Người đăng: ๖ۣۜBún ๖ۣۜVô ๖ۣۜTà
Cùng ở học cung, Đường Dịch và Tô Hiểu kết bạn mà đi.
Hai người đã đáp ứng tham gia thần tượng học cung, đương nhiên phải bắt đầu
chuẩn bị.
Tô Hiểu nâng một núi sách vở nhở trong tay, Đường Dịch thì hai tay xách trăm
bức tranh trắng, còn có hàng loạt bút mực nghiên mực.
Trong lục nghệ —— nhạc xạ ngự thư toán, hai người chọn thứ cảm thấy hứng thú
nhất. Tô Hiểu chọn Lễ, bởi vậy cần đọc nhiều thư tịch. Đường Dịch thì chọn
Thư, bởi vậy không thể thiếu luyện tập.
Những thứ còn lại, toán học có Tô Hiểu nên không thành vấn đề.
Về phần nhạc, xạ, ngự? Không phải có Đường Dịch sao.
Hai người đồng thời cho rằng Minh Phi Chân không đáng tin cậy, phải dựa vào
bản thân. Căn bản là bao hết lục nghệ.
Đột nhiên, Tô Hiểu dừng bước.
“Hiểu Hàn, ngươi làm sao vậy?”
Tô Hiểu sầm khuôn mặt nhỏ, ánh mắt sắc bén nói.
“Ta thấy có người đang theo dõi chúng ta.”
Đường Dịch dừng một lát, hỏi: “Vì sao?”
Tô Hiểu bĩu môi, chỉ về phía sau: “Bởi vì thật sự có người đang theo dõi chúng
ta.”
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai người đứng không xa phía sau. Theo thứ tự là
một nam một nữ.
Nam cao gầy, đầu không tóc, dị thường tuấn mỹ. Trên mặt xăm một con thải
phượng linh động như thật, dường như có thể nhảy ra, cất cánh bay cao bất cứ
lúc nào. Hắn trông thấy Đường Dịch quay đầu lại, nhẹ nhàng cười một tiếng,
không hề có sự thấp thỏm do bị nhìn thấu.
Nữ thì mặc một bộ võ phục, tuổi tác khoảng mười sáu mười bảy. Nếu nói bề
ngoài, vốn nên là một mỹ nhân. Nhưng biểu cảm ngơ ngác, không hề có phong
tình.
Hòa thượng kia còn chưa mở miệng, Đường Dịch thả đồ xuống, lạnh lùng nói:
“Muốn đánh sao?”
Hòa thượng gãi đầu, bất đắc dĩ nói: “Ta không nói muốn đánh.”
Đường Dịch quay đầu nói với Tô Hiểu: “Hắn nói muốn đánh. Ta đi qua một chuyến,
tình hình không đúng nhớ chạy.”
Hòa thượng thở dài: “Ta không nói muốn đánh a.”
Đường Dịch tiến lên ba bước, bước thứ tư lúc đối phương vừa nói ra chữ ‘A’.
Dường như muốn đạp vỡ lời nói của đối phương, Đường Dịch một bước nhảy lên,
đơn chưởng rơi xuống, chính là một chiêu ‘Lực Phách Hoa Sơn’.
Lúc hắn vào một trượng quanh người, Huân Phong hòa thượng chợt ngửi thấy mùi
lửa cháy, tiếp theo nhiệt độ cao không ngừng tiếp cận, như rơi vào hố lửa.
Tô Hiểu nâng một đống sách lớn vội vàng chuồn đi, nhưng vừa chạy đến sân nhỏ
bên cạnh, đột nhiên dừng bước.
Tầm mắt Tô Hiểu bị chồng sách che khuất, không nhìn thấy phía trước, nhưng
biết cần dừng lại.
Quả nhiên đối diện đã vang lên giọng nữ mềm mại.
“Chào ngươi, ta họ Bạch, muốn khiêu chiến với ngươi.”
“Chào ngươi, ta họ Tô, ngươi cách xa ta ra! ! !”
Huân Phong hòa thượng phất tay lên, chưởng thế mỏng mảnh, chỉ có thể phá vỡ
một chút gió nóng. Lập tức tay kia nối liền, lặp đi lặp lại như thế, càng lúc
càng nhanh, hai tay huyễn hóa ngàn gió.
Khô nóng bị chém ra, dần dần bị râm mát thay thế.
Đến lúc sau chưởng ảnh che khuất bầu trời, hư thực khó phân, thành một mặt
chưởng thuẫn rất lớn.
Đường Dịch vốn ra một chưởng có lực phá hoại cực mạnh, không ngờ lơ lửng trên
không trung, không chỗ để rơi. Nếu tu vi Đường Dịch vẫn ở cảnh giới có thể
phát không thể thu trước kia, một chiêu này đã phân ra thắng bại.
Lúc không phân rõ hư thực trong chưởng lực của địch nhân, đánh bừa vào một
chỗ, ngang ngửa đưa chỗ suy yếu vào trận địa địch. Nhưng người giữa không
trung, không có bao nhiêu lựa chọn.
Hòa thượng này nói không muốn đánh, cách hoàn thủ lại huyền diệu khó dò.
Nhưng Đường Dịch hôm nay vẫn dư sức.
Thu chưởng, tích mà không phát, bảo vệ quanh người, Đường Dịch xoay người rơi
xuống đất. Dùng thủ thế đấu với thủ thế, đối thủ không có cơ hội để lợi dụng,
không thể không bỏ qua ưu thế lúc trước.
Nhưng Huân Phong hòa thượng không định tiến công, mặc cho Đường Dịch rơi xuống
đất khôi phục tư thế, đôi mắt phượng híp thành sợi dây cười nói.
“Tiểu ca quá sốt ruột. Tiểu tăng đã nói không đánh nhau mà!”
Đường Dịch không khách khí nói.
“Ngươi mang sát khí tới gần, ngoại trừ muốn đánh nhau, chẳng lẽ còn chuyện
khác sao?”
“Đúng vậy.”
Sau khi suy tính, Đường Dịch hỏi: “Giết người?”
“.........”
Ai ngờ Đường Dịch gật đầu.
“Nếu muốn giết ta, cũng không phải không được. Nhưng ta đề nghị không nên đánh
ở chỗ này, sẽ gây phiền toái cho người ta. Ta biết một thâm sơn ở thành tây,
trên núi gió mát nước lạnh, ngoại trừ có hổ ra thì không còn khuyết điểm gì,
không bằng chúng ta tử chiến ở đó. Tới, ngươi đi trước một bước.”
Huân Phong hòa thượng choáng váng, sau khi ‘Hả’ một tiếng, nói: “Ta cũng không
muốn giết ngươi.”
Đường Dịch lại gật đầu.
“Vậy đánh nhau bình thường tại đây cũng được.”
Vào thế, lại là động tác tích lực.
“Haiz, chờ đã, không phải không phải.”
“Vậy đi trên núi?”
“Không, không cần đi trên núi.”
“Đúng không, ta biết ngay.”
Âm thanh đã từ không trung truyền đến, cái bóng của Đường Dịch rơi xuống, càng
ngày càng gần, mang theo nhiệt độ mà lúc trước không thể so sánh.
Huân Phong hòa thượng bản năng cảm nhận được mức độ nguy hiểm của đôi tay kia,
vô ý thức lách mình tránh đi.
Trong tai vang lên tiếng thứ gì đó bị lửa đốt cháy, còn có mùi khói nức mũi.
Không cần quay đầu lại cũng biết, trụ đình sau lưng đã làm cừu non mang tội.
Huân Phong hòa thượng vốn định tới đây làm ‘Người xấu’ một lần cho đã nghiền,
gây hấn theo cách truyền thống và nguy hiểm một lần. Muốn đối phương ghi nhớ,
đối thủ mình phải đối mặt là ai.
Ai ngờ đối phương không khác gì chó dại, gặp người là cắn a!
“Ngươi là cuồng chiến sao? ! Ta tới bắt chuyện với ngươi thôi!”
Từ đầu đến giờ, thiếu niên không cho đối phương nói một câu đầy đủ, lần đầu
tiên mỉm cười thư thái.
“Vậy đánh không chết không thôi để chào hỏi đi.”
Chưởng kình càng thêm hừng hực.
Cùng một bầu trời, nhưng không phải Đại Nhậm học cung.
Mà là ngoài Lục Phiến môn.
Hôm nay Thẩm Cuồng kết thúc công việc rất sớm. Hắn không có công việc bản chức
trong Lục Phiến môn, gần như chỉ hiệp trợ tỷ tỷ.
Tuy không quan không chức, nhưng Thẩm gia là đặc thù ở Lục Phiến môn. Người
Thẩm gia cho dù không có chức quan, vẫn có thể dùng hình thức khác để tiếp xúc
với văn thư tư liệu mà chỉ cao tầng của triều đình được tiếp xúc như hiện nay.
Đây là đặc quyền mà triều đình hoặc là hoàng thượng trao cho Thẩm gia.
Có lúc, quyền lợi này là một gánh vác nặng nề.
Thẩm Cuồng rũ vai, không có chút sức sống nào.
Đại khái không phải vì mệt nhọc.
Mà là trên đôi vai kia, tích lũy ngày càng nhiều gánh nặng khó mà diễn tả bằng
lời.
Thẩm Cuồng làm xong công việc văn thư, vô thanh vô tức ra khỏi nha môn. Không
ai chú ý hắn rời đi.
Trong hai tỷ đệ, hắn không phải người được chú mục.
Từ nhỏ đã không phải.
Có tỷ tỷ quá ưu dị cũng là một loại áp lực. Chí ít trong một nha môn như vậy,
kiểu gì hắn cũng bị đối đãi với ánh mắt khác thường.
Trong hai đứa con, không phải đứa nam nên gánh vác nhiều hơn sao?
Dưới sự phát triển của Thẩm Y Nhân, điểm này còn không có cơ hội được đề cập.
Thách thức và thành công đếm không hết, rốt cuộc làm Lục Phiến môn có manh mối
phục hưng. Chỉ là mấy năm ngắn ngủi a. Nhanh đến không có cơ hội thích ứng,
như một đám lửa hừng hực.
So với tỷ tỷ, Thẩm Cuồng trái ngược danh tự của hắn, như một đầm nước lặng.
Yên tĩnh, thâm trầm, không ai biết hắn đang nghĩ gì dưới bề ngoài dễ thương
đó.
Thẩm Cuồng đột nhiên ngẩng đầu, dừng bước.
“Người nào?”
“Chỉ từ điểm không nói ‘Ngài là ai’, e rằng nhị công tử Thẩm gia y như Tống Ly
nói, không dễ thương như bề ngoài a.”
Thẩm Cuồng cảm thấy thứ gì đó trong giọng nói kia, không khỏi lui về sau một
bước, hỏi thăm dò.
“Dễ thương? Ngươi phải biết, ta là nam nhân.”
“Ta biết.”
Người kia từ trong bóng râm đi ra. Hắn rất anh tuấn, tuổi chừng hai bốn hai
lăm, đeo kiếm bên hông.
Nhìn Thẩm Cuồng, hắn không nhịn được liếm môi, nở nụ cười quỷ dị.
Thẩm Cuồng thấy hắn cười, đè da gà nổi trên cánh tay xuống. Đột nhiên rõ ràng
mình cảm nhận được cái gì.
Người kia nhíu mày nói: “Là nam, tốt hơn a.”
Là —— hèn mọn! ! ! !