38. Sứ Giả Bạch Vương


Người đăng: ๖ۣۜBún ๖ۣۜVô ๖ۣۜTà

Người Tống gia tới.

Tin tức này được chính miệng Thẩm Y Nhân chứng thực, đương nhiên chuẩn xác.

Nhưng ngay cả Thẩm Y Nhân cũng không biết, lần này, không chỉ người Tống gia
tới.

Bởi vì cho dù bản thân triều đình nên là người đầu tiên biết tin tức, cũng mới
biết chuyện này lúc vào triều.

Thời gian quay lại trước khi Minh Phi Chân trốn đông trốn tây trên đường cái.
Lúc tảo triều, tiểu hoàng môn thông truyền một tiếng. Vương Thổ Thủy —— Vương
công công biến nhan biến sắc, tận lực duy trì vẻ trấn định, không nhanh không
chậm bước thong thả đến bên người hoàng thượng, thì thầm vài câu.

Sau khi nghe xong hoàng thượng ha ha hai tiếng, mặt không biến sắc tim không
đập, thong dong bãi triều.

Sau đó chạy một mạch ba dặm, kiệu cũng không cần, trực tiếp nhảy về tẩm cung.
Không ai biết xảy ra chuyện gì, chỉ biết trước khi đóng cửa nghe thấy bên
trong có vài tiếng huyên náo ‘Hoàng nhi mau thu thập hành lý, bây giờ chúng ta
xuất cung trốn còn kịp’.

Nhưng không đợi hoàng thượng thu thập xong bao quần áo, đã bị tiểu thái giám
truyền chỉ chặn tại cửa. Thì ra thái hậu nương nương truyền ý chỉ, mời hoàng
thượng ra tiếp kiến mấy vị khách nhân đường xa mà tới, nếu không thái hậu lão
nhân gia nàng sẽ tiếp kiến.

Bất đắc dĩ giậm chân đấm ngực khuyên can đủ đường, hoàng thượng vẫn đi gặp mấy
vị kia.

Mấy lão gia hỏa khống chế chặt chẽ võ lâm Giang Nam, từ tuổi trẻ đã gắn bó keo
sơn, mấy chục năm qua vẫn luôn không ngừng cải biến góc độ và lập trường, đến
nay vẫn chưa thấy hết thủ đoạn.

Người tới chính là các sứ giả của Bạch vương thất quan.

Không tính Ô Y bang vốn ở Nam Kinh và Lạc Kiếm sơn trang, tổng cộng năm người
tới.

Hoàng thượng không bị hù dọa vì Bạch vương thất quan sẽ phái người vào kinh
thành.

Từ ngày Lạc Danh khấu bảy cái trên đại điện, trả lại binh mã Hồ Châu, đặc
quyền Lạc gia. Mặt ngoài võ lâm Giang Nam không chút gợn sóng, kỳ thực sóng
ngầm mãnh liệt, chất chứa hung hiểm khó mà đoán.

Khá lắm, Lạc Danh thả đuốc xong liền chạy.

Sáu anh em còn lại ngơ ngác nhìn nhau.

Cứ nghĩ hoàng thượng ghi hận Lạc Danh, từ đây không chào đón Lạc Kiếm sơn
trang.

Nhưng nghe nói không? Một nhóm binh khí vừa chế tạo xong, mới được nhị gia Lạc
gia tự mình chở vào kinh, đến nay chưa đi, không biết là thương lượng vụ làm
ăn lớn gì.

Triều đình lại hạ đơn đặt hàng mới, trong lúc này đặt hàng làm gì, tạm thời
không tưởng tượng vô vị. Chỉ riêng liên hệ chặt chẽ của Lạc Kiếm sơn trang với
triều đình, có thể coi là lão Lạc gia bọn hắn nắm chắc bát sắt này.

Huống chi, Lạc Danh không chết a.

Cho dù cầm tù u lao, từ đây không thấy ánh mặt trời, không thể xuất hiện
tại nhân thế. So với diễu phố thị chúng, bêu đầu người mà nói, quả thật là
thiên ân cuồn cuộn.

Nhưng sáu quan còn lại thì sao?

Ô Y bang cắm rễ kinh thành, thế lực đan xen chằng chịt, một nửa quan viên văn
võ triều đình đều có liên luỵ.

Ô Y bang phân hai nhà Vương Tạ.

Vương gia ra một vị kỳ tài ngút trời. Đứng hàng Tuyệt Phong, thân là đại thống
lĩnh Kỳ Lân vệ. Tay quán trọng binh trấn quan, dưới trướng mãnh tướng như mây,
có thể nói là võ nhân đứng đầu bản triều.

Nữ nhi Tạ gia gả vào hậu cung, sinh hạ một trai một gái cho hoàng thượng, vinh
sủng vô lượng.

Thế lực Ô Y bang hùng mạnh như thế, nếu có ngộ nhỡ, nổi loạn lên sẽ kịch liệt
đến mức nào? Hoàng thượng há có thể không đề phòng?

Chỗ dựa của bọn hắn, chỉ có quan hệ thân mật với hoàng thượng, và tổ lệ với
Bạch vương thất quan. Nhưng từ khi Lạc gia trả lại đặc quyền, bảo đảm này bỗng
nhiên mất đi. Trong Ô Y bang cũng dần có cảm xúc không ổn định.

Quan hệ của năm quan còn lại với triều đình chỉ có xa cách hơn, còn bảo đảm
kiểu gì?

Trong tình huống này, Bạch vương thất quan sẽ có động tác sớm đã trong dự
liệu, chẳng có gì lạ.

Mấy ngày nay lục bộ triều đình, vì thương thảo phương pháp đối phó Bạch vương
thất quan mà ầm ĩ lật trời. Có nói gia phong ổn định tâm thần, lôi kéo chí
thượng; có nói đánh tan từng cái, chọn yếu nhất ra tay, thứ nhất luyện tập,
thứ hai thăm dò; có nói vừa kéo vừa đánh mới là thượng sách; Liệt thượng thư
thoải mái nhất, tám chữ đại ‘Chiêu binh mãi mã một nồi dọn sạch!’ —— vô cùng
ồn ào. Mỗi ngày hoàng thượng nhức đầu không thôi, nhưng cũng chỉ dừng ở suy
đoán phản ứng của Bạch vương thất quan, muốn nói đối sách, không gì ngoài
phòng ngừa chu đáo, khó nói hữu dụng vô dụng.

Mà Quân Vương trắc một mực theo dõi chặt chẽ Bạch vương chi chủ ở Giang Nam,
báo cáo mỗi ngày. Có chút dị động bên hoàng thượng lập tức biết được. Không
nói là hiểu rõ toàn bộ cử động Bạch vương thất quan, khẳng định có bảy tám
thành.

Nhưng năm sứ giả Bạch vương này lại như từ trên trời rơi xuống, đột nhiên tập
kết cùng nhau, còn đi thẳng vào cung yết kiến. Đến lúc vào cung hoàng thượng
mới biết chuyện này, còn không phải bị đánh không kịp trở tay?

Bạch vương thất quan tề tụ, lần trước xảy ra chuyện này là lúc hợp lực tiêu
diệt Ma giáo. Nhưng dù sao đó là tình huống đặc biệt, chiêu mộ khẩn cấp.

Ai có thể nghĩ đến qua nhiều năm, trong thịnh thế ôn hoà này, những người này
vẫn tụ với nhau.

Hoàng thượng di giá Hoằng Võ điện nơi nghị luận chuyện võ lâm, gọi chư vị sứ
giả lên điện.

Nhưng hoàng thượng cũng không phải một người tiếp kiến bọn hắn.

Không biết những lão hồ ly này sẽ xuất chiêu thế nào, hoàng thượng đặc biệt để
ý. Để tránh tứ cố vô thân, hoàng thượng mời hai vị khách quý để tiếp khách.

Chỉ thấy trên đại điện, một vị mỹ phụ nhân ngồi ngay ngắn bên tay trái hoàng
thượng. Dung mạo đoan lệ, trang nghiêm trang nhã, mắt phượng sinh uy, tư nghi
đủ làm điển hình của phụ nhân thiên hạ. Chính là đương kim hoàng hậu.

Bên tay phải là một vị thiếu phụ, mắt ngọc mày ngài, da tuyết hoa nhan. Trong
cử động thỉnh thoảng lộ ra khí tức ngây thơ và dung nhan —— nhìn thế nào cũng
không cảm thấy vượt quá hai mươi tuổi —— làm người không nhìn ra tuổi tác.
Loại khí chất xen vào giữa thiếu nữ và thiếu phụ càng khiến nàng xinh đẹp động
lòng người. Chính là Hoàng phi nương nương hoàng thượng sủng ái nhất.

Hoàng thượng ngồi ở giữa.

Hoàng hậu xuất thân Lư Sơn kiếm quan, đối phó sứ giả Lư Sơn là thích hợp nhất.
Trước khi xuất các Hoàng phi chính là đại tiểu thư Phượng gia, qua lại không
ít với Kim Ngân tông, có thể cung cấp ý kiến từ góc độ khác.

Vốn là ý nghĩ không tệ, nhưng hoàng thượng không ngờ tới —— nữ nhân sẽ uống
giấm.

Hoàng thượng cười ngượng nói: “A...... Này, hoàng hậu a......”

“Hoàng thượng xuất cung chơi hơn nửa năm, cũng không muốn gặp thần thiếp một
lần. Hôm nay triệu kiến thần thiếp, thì ra là người nhà mẹ thần thiếp tới.”

Hoàng thượng đụng một mũi tên, chuyển hướng Hoàng phi nói.

“Hoàng nhi, này......”

“Ôi, hoàng thượng gọi thần thiếp làm gì nhé? Tuổi thần thiếp cũng lớn, dung
mạo cũng xấu, không bằng cô nương trẻ tuổi. Không bằng ngài tìm những gì ngài
thích đi. Tỉ như? Cô nương họ Lữ kia cũng không tệ.”

Hoàng thượng làm hoàng đế nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu cảm thấy cái
ghế dưới mông như bắt lửa, suýt nữa nhảy dựng lên.

Cũng không đợi hoàng thượng nói, hoàng hậu nương nương trực tiếp đánh về.

“Lớn, lớn tuổi cái gì. Hoàng phi ngươi còn rất trẻ được không? Huống chi hoàng
thượng ở cung ngươi hàng đêm, ngươi còn gì để phàn nàn?”

Hoàng phi trừng lớn con mắt ngập nước, vô tội nói: “Ta không bảo hoàng thượng
tới, ngươi trách ta làm gì, thật vô lý.”

“Không có quy củ, trước mặt bản cung có chỗ cho ngươi nói sao?”

“Này! Giảng chút nghĩa khí được không, nếu ta không khuyên hoàng thượng đi
cung ngươi trước, ngươi có thể có đêm đầu?”

Sau khi hoàng thượng về cung, ngoại trừ đại thần vương công, vương gia công
chúa mong nhớ, khó bàn giao nhất, đương nhiên là đám nương nương ở hậu cung.

Cũng may mà hoàng thượng càng già càng dẻo dai, tuy nói trên đường phong trần
mệt mỏi. Nhưng ra ngoài nửa năm không gần nữ sắc, cũng coi như hoàn thành xuất
sắc nhiệm vụ. Dỗ cho hậu cung vui mừng hớn hở. Trái lại suýt nữa dọa sợ Vương
công công và các ngự y, liên tục khen hoàng thượng không hổ là chân long thiên
tử, quả thật là tấm gương cho nam nhi thiên hạ.

Hoàng thượng đương nhiên đi cung của hoàng hậu nương nương, còn đi đêm đầu.
Cung của phi tử khác cũng đều đi một đêm. Chỉ là những ngày còn lại, suốt đêm
ở cung của Hoàng phi nương nương.

Bởi vậy hoàng hậu nhìn thấy Hoàng phi phải châm chọc hai câu, đến hôm nay vẫn
không hết.

Hoàng thượng lão nhân gia người ngồi ở giữa bóp đầu —— làm sao trẫm não tàn
đến gọi hai người các nàng tới...... Địch nhân vẫn chưa há miệng, người nhà ầm
ĩ trước.

Đứng bên cạnh ba người là Vương công công, bên cạnh Vương công công, thì là
Long Tại Thiên vừa thăng cấp.

Gần đây Long đại nhân xuân phong đắc ý mã đề tật, uy phong bát diện mỗi diện
hai lớp da tổng cộng uy phong mười sáu diện. Vậy thì vênh lên không phải ba
ngày hai ngày là xong. Rượu mừng của Long phủ mở liền một tháng, tới hôm nay
vẫn chưa uống xong.

Lão Long có thể từ có công cứu giá, đi tiểu một nhát giảm ba cấp, nhưng có
thể thăng lại từng bước một, dựa vào cái gì? Đó chính là nhãn lực độc đáo a.

Đáng tiếc hoàng thượng là hậu viện bốc lửa, còn bị giáp công hai mặt. Lão Long
hắn cũng chỉ có thể đứng bên cạnh, tận lực không liếc về phía bên kia.

“Long Tại Thiên, Long Tại Thiên!”

Long Tại Thiên bất đắc dĩ đáp: “Bẩm hoàng thượng, có thần.”

Hoàng thượng gần như nghiến ra câu này từ trong hàm răng.

“Nghĩ biện pháp.”

“Chuyện hậu viện này, thần nào dám quản a. Đây chẳng phải là đưa tay vuốt
mông hổ sao......”

Bị hoàng thượng hung dữ trừng mắt, Long Tại Thiên vội vàng im ngay.

Vương Thổ Thủy nhỏ giọng nhắc nhở: “Hoàng thượng ôi, nghi thái, nghi thái a.”

Đầu óc hoàng thượng bốc khói nói: “Sao? Di thái nào?”

Hai mắt hoàng hậu như đao, nhưng Hoàng phi không hề tức giận, nhìn phu quân
nhà mình bằng ánh mắt đau lòng.

“Ôi ôi, đi nửa năm này, miệng hoàng thượng đầy lời dân gian. Những người theo
hầu, cũng không biết chăm sóc tốt hoàng thượng.” Tiếp theo ánh mắt chợt trở
nên sắc bén, “Mấy người các ngươi, có chuyện thì nói.”

Cuối cùng chủ đề mới chuyển đến năm người đứng chờ thật lâu giữa điện.

Hoàng thượng hắng giọng, lựa chọn cuối cùng vẫn là tự mình dũng cảm đối mặt,
đau đầu nói.

“Chư vị...... Ừm, khanh gia, vội vã vào kinh thành như vậy, vì chuyện gì?”

Lúc đầu hắn có rất nhiều tưởng tượng với sứ giả Bạch vương, cũng làm rất
nhiều phòng bị. Nhưng đến khi thực sự nhìn thấy bọn hắn, lại chỉ có thể hỏi
một câu như thế.

Trung tâm đại điện, năm vị sứ giả Bạch vương đang đứng.

Sự mạnh mẽ của đội hình này làm người không nhịn được hít một hơi khí lạnh.

Năm người này theo thứ tự là, Huân Phong thần tăng xếp hạng thứ tư trong tứ
đại thần tăng của Hàn Sơn tự.

Gia chủ Tương Tư hạp Bạch gia chỉ có một ái nữ, Bạch Dữ Mặc.

Nhị công tử của lão công gia Tống gia bảo, chưởng đao song tuyệt, danh xưng
Tiểu Phong Nho Tống Ly —— Tống công tử.

Tài nữ đệ nhất Kim Ngân tông, thậm chí có thể cũng là tài nữ đệ nhất bản triều
—— Kim Chiếu Ảnh.

Còn có một người, chính là người quen biết cũ. Con cháu Lăng gia Lư Sơn kiếm
quan —— đại thủ của Long Tại Thiên chỉ vào, kêu thành tiếng: “Lăng Mã Bích! !”

“Ta gọi Lăng Thiếu Hiên! !”

Năm người, không ai quá hai mươi lăm tuổi.

Thậm chí người trẻ tuổi nhất, còn chưa quá mười tám.

Hoàng thượng xem hết, không chỉ hít một hơi khí lạnh, thậm chí cảm thấy nghi
hoặc.

Cho nên câu hỏi của hắn là chân tâm, hắn thật sự muốn hỏi rõ ràng.

“Năm người các ngươi...... Vào kinh gặp trẫm, rốt cuộc vì chuyện gì?”


Cuộc Sống Thoái Ẩn Của Võ Lâm Chi Vương - Chương #1149