45. Khiêu Khích Một Chút, Chạm Đến Là Ngừng (3)


Người đăng: ๖ۣۜBún ๖ۣۜVô ๖ۣۜTà

Minh Phi Chân ngồi trong phòng, đang chờ đợi một gia hỏa đã lâu không gặp.

Nơi này rất sạch sẽ, sạch đến hắn hơi ngứa mũi. Ghế gỗ mun không nhuốm bụi
trần, sáng như gương, đổi mấy thế ngồi vẫn không thoải mái.

Kỳ thực, có lẽ không liên quan đến hoàn cảnh. Bởi vì tới bây giờ, Minh Phi
Chân vẫn còn nghĩ, rốt cuộc có nên tới hay không. Nếu có thể, cả đời hắn cũng
không muốn tới nơi này.

Hắn không thích người kia lắm.

Chuyện này không liên quan đến tính cách hoặc là thái độ —— đương nhiên hắn
không thích cả hai —— mấu chốt nhất là sự nguy hiểm của người kia, thuộc về
trình độ tránh được nên tránh.

Nhưng hắn không thể không thắng thần tượng học cung, nếu không sẽ đứng trước
tình trạng bết bát nhất —— bại lộ thân phận truy nã toàn quốc —— còn là lúc
công lực hoàn toàn biến mất như bây giờ.

Muốn chiến thắng tranh tài, không thể thiếu sự giúp đỡ của người này.

...... Hoặc là, xin Hoàng đại thúc cho biết chút nội tình. Nếu hắn không cho,
thì xin hoàng thượng tạo áp lực. Nếu hoàng thượng không cho, thì xin Thẩm lão
đại tạo áp lực. Nếu lão đại không cho, thì ta tạo áp lực.

Minh Phi Chân nhớ tới dáng vẻ giả bộ giận dữ, nhưng cuối cùng vẫn mềm lòng của
Thẩm Y Nhân, không khỏi sờ cằm toét miệng, mắt tỏa ánh sáng.

“...... Có thể được a.”

Có đạo lý, đi nhanh.

Minh Phi Chân nhảy lên như trên ghế có than, đang muốn tông cửa xông ra.

Nhưng vào lúc này.

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.

“Tiểu đệ đệ, đừng thẹn thùng mà. Có phải vừa nãy dùng quá sức làm ngươi bị đau
không? Tới đây, ca ca thổi cho ngươi.”

Võ công Lăng Thiếu Hiên cao hơn Thẩm Cuồng quá nhiều, tự nhận nắm vững thắng
lợi, nơi đây lại bốn bề vắng lặng. Không nhịn nổi càng ngày càng tung bay.

Bước nhỏ ưu nhã, giang hai cánh tay chờ người nhào vào lòng.

Chỉ cần Thẩm Cuồng đồng ý —— đương nhiên hắn cũng có thể lựa chọn nhào vào
lòng —— nhẹ nhàng đốt hộp quẹt trong ngực, dùng chưởng phong quạt ra, cũng đủ
để đốt Lôi Hoàn trong tay áo Lăng Thiếu Hiên. Để cái miệng đáng ghét kia đóng
lại bán vĩnh cửu.

Nhưng một quang cảnh làm hắn lưỡng lự.

Không xa phía sau Lăng Thiếu Hiên, một lão nhân dắt một tiểu nữ hài ước chừng
năm sáu tuổi đi qua. Với võ giả mà nói, bạo phong lúc dẫn nổ Lôi Hoàn không
thể tạo thành trọng thương. Nhưng với lão nhân và hài tử mà nói, có lẽ là tổn
thương trí mạng.

Cuối cùng hắn không lấy cây châm lửa ra.

Thẩm Cuồng không quan tâm đến cảm nhận của người khác lắm. Hắn có thể cân
nhắc, nhưng từ đáy lòng lại cảm thấy không trọng yếu.

Điểm Thẩm Cuồng do dự, không phải sợ làm hai người mất mạng.

Hắn coi trọng, cảm nhận của tỷ tỷ.

Nếu sau khi phóng hỏa lại tận lực sát thương nhân mạng, tỷ tỷ sẽ rất khổ sở.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, cái tay lấy cây châm lửa đã ngừng lại.

Thẩm Cuồng tự vấn không phải một người thiện lương.

Nhưng với hắn, tỷ tỷ là không thể thay thế.

Không lấy cây châm lửa, cũng tương đương chặt đứt con đường cầu thắng duy
nhất. Lăng Thiếu Hiên không biết mình vừa dạo một vòng ngoài quỷ môn quan, vẫn
cười càn rỡ.

“Tiểu nương tử, dáng vẻ này là sao? Có phiền muộn gì, công tử gia nghĩ biện
pháp cho ngươi. Mau dậy đi mau dậy đi.”

“Tặc nhân lớn mật, còn không ngừng tay.”

Làm hai người giật mình chính là, lão đại gia dắt tôn nữ kia lại lên tiếng.

Lão đại gia cũng không biết mình vừa dạo một vòng ngoài quỷ môn quan, phát huy
tinh thần trọng nghĩa bẩm sinh của công dân thủ đô, nghĩa chính từ nghiêm
quát.

“Ban ngày ban mặt càn khôn sáng sủa, nhìn ngươi hình người dáng người, làm gì
cô nương này? Ngươi nghĩ kinh thành không có vương pháp sao!”

Lăng Thiếu Hiên và Thẩm Cuồng vì nguyên nhân khác nhau mà cảm thấy dở khóc dở
cười.

Thẩm Cuồng thì không cần phải nói, nhìn người lúc đầu có thể thuận tay vứt bỏ
như cắt cỏ, vậy mà chạy tới giúp mình. Còn nhận sai giới tính như thường
ngày, chỉ có thể cười khổ.

Lăng Thiếu Hiên thì —— dân chúng thấp cổ bé họng tay không tấc sắt, vậy mà
dám quản chuyện của Lăng thiếu gia hắn. Quả thật, quả thật là, không thể làm
gì......

Năm năm trước Lư Sơn kiếm quan nảy sinh dị biến, tập tục trong quan đổi mạnh,
sùng kiếm thượng võ, lại cấm chỉ ra tay với bách tính bình thường.

Vốn là chuyện không dám tưởng tượng ở Lư Sơn. Nhưng sau khi Lăng Dược Sư tự
tay chém đầu năm con cháu Lăng gia, rốt cuộc mọi người biết, khi ra tay, vị
quan chủ thay mặt thường ngày hòa khí này sẽ quả quyết đến mức nào.

Lăng Thiếu Hiên lỗ mãng đã quen, nhưng trong chuyện ức hiếp bách tính thì rất
gò bó theo khuôn phép. Gặp phải một lão đại gia như thế, hắn thật sự không
biết phải làm sao.

“Lão nhân gia, ta khuyên ngươi đừng quản nhàn sự. Đây là chuyện của ta với
hắn.”

Lão đại gia ưỡn ngực, trừng lớn ngưu nhãn: “Lưu manh nào không nói như vậy?
Dám đánh cô nương trong kinh thành, ngươi không biết Thẩm đại nhân của Lục
Phiến môn cũng là thân nữ nhi sao. Ghét loại lưu manh như ngươi nhất. Xuân
Nha, kêu cho gia gia!”

Tiểu nha đầu kia nhanh trí, hai tay vòng miệng, hô: “Cứu mạng a ~ có lưu manh
ức hiếp người rồi.”

Lăng Thiếu Hiên cảm thấy không ổn, hôm nay tới đây để lập uy khiêu khích, bây
giờ không nên ở lâu.

Đang định lòng bàn chân bôi dầu, đột nhiên một tiếng rống to vang lên.

“Là ai dương oai ở kinh thành? !”

Một đại hán bay lên, chỉ Lăng Thiếu Hiên mắng.

“Ta chơi con mẹ ngươi! Ban ngày ban mặt ức hiếp phụ nữ nhà lành? Ngươi không
biết hôm nay Long đại nhân nhà ngươi mới ăn một trận mắng, đang giận không chỗ
xả thì ngươi tới sờ mông hổ. Tốt, hôm nay lão hổ nói cho ngươi, cảm giác sờ
mông thế nào! Ngươi —— a?”

Hai người vừa đối mặt, đều giật nảy cả mình.

Người tới trợn tròn hai mắt hô: “Lăng Mã Bích? !”

Lăng công tử ưu nhã thì nói: “Đmm ta tên Lăng Thiếu Hiên! !”

“Tiểu tăng sớm đã nói, tới đây vì chuyện khác. Không cần đánh nhau, tiểu ca
thật là nóng nảy a.”

Huân Phong hòa thượng dù bận vẫn ung dung, thu tay vào áo, trong ngày nắng to
lại như thân ở thu mát.

Bên kia, diện mạo Đường Dịch cháy đen, thậm chí trên quần áo còn có mấy ngọn
lửa chưa tắt.

Vừa rồi giao thủ, Đường Dịch luyện Huyết Dương chân khí đến có thể tự dưng
đốt lửa, càng chiến càng dũng. Nhưng lúc xuất một chiêu cực thịnh thì bị Huân
Phong hòa thượng dùng thủ pháp xảo diệu đẩy về. Trong lúc vội vã, Đường Dịch
thu hồi tám thành chân lực, nhưng trên người vẫn bị ảnh hưởng.

Đường Dịch không vội dập lửa, mà là trầm tư.

Huân Phong hòa thượng nhìn biểu cảm của hắn, chê phiền toái nói: “Không phải
chứ. Tiểu ca, nhìn dáng vẻ của ngươi, còn không từ bỏ sao.”

“...... Ta không thấy nhiều võ công của Hàn Sơn tự. Thủ pháp ngươi vừa dùng là
tự sáng tạo phải không.”

“Bây giờ còn hỏi thăm võ công của ta?”

Mắt thấy Đường Dịch không có phản ứng, Huân Phong hòa thượng bất đắc dĩ nói:
“Không sai, chiêu thức là ta tự sáng tạo. Tâm pháp thì là đích truyền của Hàn
Sơn tự ta.”

“Ta thấy không sai, Hàn Sơn tự am hiểu tá lực đả lực nhất. Chiêu vừa nãy của
ngươi lén lén lút lút, rất không quang minh, quả nhiên là tâm pháp đích
truyền.”

“Ngươi lợi hại hơn trong lời đồn a, Đường tiểu ca.”

Hai tay Huân Phong hòa thượng, duỗi ra từ tay áo.

“Từ bản sự làm người bực bội.”

Khuôn mặt hắn lần đầu xuất hiện sự chăm chú, còn có sát khí làm người run rẩy.

“Thu hồi câu nói kia.”

Nhưng dường như đối phương không hề cảm thấy.

“Bây giờ bắt đầu chơi thật sao?”

Đường Dịch tiện tay kéo cái áo cháy khét xuống, lộ ra nhuyễn giáp màu đỏ
thẫm bên trong.

Dưới thế lửa hừng hực vừa rồi mà không hề hư hao, trái lại bởi vì hỏa kình mà
sáng rõ hơn.

“Đồ của ngươi...... Là của Ma giáo......”

“Hàng thông thường mà thôi.”

Đường Dịch xoay cổ, hoạt động khớp xương, rốt cuộc hài lòng nói với Huân
Phong.

“Làm nóng người xong, tới chiến đi.”


Cuộc Sống Thoái Ẩn Của Võ Lâm Chi Vương - Chương #1156