Trước Giờ


Người đăng: cathieu1712

Theo tiếng vọng ngày càng nhiều, lưu lượng người đổ dồn về Tokyo cũng ngày một
lớn, ban tổ chức cũng đang gấp rút hoàn thiện cùng với chuẩn bị an bài cùng
tiếp đón những vị khách mời từ xa đến tham dự. Nhiều người đổ về khiến cho
Tokyo vốn phồn hoa càng thêm náo nhiệt, tựa như một ngày hội vậy, đi đâu cũng
thấy rất nhiều người xì xào bàn tán.

Buổi tối, trong một căn phòng luyện đàn, dưới ánh sáng rực rỡ của căn phòng,
một người thanh niên với mái tóc vàng khá dài vuốt ngược lên trông khá đẹp
trai cùng cá tính, trên gương mặt đã ướt đẫm mồ hôi, từng giọt, từng giọt mồ
theo gương mặt xuống đến cằm rồi nhỏ xuống đất. Chiếc áo cộc trên người thanh
niên đã ướt đẫm nhưng thanh niên cũng không để ý đến, những ngón tay thon dài
rất là linh hoạt như đang nhảy múa tại trên phím đàn vậy, theo đó những âm
thanh tươi đẹp không ngừng theo cây đàn thoát ra. Một lúc lâu sau, có vẻ đã
rất là mệt mỏi rồi thanh niên có chút gục mặt xuống thở hồng hộc.

Lúc này một người đàn ông tầm hơn ba mươi tuổi từ phía sau đi tới mang theo
cốc nước cùng khăn mặt đến đặt trước mặt cậu thanh niên rồi an ủi nói:


  • Takeshi cậu có cần phải liều mạng như vậy không? Mặc dù buổi biểu diễn rất
    quan trọng nhưng cũng cần chú ý đến sức khỏe, không đến thời điểm lại không
    phát huy được.

Thanh niên tên Takeshi cầm lấy cốc nước uống ực một phát hết, sau đó dùng khăn
lau qua gương mặt đầy mồ hôi của mình. Mặc dù gương mặt lúc này có tràn đầy
mỏi mệt, nhưng từ trong ánh mắt của cậu ta lại toát lên vẻ kiên định không gì
cản được:


  • Không được, như vậy còn chưa được. Tôi đã bỏ rất nhiều thời gian, công sức
    cùng tâm huyết trong suốt nhiều năm qua, tất cả chỉ vì ngày này thôi. Cho nên,
    tôi sẽ phải cho người đó thấy là tôi có thể cùng người đó đứng trên một vũ
    đài. Cho nên cơ hội lần này tôi phải hoàn toàn nắm chắc.

Giọng nói thì thào hổn hển vang lên, mặc dù nghe vào có chút yếu ớt đấy, nhưng
trong đó niềm tin, sự kiên định là không thể nghi ngờ một chút nào cả. Nghe
vậy, người đàn ông có chút sững sờ rồi sau đó lấy tay đẩy lại cặp mắt kính
thầm nhủ:


  • Haiz… Mặc dù biết đây là giấc mộng từ nhỏ cậu nhưng trông cậu như vậy tôi
    thật là không đành lòng. Nhưng không sao, qua lần này thôi, chỉ cần cậu vượt
    qua được lần này thì cậu mới thật sự trưởng thành được. Khi đó cậu mới có thể
    là hùng ưng bay lượn trên khắp bầu trời này được.

Đứng ở cách đó không xa, nhìn đến Takeshi lại bắt đầu luyện tập, một cô gái
rất xinh đẹp chừng mười tám, mười chín tuổi yên lặng lấy tay gạt đi nước mắt
của mình. Nhìn đến người anh trai mà mình thần tượng nỗ lực cố gắng như vậy,
cô cũng không biết phải làm gì chỉ có im lặng một bên âm thầm cổ vũ và cầu
nguyện lấy. Rất nhanh, căn phòng lại bắt đầu tràn ngập tiết tấu âm nhạc…

Cũng tại trong một căn phòng luyện đàn nhưng tại một không gian khác, một cô
gái xinh đẹp với một mái tóc dài màu đen đang mướt mát mồ hôi đang ngồi trước
cây đàn Piano của mình, những ngón tay nhảy múa trên những phìm đàn cùng theo
đó những âm thanh tuyệt diệu không ngừng vang lên.


  • Ta sẽ đứng ở nơi đó, theo dõi sự tiến bộ của mấy người đến so tài cao thấp.

Nhớ đến một người thiếu niên trước mặt bọn họ dõng dạc nói những lời này nhưng
không có một ai có thể phản bác. Những ngón đang nhảy múa trên phím đàn không
khỏi càng tăng tốc độ:”Hừ, ta sẽ để cho ngươi phải công nhận chúng ta, tên
ngạo mạn đáng ghét.” Sau rồi lại nhớ đến chuyện lúc hồi còn nhỏ bị tên kia bắt
nạt, những ngón tay lại một lần nữa gia tốc, từng đợt, từng đợt âm thanh tựa
như sóng biển lúc thủy triều tràn lên vậy, ngày một nhanh, ngày một nhanh:


  • Hãy vang lên, hãy vang lên đi hỡi đàn của ta…

Theo tiếng đàn vang lên, những giọt mồ hôi lại bắt đầu lấm tấm xuất hiện trên
gương mặt một phần thì dính vào tóc, còn một phần thì theo cằm nhỏ giọt xuống.
Cách đó không xa, một người phụ nữ tầm gần bốn mươi tuổi chỉ im lặng nhìn lấy,
gương mặt có chút không đành lòng nhưng không biết làm sao cũng chỉ âm thầm
lắc lắc đầu.


  • Kosei, lần này quan trọng như vậy sao?

Ngồi ở một bên Kosei lúc này, Tsubaki vẫn còn giữ lại mái tóc ngắn cá tính có
chút lo lắng hỏi. Bởi dựa theo mức độ chăm chú của Kosei, Tsubaki biết lần này
là một đạo khảo nghiệm quan trọng của Kosei. Mặc dù chưa bao giờ chính thức
nhìn đến Akira nghiêm túc nhưng theo phản ứng của mọi người cùng với trực giác
của mình thì Tsubaki cảm thấy Akira là rất mạnh, nhưng mạnh đến mức nào thì
không rõ cho nên có chút lo lắng. Mặc dù mấy người là đều là bạn thân nhưng từ
bé đến lớn, Kosei luôn là đối tượng được Tsubaki săn sóc.


  • Đúng vậy, mặc dù không biết kết quả sẽ như thế nào nhưng tớ sẽ cố gắng hết
    sức. Sau lần này thì tớ cũng sẽ hoàn thành lời hứa với hai người phụ nữ.

Kosei nhìn Tsubaki mỉm cười nói. Đặc biệt là lần này gặp lại được Kaori, nhớ
lại cô gái bạo lực, lại rất ưa thích mắng người, hơi một tí là nổi giận cả một
thân toàn là khuyết điểm nhưng nụ cười tươi sáng, một ý chí kiên định không
bao giờ chịu từ bỏ cùng với thỉnh thoảng toát lên vẻ ngây thơ đáng yêu,… tất
cả những điều đó vẫn luôn quanh quẩn trong đầu Kosei. Mặc dù biết người đó
thích bạn thân của mình nhưng chính mình lại cam tâm tự nguyện, miễn sao nụ
cười đó vẫn luôn tồn tại là được.

Nhìn đến nụ cười đó của Kosei, Tsubaki không khỏi có chút hoảng hốt:


  • Nụ cười đó… nụ cười đó đã bao lâu không xuất hiện rồi? Đã rất lâu rồi mình
    chưa được thấy lại nụ cười này, trông nó thật đẹp, thật hiền lành, như là khi
    còn bé vậy.

Những hình ảnh từ thời còn niên thiếu không ngừng hiện về. Nghĩ đến nguyên
nhân, Tsubaki không khỏi nhớ đến người con gái mà một thời gian trước mình gặp
lại.


  • Có lẽ chỉ có cậu ấy mới khiến nụ cười của Kosei quay trở lại mà thôi.

Nghĩ như vậy, Tsubaki trong lòng không khỏi nhói lên một cái, những giọt nước
mắt không kiềm giữ được bắt đầu trào ra. Đối diện Kosei thấy vậy vội vàng ân
cần hỏi:


  • Tsubaki cậu sao vậy, đang yên đang lành tự nhiên khóc?

Nói rồi Kosei vội vàng dùng tay lau đi những giọt nước mắt đó. Tsubaki thấy
vậy không khỏi có chút cảm động nhưng suy nghĩ vừa rồi cứ quanh quẩn trong đầu
làm sao cũng không bỏ đi được, cố gắng kiềm chế cảm xúc tự mình lau đi những
giọt nước mắt rồi lại một lần nữa nở nụ cười rất tươi nói:


  • Hì, mình không sao đâu Kosei, chỉ là nghĩ đến những nỗ lực, tậm nguyện của
    cậu sắp được hoàn thành mà có chút vui mừng quá thôi.

Nghe Tsubaki nói vậy, Kosei vẫn cảm thấy có gì đó không đúng nhưng lại không
biết từ đâu cả cho nên cũng không biết làm sao. Tsubaki thấy vậy không khỏi
thầm thở phào một tiếng, tự trách bản thân có chút yếu đuối rồi cổ động nói:


  • Bởi vậy, lần này cậu nhất định phải cố gắng lên.

Nghe vậy, Kosei cũng không nói chỉ cười một tiếng, sau đó tĩnh tâm ngồi trước
cây đàn lấy lại tinh thần chuẩn bị luyện tập tiếp, hoàn toàn không thấy được
gương mặt có chút mất mát của Tsubaki. Rất nhanh trong phòng tiếng đàn bắt đầu
vang lên.

Những âm thanh tuyệt vời không ngừng vang lên, trong căn phòng của mình, Akira
đang hết sức chăm chú theo từng nốt nhạc một. Từng âm, từng âm một không ngừng
vang lên những tiếng đàn theo những ngón tay đang nhảy múa kia không ngừng
thoát ra. Một lúc lâu sau, sau khi âm thanh cuối cùng vụt tắt, Akira từ trước
cây đàn đứng lên, lặng lẽ đi đến bên cửa sổ, nhìn lên trên bầu trời, nơi mà
hàng ngàn, hàng vạn ngôi sao đang đua nhau chiếu những tia sáng mông lung,
huyền ảo kia xuống nhân gian, thỉnh thoảng có cơn gió tạt vào, thổi bay những
lọn tóc cũng mang theo không khí mát lành của buổi tối.


  • Kết thúc sao? Chưa hẳn. Có lẽ đây là sự khởi đầu mới cho tất cả mọi người
    đi.

Đứng bên cửa sổ, Akira không khỏi cảm khái một tiếng rồi yên lặng đứng đấy
nhìn lên bầu trời kia. Cùng lúc này, trong thành phố Tokyo phồn hoa, cũng đang
có lấy rất nhiều người đang ngóng chờ hướng tới sự kiện lần này.

Ps: Mỗi một câu chuyện đều sẽ có kết thúc. Nhưng trong cuộc sống, mỗi kết thúc
đều đánh dấu cho sự khởi đầu mới.


Cuộc Sống Mới Tại Thế Giới Conan - Chương #40