Người đăng: cathieu1712
Hiệu trưởng học viện âm nhạc Tokyo tiếp tục nói, giọng nói tràn đầy cảm khái.
Phía dưới mọi người đều bị lời diễn thuyết của ông hấp dẫn đều rất tập trung
lắng nghe. Nghỉ ngơi một chút ông tiếp tục trang trọng nói:
Nói đến đây giọng ông rất là hưng phấn tiếp tục nói:
Cho nên những người đứng tại đây hôm nay đều là những niềm hy vọng cùng
niềm tự hào của nền âm nhạc nước ta. Nhằm mục đích giao lưu giữa các nhạc công
ưu tú cùng với việc cổ động giới trẻ đặc biệt được sự đồng ý từ các nhạc công.
Bởi vậy sắp tới chúng tôi sẽ tổ chức một cuộc thi đặc biệt giữa các đại sư
trong nước với mục đích như vừa rồi. Cuộc thi sẽ được tổ chức vào ngày...
tại... Thông tin chi tiết sẽ được họp báo lại sau.
Bạch, bạch,...
Tiếng vỗ tay liên tục vang lên. Mọi người trong phòng đều rất là hưng phấn,
bởi thông tin vừa rồi rất là trọng đại, có thể ảnh hưởng đến cả nền âm nhạc
trong nước. Kosei, Emi, Takeshi đều nhìn về phía Akira với ánh mắt nóng rực,
hiển nhiên bọn họ mong đợi điều này đã rất lâu rồi.
Đúng lúc này vang lên tiếng gõ cửa. Sau một tiếng mời vào một người phục vụ
bước vào căn phòng, sắc mặt khó xử nói:
Mọi ánh mắt trong phòng đổ dồn về Akira tràn đầy tò mò. Akira cũng rất là ngạc
nhiên, hôm nay đến đây chỉ có một mình cũng không nói cho ai, sao lại có học
sinh được. Sau đó Akira ánh mắt có chút áy láy nhìn về phía mọi người nói:
Sau đó nhìn đến người nhân viên phục vụ mỉm cười nói:
Người nhân viên phục vụ rất bình tĩnh mỉm cười:
Nói rồi đưa tay ra hiệu mời, Akira cũng bình tĩnh bước đi theo chỉ dẫn của
nhân viên phục vụ.
Không khí trong phòng vốn có chút nghiêm túc, trang trọng bỗng nhiên thêm
nhiều phần sinh động hoạt bát. Akira không khỏi có chút buồn bực nhìn đến hai
cô gái trẻ trong đám đông không ngừng nói chuyện cười đùa:”thật hết cách với
hai người này, mà không biết làm sao hai người này lại biết được chỗ này mà
đến nhỉ.” Đang chìm trong suy nghĩ của bản thân mà chưa có lời giải đáp, bỗng
nhiên vang lên một giọng nữ trong trẻo mà hơi lạnh lùng:
Chỉ thấy Emi Igawa đi đến trước mặt Akira nói nhỏ. Nhìn người đến là Emi
Igawa, Akira không khỏi cười khổ một tiếng rồi theo Emi Igawa ánh mắt nhìn về
đang ở bên cạnh Lie, Yukiko cùng Eri đang không ngừng cười đùa trò chuyện nói:
Nghe vậy Emi Igawa không khỏi cười lạnh một tiếng nói:
Akira cũng chỉ cười cười không nói. Emi Igawa thấy vậy cũng lại không tiếp tục
nói. Cả căn phòng được bao phủ bởi một bầu không khí khá là hài hòa. Đang nhâm
nhi trong tay ly rượu vang, thì đồng tử của Akira bỗng nhiên co rụt lại, khuôn
mặt vốn luôn điềm tĩnh, tự tin bất trợt biến đổi, tràn đầy hoảng hốt. Đồng
dạng cách đó không xa, Kosei Arima cũng vậy, trên gương mặt lúc này cũng biểu
tình một dạng khó thể tin cùng với sự vui mừng tột độ. Đứng ở một bên Tsubaki
Sawabe vẫn luôn chú ý đến Kosei thấy biểu tình như vậy ánh mắt cũng từ trên
người Kosei nhìn theo. Sau đó khuôn mặt cũng hiện lên vẻ không dám tin cùng
kinh hỉ, rồi nghĩ đến điều gì bỗng nhiên gương mặt có chút lo lắng nhìn về
Kosei.
Yukiko cùng Eri cũng nhận thấy sự thay đổi khác thường này, theo ánh mắt nhìn
lại chỉ thấy một gương mặt rất xinh đẹp tràn đầy điềm tĩnh, mái tóc dài màu
vàng thả xuống càng làm cho gương mặt đấy thêm trang nhã, dáng người cao gầy
cùng với một bộ váy dài làm cho nàng càng thêm tao nhã. Yukiko cùng Eri nhíu
nhíu mày, rồi bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, cả hai ánh mắt bỗng nhiên mở to,
hốt hoảng quay sang nhìn nhau. Cả hai đều thấy trong mắt đối phương kinh ngạc
tột độ rồi gương mặt có chút lo lắng nhìn Akira. Trong phòng mọi người lúc này
cũng nhận thấy bầu không khí có gì đó khác thường, nhìn nhìn xung quanh rồi
phát hiện ra khởi nguồn là từ Akira cùng Kosei Arima. Mọi người không hiểu
chuyện gì xảy ra, theo hướng hai người nhìn lại sau đó, mỗi người biểu cảm
càng là không giống nhau có không hiểu, có tò mò, có bát quái,…
Akira lúc này cũng không để ý nhiều như vậy, trong mắt chỉ có gương mặt xinh
đẹp kia, những hình ảnh, tình cảm vốn đã từ rất lâu rồi chưa từng xuất hiện
bỗng nhiên lũ lượt hiện ra trong đầu, khiến cho nội tâm vốn như một mặt hồ
phẳng lặng bỗng nhiên có một hòn đá ném xuống vậy, tràn ngập sóng cuộn.
”Thật là cậu sao? Tại sao tôi lại không cảm nhận được cậu? Lý do gì khiến cậu
xuất hiện vào thời điểm này?...” Trong đầu Akira không ngừng hiện lên những
câu hỏi mà chưa có lời giải đáp. Nội tâm cũng đã dần tĩnh xuống nhưng ánh mắt
của Akira vẫn chưa rời khỏi cô gái đó. Mặc dù có rất nhiều điều muốn nói nhưng
cũng biết đây không phải là thời điểm, Akira cũng chỉ đành thở dài một tiếng
rồi cố gắng khôi phục bình tĩnh. Cách đó không xa Kosei Arima vừa trong trang
thái như vậy thoát ra, rồi bỗng nhiên Kosei nhớ đến câu nói mà có người đã
từng nói với cậu:”Có một khoảnh khắc khiến ta cảm thấy sự thanh thản. Lo âu,
gào thét, đau khổ,…biết bao tháng ngày ta cắn răng chịu đựng…Có một giây phút
chúng ta được đền đáp vì tất cả những điều đó.” Nghĩ như vậy, Kosei không khỏi
nở một nụ cười thầm nhủ:”Khi khoảnh khắc đó tiến đến, tất cả mọi thứ mà ta
phải chịu đựng đều là đáng giá, mọi công sức ta bỏ ra đều là xứng đáng, một
khoảnh khắc đó thôi cũng đã làm cho người ta thấy thỏa mãn.”