Người đăng: cathieu1712
Ánh sáng hội trường cũng đã được tắt, ba chiếc đèn pha từ các hướng khác nhau
chiếu vào một thanh niên đang ngồi trên sân khấu. Chàng thanh niên này có một
mái tóc màu vàng khá dài, được vuốt ngược lên, gương mặt đẹp trai tràn đầy nét
cương nghị, đang ngồi trước cây đàn tập trung tinh thần.
Dưới khán đài, giọng một thiếu nữ nhỏ nhẹ vang lên.
Hừ, đúng là đồ mê trai.
Biết rồi Yukiko, trật tự chút đi, sắp biểu diễn rồi.
Hai tiếng nói một nam một nữ hầu như đồng thời vang lên. Ngay gần bên cạnh,
Kogoro cùng Eri nhìn đến gương mặt hưng phấn của Yukiko không khỏi lên tiếng
nhắc nhở. Đúng vậy ba người này đúng là Yukiko, Eri cùng với Kogoro.
Đúng lúc này tiếng nhạc vang lên, Yukiko đành đem câu nói trở về. Eri cũng
trách cứ lườm bạn mình một cái rồi cũng tập trung vào trên sân khấu. Từng nốt,
từng nốt nhạc từ trong cây đàn thoát ra ngoài mang theo những thanh âm ưu mỹ
lan tràn đi khắp hội trường.
Eri không khỏi thầm nhủ, mà ngồi bên cạnh Kogoro đã sớm trừng to hai mắt,
gương mặt tràn ngập nét không tin nổi còn Yukiko thì sớm đã bị cuốn hút. Tại
một chỗ khác, Nagi Aiza nhìn thân ảnh đang biểu diễn trên sân khấu mà không
cầm được nước mắt. Bởi vì chỉ có cô mới biết rõ người đang ngồi trên sân khấu
kia đã nỗ lực như thế nào để chuẩn bị cho ngày hôm nay. Tất cả mọi người trong
hội trường từ kinh ngạc, cảm thán rồi chìm vào trong thế giới âm nhạc mà
Takeshi mang đến.
Trên sân khấu, mồ hôi đã bắt đầu lăn trên gương mặt của Takeshi, những ngón
tay điêu luyện nhảy múa trên phím đàn liên tục phát ra lực lượng của mình.”Tôi
vẫn đứng ở đây chờ đợi mấy người.” Hình ảnh một thiếu niên với gương mặt
nghiêm nghị bỗng nhiên hiện ra làm mồ hôi của Takeshi hiện ra càng nhiều lên.
Nhớ đến những lời nói đó, những lần ngủ gục trên cây đàn, rồi bỏ qua rất nhiều
thứ, tất cả cũng chỉ vì để có thể cùng người đó đứng trên một sân khấu. Anh
hùng là không thể gục ngã, Kosei đã chứng minh điều này nhưng đỉnh cao luôn là
thứ mà tất cả mọi người muốn chinh phục, dù phải trả bất kỳ giá nào.
Nghĩ như vậy, máu nóng không khỏi tràn lên, một cỗ sức mạnh không hiểu từ đâu
bỗng nhiên xuất hiện, những ngón tay trên phím đàn bỗng nhiên nhảy múa càng
nhanh hơn, gương mặt vốn có chút căng thẳng bắt đầu giãn ra, mà thay vào đó là
nét tự tin dần thay thế, gương mặt có chút ửng đỏ cùng với khá nhiều những
giọt mồ hôi không thể che dấu được hết sự hưng phấn cùng vui sướng.
Tiết tấu bỗng nhiên nhanh hơn, như mang mọi người sang một giai đoạn khác của
câu chuyện. Tiếng đàn mang theo ý chí, sự lỗ lực cùng niềm tin mạnh mẽ không
dễ thay đổi. Tất cả những sự thay đổi đó không có bất kỳ một chỗ nào không hợp
lý, trúc trắc mà rất tự nhiên tựa như tất cả mọi thứ chính là diễn ra như vậy.
Lúc này dưới sân khấu, tất cả khán giả đều đắm chìm vào trong thế giới âm
nhạc, chỉ có những vị khách quý cùng với những vị giám khảo chính định lực khá
hơn một chút nhìn thân ảnh đang biểu diễn trên sân khấu bằng những ánh mắt khó
thể tin cùng hưng phấn. Sự khó tin đến từ những vị khách nước ngoài cùng với
đối thủ cũ cũng đã từng so tài với Takeshi, hiển nhiên bọn họ không nghĩ đến
là Takeshi đã trưởng thành đến mức này rồi. Còn hưng phấn tất nhiên đến từ
những người trong nước, bởi Takeshi thực lực càng cao thì càng đem đến sự tự
hào cho bọn họ.
Thời gian từng chút, từng chút trôi đi, rất nhanh theo thời gian trôi qua
tiếng đàn chậm dần, chậm dần rồi lắng xuống. Người phụ trách ánh sáng cũng
phải mất mấy giây để định hình lại sau đó vội vàng ra hiệu cho những nhân viên
cũng đang chưa thoát khỏi cảm xúc kia bật đèn lên. Hội trường lại lần nữa sáng
trưng, sự thay đổi đột ngột của ánh sáng làm mọi người bừng tỉnh, nhiều người
trên gương mặt vẫn còn chưa hết sự rung động.
Trên sân khấu Takeshi cũng đã đứng dậy cùng với MC, trên gương mặt vẫn còn
chút mồ hôi cùng hơi ửng đỏ nhưng nét mặt lại tràn đầy nhẹ nhõm cùng vui
sướng. Cùng lúc đó từ bên phía giám khảo chính cùng khách quý, bắt đầu vang
lên những tiếng vỗ tay, tất cả giám khảo cũng như khách quý đều đứng dậy để tỏ
lòng trân trọng đến màn biểu diễn vừa rồi. Khán giả bên dưới cũng kịp phản
ứng, tất cả mọi người vội vàng đứng lên rồi dâng lên những tràng pháo tay
nhiệt tình nhất.
Dưới khán đài, Kogoro không nhịn được cảm thán.
Nghe vậy Yukiko nhanh nhảu nói:
Tất nhiên rồi, Takeshi mà lại. Mà cậu có bao giờ nghe thể loại này đâu mà
cũng nói như thật vậy.
Hừ, cậu biết tôi không nghe?
Chẳng nhẽ không phải à? Lúc nào cũng lập dị cùng nghịch ngợm.
-Thôi, thôi hai người. Bây giờ không phải là lúc để cãi nhau.
Thấy hai người có xu thế bùng nổ chiến tranh, Eri vội vàng can ngăn. Nghe vậy
Kogoro cùng Yukiko cũng không nói nữa, chỉ lườm nhau một cái rồi tiếp tục theo
dõi lên sân khấu. Nhìn vậy Eri cũng chỉ cười cười lắc đầu, rồi nhìn đến một
người đàn ông trung tuổi tầm hơn năm mươi đang lau đi giọt nước mắt mà không
khỏi càm thán:”âm nhạc thật kỳ diệu.”
Tràng pháo tay diễn ra khá lâu trước khi vụt mất, Takeshi lúc này cũng cúi
chào ban giám khảo cùng mọi người rồi xuống sân khấu.
MC Mikaji Aokai đứng trước sân khấu nói dẫn đến phía dưới một trận cười vang
nhưng cũng không có ai phản đối, bởi vì sự thật cũng chính là như vậy.
MC nói xong, bầu không khí bỗng nhiên trầm xuống hẳn, tất cả mọi người đều tỏ
ra khá là đắn đo trong chuyện này, thật khó mà cho điểm. Cuối cùng, theo thời
gian trôi qua mọi người cũng đã hoàn thành phần cho điểm. Bởi vì ngay từ lúc
đầu đã rất đặc sắc, cho lên mọi người đều hy vọng khá nhiều vào những phần
biểu diễn sau đó.