Sự Kiện(2)


Người đăng: cathieu1712

Dưới sự dẫn dắt của nhân viên tiếp tân, Akira lịch thiệp bước vào hội trường
chính. Bên trong hội trường được trang trí rất là rực rỡ lộng lẫy được thiết
kế theo phong cách phương tây, trên trần nhà được thiết lập rất nhiều đèn trùm
nhỏ bao quanh chiếc đèn lớn nhất ở giữa căn phòng, ánh sáng tỏa ra trông khá
là huyền ảo. Trong hội trường lúc này cũng đã có không ít người, nam có, nữ có
đa số mọi người đều mặc lễ phục trông rất là lịch thiệp cùng thành công, hiển
nhiên những người này ở bên ngoài cũng là tầng lớp tinh anh của xã hội.

Nhìn qua một chút Akira cũng chưa thấy được người quen, đang định tiếp tục tìm
kiếm thì có một nhân viên phục vụ đến trước mặt Akira cười nói:


  • Xin chào, ngài là Akira sensei?

Akira mỉm cười lễ phép đáp lại:


  • Đúng vậy, tôi là Akira Kimura.

Thấy vậy người phục vụ ánh mắt sáng lên sau đó có chút cung kính nói:


  • Vậy mời Akira sensei đi theo tôi, bên trong mọi người đang chờ đợi.

Nói rồi người nhân viên phục vụ cúi người xuống làm động tác mời. Akira không
đổi sắc mặt nói:


  • Vậy làm phiền rồi.

Sau đó Akira bắt đầu bước đi, người phục vụ cũng bắt đầu tăng tốc độ đuổi kịp
Akira để dẫn đường. Mặc dù đi bên nhau nhưng người phục vụ lúc nào cũng đi sau
Akira nửa bước, xem ra những người phục vụ ở đây đều được đào tạo rất chuyên
nghiệp. Theo chân nhân viên phục vụ lần lượt qua các bàn, sau đó đến trước cửa
một căn phòng, người nhân vội vàng tiến lên trước ra hiệu Akira dừng lại sau
đó dùng tay gõ cửa ba tiếng rồi mở cửa ra bước mời Akira vào trước rồi đi theo
sau vào thông báo:


  • Akira sensei đã được mời đến.

Nói rồi nhân viện phục vụ đó ra ngoài rồi đóng cửa lại. Cảm nhận đầu tiên của
Akira về căn phòng này là diện tích cũng khá lớn, ánh sáng cũng có chút tương
tự như hội trường bên ngoài. Akira cũng không tiện quan sát nhiều, ánh mắt
hướng về trong phía đại sảnh bước đến. Mọi người trong phòng nghe tiếng nhân
viên thông báo sau đó nhìn thấy Akira tiến tới đều đồng loạt đứng lên, mọi ánh
mắt đều dồn dập nhìn về phía nam nhân trước mặt này, có nóng rực, có tức giận,
có hoài niệm, phần nhiều là ánh mắt tò mò không ngoại lệ đổ dồn về Akira. Hiển
nhiên lúc này, Akira là tiêu điểm của toàn trường.

Akira bước lại gần, nhìn đến những gương mặt có quen thuộc, có xa lạ kia Akira
không khỏi có chút mừng rỡ cùng cảm khái, cảm nhận được bầu không khí khá là
khác thường, Akira không khỏi ngượng ngùng nói:


  • Xin chào mọi người, xin lỗi có vẻ tôi đến muộn.

Nghe vậy, bầu không khí vốn có chút cô đọng bắt đầu tản ra. Một người đàn ông
trung niên tầm hơn bốn mươi tuổi mặc một bộ âu phục màu đen đang định nói điều
gì thì bỗng nhiên một đạo thanh âm lạnh lùng mà trong trẻo vang lên:


  • Cái tên nhà cậu lúc nào cũng vậy luôn suất hiện cuối cùng, lần nào cũng tỏ
    ra mình rất đặc biệt. Hừ, có gì ghê gớm chứ.

Một cô gái tầm hai mươi tuổi khá cao, trên người mặc một bộ váy liền dài màu
nâu đỏ, cô có một bộ tóc đen dài nhưng rất mượt mà, trên gương mặt xinh đẹp
lạnh lùng có chút tức giận nói. Akira nhìn đến cô gái đó không khỏi cười khổ
nghĩ thầm:”Cô gái này vẫn luôn như vậy, không biết mình đã làm gì đắc tội cô
ta nữa.” Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, người đàn ông trung niên gương vốn đang
tươi cười chợt biến đổi, vội đi đến bên Akira làm nành nói:


  • Xin chào Akira sensei, tôi là Ichimori Konan phụ trách công việc truyền
    thông sự kiện này. Vừa nãy Emi san cũng chỉ nói vui thôi, Akira sensei xin
    đừng để ý.

Akira cũng cười cười chào hỏi tỏ vẻ mình cũng không bận tâm đến chuyện này.
Sau đó lần qua sự giới thiệu, ngoài những người đã quen biết cũ thì những
người còn lại đều là những tiền bối trong giới âm nhạc Nhật Bản cùng với nhà
tài trợ,…


  • Giới thiệu với Akira sensei, vị này là Lie nhạc công Violin nổi tiếng trên
    quốc tế, là người Nhật hiện tại đang công tác tại Anh quốc. Chắc hẳn Akira
    sensei có nghe qua.

Nhìn đến người con gái trước mắt, dáng người hoàn chỉnh, cân đối, nàng mặc một
bộ váy liền dài màu trắng trông rất thanh khiết, mái tóc vàng khá dài và dày
xõa xuống tự nhiên, mặc dù bị chiếc mặt nạ che đi nửa khuôn mặt cũng không che
hết đi được vẻ xinh đẹp của nàng. Cô gái này mang đến cho Akira một cảm giác
rất là khó tả, trái tim bất giác loạn nhịp. Dưới sự giới thiệu nhiệt tình của
người phụ trách truyền thông Ichimori, rất nhanh hai người bắt đầu làm quen.
Vì còn một vài người cần làm quen nữa cho nên thời gian của hai người cũng
không nhiều, Akira đi mang theo cảm giác rất là khó tả mà làm sao cũng không
thể xua đi được…


  • Tiếp đó chúng ta sẽ nói chuyện về sự kiện lần này. Những năm trước đó để có
    thể đạt đến trình độ đại sư rất là khó khăn. Có những lúc có những người được
    gọi là đại sư không phải vì họ đạt được đến trình độ này mà do những cống hiến
    cùng với nền âm nhạc cần danh hiệu đó để có thể đứng vững…Ài…

Một ông lão tầm gần sáu mươi tuổi đứng trên bục nói, đến câu cuối ông không
khỏi thở dài một tiếng. Ông hiện tại là hiệu trưởng học viện âm nhạc Tokyo là
một trong những huyền thoại âm nhạc của Nhật Bản, tiếng nói và danh vọng của
ông đều có sức ảnh hưởng rất lớn đến ngành âm nhạc. Những lời của ông trước đó
đều là thật, mọi người ngồi đây rất nhiều người biết điều đó đều một mặt rất
là cảm khái, một số người không biết thì tràn đầy ngạc nhiên cùng lo lắng. Thở
dài một tiếng, ông lão nói tiếp:


  • Những năm đó so với nên âm nhạc thế giới là Nhật Bản chúng ta đang bị lạc
    hậu không ít. Nhưng may thay những năm gần đây, liên tục có những nhân tài trẻ
    tuổi lục đục đột phá vào cấp độ đó. Đặc biệt là Akira Kimura, được xem như là
    một trong những thiên tài hàng đầu thế giới từng được so sánh với Mozart,
    nhưng lại…

Ông lão nhìn Akira bằng ánh mắt rất là tiếc nuối, nói đến câu cuối chỉ lắc đầu
thở dài. Những người nhận biết Akira đều có tâm tình như vậy. Kể cả luôn đối
đầu với Akira là Emi Igawa cũng không ngoại lệ, lúc này gương mặt tràn đầy tức
giận nhìn Akira nghĩ thầm:”Cái tên xấu xa này, luôn luôn là cái bộ dạng không
quan tâm này. Lần này đứng ở đây, ta nhất định khiến người phải nhìn thẳng vào
chúng ta.”.Một số người mới đầu chưa biết Akira đều nhìn Akira đầy chấn động
cùng với không thể tin được. Một cô gái tuổi chừng mười tám, mười chín tuổi có
tóc vàng cùng một đôi mắt tròn to rất xinh đẹp đang rất là ngạc nhiên cùng tò
mò đứng bên cạnh một thanh niên có mái tóc vuốt ngược lên rất là phong cách
mặc một bộ âu phục màu xanh nhạt thì thào nói nhỏ:


  • Chả nhẽ người đó là người mà Takeshi san luôn xem là thần tượng và luôn
    muốn cùng với người đó đứng trên cùng một sân khấu.

Thanh niên tóc dựng ngược ánh mắt tràn đầy kiên nghị nhìn về Akira kiên cường
thì thào:


  • Đúng vậy Nagi, từ lúc đôi bàn tay này đặt tay lên phím đàn, lúc những giọt
    mồ hôi thấm ướt đẫm áo hay mọi giải thưởng dành được,… Tất cả những điều đó
    cũng chỉ để vì lần này thôi.

Cô gái xinh đẹp tên Nagi ánh mắt tràn đầy phức tạp nhìn Takeshi rồi nhìn
Akira, hai nắm tay siết chặt lại nghĩ thầm:”Không phải mình cũng như vậy sao?
Nhưng mình hiện tại còn chưa thể đứng ở vị trí đó được. Sẽ có một ngày sân
khấu đó cũng sẽ có một chỗ của ta.”

Kosei Arima gương mặt bình tĩnh nhất, nhưng từ sâu trong ánh mắt của Kosei như
có điều gì đó dần được giải thoát:”Cuối cùng mình cũng đã gần thực hiện được
lời hứa đó rồi.” Nghĩ vậy rồi Kosei bỗng chốc nỡ nụ cười. Đứng ở bên cạnh luôn
quan sát lấy Kosei, Tsubaki không khỏi cảm thấy rất vui vẻ:”Đã thật lâu rồi
chưa thấy nụ cười như vậy từ Kosei. Thật muốn cậu ấy luôn như vậy.”


Cuộc Sống Mới Tại Thế Giới Conan - Chương #37