chưa từng sợ ai. Thậm chí di chuyển trước Hạn Bạt, nàng có thân pháp
nhanh tuyệt, như gió như tiễn, vừa động thân đã lao vào ngực Hạn Bạt.
Chập kiếm chỉ đâm tới, một kích lôi đình trúng ngay ngực.
Chỉ thấy Hạn Bạt mặt không hồng khí không gấp, thậm chí khuôn mặt vẫn là màu
xanh biếc như cương thi.