41. Tính Toán Của Thất Quan (hạ)


Người đăng: ๖ۣۜBún ๖ۣۜVô ๖ۣۜTà

Lăng Thiếu Hiên hô: “Nương nương bớt giận! Hiểu lầm! Hiểu lầm a!”

Hoàng thượng và hoàng hậu vô cùng ăn ý, vừa vặn quăng một ánh mắt cho Long Tại
Thiên.

Long Tại Thiên có thể không hiểu sao? Lao lên phía trước, quát: “Hiểu lầm cái
búa! Còn không quỳ xuống đầu hàng cho ta? ! Nếu không phải ăn đấm!”

Vừa rồi Long đại nhân không thể giải lo cho hoàng thượng, bây giờ coi như tìm
được cơ hội ra mặt. Không dám động binh nhận trước mặt hoàng thượng và nương
nương, một đôi Trường Hận Ca Quyền đánh đến hổ hổ sinh phong. Huống chi mình
không dám động binh nhận, đối phương càng không dám. Quay song quyền, đang
muốn đánh cho tặc tử này sao bay đầy trời.

Ai ngờ song quyền vừa động, đã cảm thấy khuỷu tay tê dại, chân khí không dùng
được. Tiếp theo eo tê rần, nằm trên mặt đất.

Hoàng thượng nghiêng đầu, ném một ánh mắt ‘Nghi hoặc’.

Long Tại Thiên cười khà khà, hồi đáp một biểu cảm ‘Đánh thua rồi ~’.

Hoàng thượng gật đầu, làm thủ thế ‘Một’.

Long Tại Thiên khóc trời đập đất, nhìn lại bằng ánh mắt tuyệt vọng.

Kẻ đầu têu tạo thành cục diện này —— Tống Ly vỗ tay, thong dong cười nói.

“Nương nương bớt giận, thật sự có hiểu lầm.”

Hoàng hậu không phải nữ tử bình thường, xuất thân Lư Sơn, há không biết vừa
rồi Tống Ly không động âm thanh đã chế ngự Long Tại Thiên, tu vi võ công vô
cùng sâu xa.

Nhưng hoàng cung đại nội là chỗ nào? Có thể sợ một hậu bối trẻ tuổi sao?

Hoàng hậu nương nương trầm giọng nói.

“Ngươi mang ‘Dược Vương’ tới, còn có hiểu lầm gì?”

Trong lúc Lăng Dược Sư làm quan chủ thay mặt, Dược Vương được trao cho quyền
hành cực lớn. Nơi Dược Vương kiếm đến, tương đương với Lăng Dược Sư đích thân
đến, có thể điều động mấy ngàn đệ tử Lư Sơn. Trên đầu sóng ngọn gió này, mang
theo trọng khí như thế, há có thiện ý?

“Đây đúng là hiểu lầm. Theo Tử Ly biết, chuôi Dược Vương này không phải tư
dụng. Mà mang theo vì nộp lên triều đình.”

Lăng Thiếu Hiên cuống quít quỳ xuống giải thích: “Đường cô, thật là như vậy.
Quan chủ thay mặt nói đệ tử Lư Sơn đông đảo, có không ít người khó mà quản
thúc, nguyện tự hiến quyền hành. Nếu xảy ra xung đột, triều đình muốn khuyên
nhủ, có thể dùng thứ này điều đình. Nếu có đệ tử Lư Sơn phạm pháp quy, triều
đình có thể tự động xử quyết, không cần nhìn mặt mũi Lư Sơn kiếm quan.” Nhất
thời cũng không lo được xưng hô.

Ba vợ chồng hoàng thượng ngơ ngác nhìn nhau, đều khó mà tin được. Chồn chúc
tết gà vì ăn gà, còn có thể đưa gà nhà mình ra?

“Tỷ tỷ, ngươi quá sốt ruột, đừng dọa người ta a.” Hoàng phi nương nương nhoẻn
miệng cười, như gió xuân tan tuyết, giảm không ít cảm giác khẩn trương.

“Năm người các ngươi cùng đi, cũng quá không có quy củ. Ba nam sinh chỉ nói
chuyện của mình, không có cơ hội trò chuyện với hai nữ hài tử. Các ngươi đều
lui ra, không được đáp lời. Ta thân cận với hai cô nương.”

Hoàng phi cũng mặc kệ Lăng Thiếu Hiên còn quỳ, cười nói: “Ôi, khuê nữ Bạch
gia thật thanh tú. Năm nay bao nhiêu tuổi, tìm nhà chồng chưa.”

Hai má Bạch Dữ Mặc lập tức đỏ rực, ngập ngừng nói: “Mười bảy...... Còn
chưa...... Đây.”

“Hả? Cái gì?” Hoàng phi hứng thú dạt dào hỏi lại lần nữa.

Hiển nhiên thiếu nữ không am hiểu đối phó tình trạng này, âm thanh càng ngày
càng nhỏ, mặt như sắp bốc cháy.

“Còn, còn chưa tìm...... Nhà chồng......”

“Cuộc đời phu thê Bạch thị thích làm mai mối cho người ta nhất, vậy mà mặc kệ
nữ nhi nhà mình. Có ý trung nhân chưa, nếu có thì nương nương làm chủ cho
ngươi. Không cần biết hắn là binh sĩ nhà ai, đều kéo đến làm tân lang quan cho
ngươi.”

Bạch Dữ Mặc liều mạng lắc đầu: “Không không! Cảm ơn nương nương! Ta không có ý
trung nhân!”

Hoàng phi bị vẻ khốn quẫn của nàng chọc cười.

“Đứa nhỏ này cực kỳ thú vị. Ta hỏi ngươi a, vì sao hôm nay ngươi tới?”

Bạch Dữ Mặc bẻ đầu ngón tay nói: “Ba ba bảo ta đi với Tống gia ca ca, có thể
giúp được gì thì giúp. Muốn ta kiềm chế dã tính, đừng như tiểu tử giả. Còn nói
ta đã mười bảy tuổi, nên tăng trưởng chút kiến thức, không nên suốt ngày luyện
võ trong nhà. Phải ra ngoài quen biết nam hài tử, mới có thể sớm ngày gả
đi......” Nói đến đây mới ý thức được nói nhiều, vội vàng che miệng.

“Không không, chỉ điều thứ nhất!”

Hoàng phi và hoàng thượng không nhịn được cười, ngay cả hoàng hậu cũng không
nghiêm nổi mặt. Hoàng phi khó khăn lắm mới chỉnh đốn được trạng thái, nhanh
chóng nhìn Kim Chiếu Ảnh.

“Kim đại tài nữ, ngươi vẫn luôn trường cư kinh thành, muốn vào cung cũng có
không ít cơ hội. Vì sao lần này tới bất ngờ như thế, ngay cả chào hỏi cũng
không.”

Kim Chiếu Ảnh mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, mỹ nhân sau mạng che mặt nói khẽ.

“Tiểu nữ tử nhận lệnh của gia chủ đại nhân. Trước khi tới cố ý dặn dò, không
được tiết lộ cho bất kỳ người nào.”

Nàng này mắt cao hơn đầu, xưa nay khinh thường nói dối. Nhưng không ngờ, gia
chủ nhà mình cũng bán, không lưu nửa phần thể diện.

“Kim tông chủ bảo ngươi tới làm gì?”

“Không cần hỏi tiểu nữ tử, hoàng thượng nương nương cứ hỏi Tống Ly, hắn nhất
định biết gì nói nấy.”

Hỏi Kim Chiếu Ảnh cuối cùng là chủ kiến của Hoàng phi.

Bởi vì trong năm người này, Hoàng phi chỉ quen biết nàng. Nhưng không chỉ quen
biết, hai người còn là khuê trung mật hữu.

Phượng Hoàng và Kim Chiếu Ảnh cùng xuất thân nhà hào phú, tuổi tác cũng gần.
Kim Chiếu Ảnh mới vào cung mấy lần, đã bị Hoàng phi thích ồn ào yêu kết bạn
kéo đến bên người. Kim Chiếu Ảnh ở kinh thành bảy năm, giao tình của hai người
rất thâm hậu. Kim Chiếu Ảnh nhiều lần cự tuyệt vào triều làm quan, Hoàng phi
ngăn chặn không biết bao nhiêu minh thương ám tiễn cho nàng. Mỗi khi thấy
hoàng thượng gặp phải nan đề, Hoàng phi cũng thường nhờ tài nữ khuê mật của
mình giúp đỡ. Bởi vậy khi Kim Chiếu Ảnh vào cung cùng bốn người còn lại, Hoàng
phi cảm thấy bị phản bội mãnh liệt.

Nhưng thấy cử chỉ của nàng nhẹ nhàng bình thản, hình như không giống mình
tưởng tượng.

Ngay cả hoàng thượng cũng chợt thấy, tuy năm người này đột nhiên vào cung,
đánh mình trở tay không kịp, chưa hẳn đều có ác ý. Tối thiểu không phải ác ý
kịch liệt.

Hiển nhiên ánh mắt quét về phía Tống Ly ở trung tâm năm người.

Tống Ly đón ánh mắt của thiên tử, mỉm cười. Tiến lên trước một bước, cũng
không biết hắn hoạt động thế nào, cảm giác tê dại của Long Tại Thiên được
giải, thoáng chốc đã đứng lên.

“Bảo hộ hoàng thượng! Bảo hộ hoàng thượng!” Cản trước mặt hoàng thượng, chỉ
Tống Ly nói: “Tiểu tử ngươi dùng yêu pháp gì! Có lão Long ta ở đây, không cho
ngươi làm càn!” Tuy nói không có thể diện, nhưng trung thành thì đáng khen.

Tống Ly cười nói: “Hôm nay chúng ta diện thánh, thứ nhất, vì giải trừ nghi ngờ
của bách tính, rửa sạch ô danh của Bạch vương thất quan ta.

Thứ hai, là biết rõ triều đình cần dùng người. Cho nên tuy biết đường đột vô
lễ, vẫn tự đề cử mình, vạn mong hoàng thượng đừng trách.”

“Tự đề cử mình?”

Hoàng thượng sững sờ một lát, chần chừ nói: “Nhưng ngươi có biết, triều đình
dùng người, có quy tắc đã định. Không phải các ngươi muốn làm quan, là có thể
làm quan.”

Tống Ly không nhanh không chậm, thong dong cười nói.

“Tử Ly biết rõ lo lắng của hoàng thượng, triều đình tự có chuẩn mực, há có thể
để chúng ta phá hoại quy củ. Nhưng ngày trước thánh thượng mở một ân điển rất
lớn, Tử Ly cảm thấy đây là cơ hội. Lúc này mới đến cùng chư vị thế huynh thế
muội.”

“Ngươi nói là......” Hoàng thượng đột nhiên hiểu được, Tống Ly gật đầu cười
nói.

“Ngày trước thánh thượng mở ân khoa, nếu có danh trên bảng, chẳng phải là cơ
hội tốt?

Tử Ly biết Chiếu Ảnh muội tử sớm đã vào học cung. Bốn người chúng ta cũng
nguyện bắt chước, vào Đại Nhậm học cung học tập mấy tháng. Đợi đến lúc khoa
cử, có thể nhất cử cao trung, trở thành nhân tài hữu dụng với quốc gia và
thánh thượng.”

Hoàng thượng nghe nửa ngày, rốt cuộc nghe hiểu.

“Ý Tử Ly là, muốn thi khoa cử?”

Năm người cùng nói: “Đúng thế!”

Chờ năm người đều thoái lui, trên đại điện chỉ còn một nhà ba người hoàng
thượng. Không ai nói chuyện, dần dần yên tĩnh.

Rất lâu rất lâu, hoàng thượng mới thở ra một hơi.

“Khá, khá lắm Bạch vương thất quan, quả nhiên là lão hồ ly.”

Hoàng phi vỗ lưng hoàng thượng, nhẹ nhàng nói: “Hoàng thượng đừng nổi giận.”

Hoàng thượng lắc đầu nói: “Trẫm không nổi giận. Chỉ không ngờ bọn hắn sẽ có
màn này. Trẫm quả là khinh thường bọn hắn a.”

Lạc Kiếm sơn trang trả lại đặc quyền, hoàng thượng dự tính sẽ có một trận sóng
to gió lớn. Bất kể Bạch vương thất quan chọn chiến hay chọn hòa, tình hình đều
sẽ phức tạp cực độ. Cho nên triều đình cần gấp nhân tài, nói đơn giản, đó là
nhân tài cần thiết để tranh đấu với Bạch vương thất quan.

Nhưng Bạch vương thất quan lại lựa chọn con đường thứ ba ngoài chiến và hòa.

Bọn hắn không muốn làm theo Lạc Kiếm sơn trang, cũng không muốn khai chiến.

Bọn hắn trực tiếp đưa con em nhà mình vào kinh thành, gia nhập vào triều đình,
đảo loạn vại nước. Trong quân dự bị đối phó Bạch vương thất quan, vậy mà có
con cháu đích hệ của Bạch vương, nói ra còn không làm người trong thiên hạ
cười rụng răng.

Hoàng hậu lạnh nhạt nói: “Hoàng thượng đừng vội. Nếu muốn đối phó Bạch vương
thất quan, cần có nghị lực lớn lao. Bây giờ chỉ là mở màn, há có đạo lý nhụt
chí.”

Giọng hoàng hậu lãnh đạm, lại có lực lượng kiên định, làm hắn cảm thấy an tâm
gấp bội. Từ khi quen biết vị thê tử kết tóc này đến nay, hoàng thượng luôn cảm
thấy nàng vô cùng thần kỳ. Nàng có cá tính biến hóa cực đoan. Dễ ghen, tàn
nhẫn, vô tình, làm người hơi sợ và không dám đến gần.

Nhưng khi có ngoại địch đến, nàng lại vĩnh viễn là hậu thuẫn kiên cố nhất. Tựa
như năm đó phản quân làm loạn, nàng độc thân đứng trên đầu tường chỉ huy, khí
khái áp đảo mày râu toàn thành.

Hoàng thượng nhẹ nhàng nắm tay hoàng hậu, hoàng hậu hơi ngẩn ra, suy nghĩ há
có thể không ra thể thống gì trước mặt Hoàng phi? Vốn định tránh né, lại biết
tính bướng bỉnh này hại mình vườn không nhà trống bao lâu. Trước sau chịu đựng
xấu hổ, mặc cho trượng phu nắm. Chỉ có đám mây dần nhuộm đỏ khuôn mặt bán rẻ
nỗi lòng hốt hoảng.

“Cưới vợ như hai vị, còn cầu mong gì?”

Chỉ thấy tay kia của hắn, còn nắm tay Hoàng phi. Hoàng phi nhìn nàng bằng ánh
mắt dịu dàng, đó là ánh mắt chứa thiện ý.

Hoàng hậu hiếm thấy không xuyên tạc nàng, mà thẳng thắn tiếp thu.

Hoàng phi hơi kinh ngạc, nhưng lập tức hiểu rõ.

“Khả nhân nhi thông minh như vậy, thảo nào được hoàng thượng sủng ái a.” Hoàng
hậu không nhịn được nghĩ thầm.

“Hắn có thang trèo tường, trẫm có kế Trương Lương. Hừ, nuôi binh ngàn ngày
dùng binh một khắc. Người tới, mời Tử Phòng của trẫm vào cung. Trẫm có chuyện
tìm hắn.”

Cười nói với hai vị ái thê: “Hoàng hậu, Hoàng nhi, các ngươi không cần lo
lắng. Trẫm há có thể bị bọn hắn doạ sợ.”

Hoàng phi cười nói: “Chuyện này là đương nhiên.”

Hoàng hậu cũng cười nói: “Hoàng thượng nói rất đúng.”

Hoàng thượng chỉ cảm thấy hùng tâm vạn trượng, trên đời không chuyện không
thành. Bây giờ, cho dù muốn hắn vào núi sâu rừng già đơn đấu với gấu, hoàng
thượng cũng có thể một tay xách một con ra.

Đến khi Hoàng phi nương nương hỏi —— “Vậy bây giờ, ngài có thể giải thích
chuyện Lữ cô nương không?”

Hùng tâm vỡ thành cặn bã.

Tai hoàng hậu dựng lên: “Ai? Lữ cô nương gì?”

“Tỷ tỷ còn không biết? Ta nói tường tận với tỷ tỷ.” Hai mỹ nhân châu đầu nói
thầm.

Hoàng thượng tự biết lúc này không đi còn đợi đến lúc nào, lặng lẽ nghiêng
người, chậm rãi di động.

Đánh mắt với Long Tại Thiên và Vương Thổ Thủy, hai người yểm hộ hoàng thượng,
vô thanh vô tức lặng lẽ chạy đi.

Phía sau lập tức truyền đến một tiếng sư tử gầm, dọa cho ba người giật mình.

“Họ Lý ngươi đứng lại đó cho ta! Ngươi lại tìm một người bên ngoài! ?”

“Hoàng thượng, ngươi đi đâu! Đứng lại!”

“Trẫm đi tìm Tử Phòng! Hai vị hữu duyên gặp lại!”

Một ngày này, trong cung gió tanh mưa máu.

Một ngày này, hoàng thượng chạy ra kỷ lục nhanh nhất cuộc đời mình.

Một ngày này...... Thê thê thảm thảm ưu tư.


Cuộc Sống Thoái Ẩn Của Võ Lâm Chi Vương - Chương #1152