Người đăng: cathieu1712
Tại sân thượng của bệnh viện, Kaori hơi thở gấp gáp, mồ hôi lấm tấm trên gương
mặt xinh đẹp, khuôn mặt trắng bệch do thể trạng yếu đuối cũng hồng lên. Vội
vàng quan sát tình cảnh xung quanh như đang tìm kiếm thứ gì. Cuối cùng Kaori
cũng thấy được một thân hình thon dài, kiên nghị quen thuộc đang đưa lưng về
phía mình.
Gương mặt xinh đẹp thoáng qua nét mừng rỡ rồi nghĩ đến điều gì không khỏi ảm
đạm xuống. Thở dài một tiếng, Kaori cố gắng tỏ ra bình thường nhất đi về phía
thiếu niên kia. Nghe thấy có tiếng bước chân đến gần, thiếu niên trên mặt có
chút thương cảm bỗng nhiên biến mất, cố tỏ ra bình thường nhất quay đầu lại
nhìn đến bóng hình xinh đẹp kia.
Kaori đi đến trước mặt thiếu niên, cách thiếu niên chỉ khoảng hơn một mét. Hai
người cứ thế chăm chú nhìn lấy nhau, cả hai gương mặt đều rất bình tĩnh, không
có gì khác thường, trong đôi mắt của hai người chỉ phản chiếu lấy hình ảnh của
đối phương. Xung quanh bốn bề yên tĩnh, thi thoảng có những cơn gió nhẹ thoảng
qua, ánh hoàng hôn cuối chân trời chiếu xuống càng làm cho khung cảnh thêm
chút tiêu điều. Cuối cùng, Kaori không nhịn được cười gượng nói:
Nhìn thân hình xinh đẹp có chút tiều tụy, thiếu niên trên gương mặt xuất hiện
chút thương cảm rồi cũng hơi nở nụ cười nói:
Nhìn không khí có chút gượng gạo, lạ lùng, thiếu niên kia không khỏi cảm thấy
khổ sở. Trước đây không lâu hai người còn rất là thân thiết mà giờ thấy có
chút gượng gạo không khỏi cảm thán cảnh còn người mất rồi nói tiếp:
Kaori không nói gì rồi quay đầu quan sát lấy những tia sáng cuối cùng trong
ngày theo mặt trời đang gần biến mất, trên mặt xuất hiện cô đơn thương cảm
nói:
Thấy Kaori không trả lời câu hỏi của mình, thiếu niên cũng không phải rất ngạc
nhiên. Rồi theo Kaori nhìn lấy khung cảnh này, Akira cũng đầy cảm thán nói:
Nghe thiếu niên nói như vậy, Kaori cũng ngẫm nghĩ một chút rồi bỗng nhiên nở
nụ cười, nụ cười xuất phát từ tận sâu trong lòng rất đẹp, rất hồn nhiên nhìn
thiếu niên nói:
Thiếu niên nhìn gương mặt tươi cười đó có chút sững sờ. Lúc đến đây trong lòng
có rất nhiều tức giận, nhưng khi nhìn đến thân ảnh có chút tiều tụy rồi nụ
cười này, trong lòng bỗng nhiên mềm nhũn, có rất nhiều lời muốn nói nhưng lại
không nói nên lời. Thiếu niên không nói gì, gương mặt rất kiên định hướng
Kaori gật đầu rồi tiếp túc theo dõi lấy cảnh hoàng hôn này.
Thấy thiếu niên biểu hiện như vậy, Kaori bỗng nhiên cười, nụ cười rất sung
sướng và hạnh phúc nhưng hốc mắt lại bắt đầu ẩm ướt, những giọt lệ bắt đầu
tuôn ra. Thiếu niên kia thấy vậy, gương mặt vốn rất bình tĩnh hiện nên chút
đau thương, rồi tiến đến ôm lấy thiếu nữ vào lòng.
Kaori trong lòng thiếu niên kia bỗng nhiên khóc lớn, tiếng khóc kia rất là
thương tâm, khổ sở làm cho người nghe đều tan nát cõi lòng. Thiếu niên gương
mặt cũng tràn đầy khổ sở vỗ vỗ lưng an ủi thiếu nữ. Hai ngày hôm nay, Kaori
liên tục chìm trong tự trách, đau khổ, sợ hãi cùng hối hận. Cho nên bây giờ
tìm được chỗ dựa, nàng không nhịn được phát tiết hết tâm tình ra ngoài. Thiếu
niên cũng biết điều đó nên cũng mặc cho nàng phát tiết.
Một lúc sau, tiếng khóc bắt đầu nhỏ dần rồi dừng hẳn. Thiếu niên vẻ mặt tràn
đầy cưng chiều cùng thương yêu nói nhẹ vào tai thiếu nữ:
Nghe thiếu niên nói vậy, thiếu nữ cũng vội lấy lại tinh thần. Nhìn thấy áo
thiếu niên ướt đẫm một mảnh, thiếu nữ không khỏi có chút ngượng ngùng, trên
mặt vốn có chút đỏ lại càng đỏ hơn, lại thấy thiếu niên ôm mình thiếu nữ vội
vàng muốn thoát ra khỏi vòng tay đó nhưng nghĩ đến điều gì, bỗng nhiên hướng
vai thiếu niên cắn một cái rồi mới đẩy thiếu niên ra rồi nói:
Thiếu niên bị đau không dám nói, hiện tại thiếu niên dám chắc là trên vai mình
có rất nhiều vết răng rồi, thậm chí còn rướm máu nữa. Rất muốn cho đối phương
hiện tại đi nghỉ ngơi, nhưng nhìn thấy gương mặt kiên định kia, thiếu niên
không khỏi mềm lòng:”thôi thì theo nàng tùy hứng đi.” Nhìn đến mặt trời cũng
đã gần lặn mất, thiếu niên hướng thiếu nữ hỏi lại:
Thiếu nữ vẻ mặt hơi đổi, cũng không nói gì chỉ lắc lắc đầu. Thấy vậy, thiếu
niên cũng không hỏi nữa chỉ lặng yên theo nàng quan sát lấy khoảnh khắc cuối
cùng của ngày này thôi, quan trọng nhất bây giờ là lúc này còn những thứ khác
bỏ đi cũng được. Theo thời gian trôi qua, mặt trời cuối cùng cũng theo bầu
trời biến mất, thiếu niên dìu lấy thiếu nữ dần cũng theo cánh cửa biến mất.
…
Kosei Arima hai ngày hôm nay tâm trạng cũng không được tốt. Trừ những lúc
luyện tập ra thì hầu như lúc nào trong đầu cũng xuất hiện hình ảnh thiếu nữ
nét mặt đau khổ ngày một tiều tụy. Mặc dù biết người cô ấy thích là bạn của
mình nhưng chỉ cần cô ấy luôn vui vẻ là tốt rồi. Nhưng biểu hiện những ngày
gần đây của cô ấy làm Kosei không ngừng lo lắng.
Như những hôm trước, Kosei cũng đúng giờ đến bệnh viện. Vì biết Kaori thích ăn
bánh ngọt nên Kosei cũng chuẩn bị trước. Bước đến trước cửa phòng bệnh, Kosei
trên mặt có chút thấp thỏm, lo âu. Hít sâu một hơi, gắng lấy lại tinh thần,
Kosei đẩy cửa ra bước vào.
Cả căn phòng này, có nhẽ chả có điều gì có thể đem lại sự hứng thú cho Kosei,
ngoài cô gái đang ngồi trên giường kia. Nhìn đến gương mặt xinh đẹp có chút
hưng phấn, trong miệng còn đang ngâm nga một khúc nhạc. Kosei không khỏi hết
sức ngạc nhiên, bởi từ hai ngày trước, theo người kia ra đi, nét mặt này cũng
chưa từng xuất hiện. Kosei không khỏi hoảng hốt, bao nhiêu lời an ủi trong
lòng đã được chuẩn bị trước cũng không có chỗ dùng, trong lòng thở phào một
cái rồi nở nụ cười bước đến bên cô gái dịu dàng nói:
Kaori trên mặt bỗng nhiên đỏ dần lên rồi ngượng ngùng nói:
Nghe Kaori nói vậy, Kosei trong lòng không khỏi thở phào một tiếng. Đột nhiên
thấy Kaori chuyển biến tốt, Kosei cũng có chút tò mò nhưng cũng không hỏi
nguyên do để tránh cho Kaori ngượng ngùng, nếu cô ấy muốn nói thì sẽ tự nói
thôi. Không phải sao, chỉ cần cô ấy có thể thoát khỏi bóng mờ đó còn vì lý do
gì có quan trọng à?
Trong lòng cũng theo đó vui lây, Kosei đưa bánh ngọt trong tay đến trước mặt
Kaori nói:
Nhìn thấy trong tay bánh ngọt của Kosei, tiếp nhận bánh ngọt từ trong tay
Kosei, Kaori hai mắt sáng lên hưng phấn nói:
Sau đó nghĩ đến điều gì, nét mặt bỗng nhiên có chút cau có, đôi mày nhíu nhíu
lại có chút khó khăn, trong nội tâm đang tranh đấu, tràn đầy mâu thuẫn rất là
đáng yêu. Chỉ nghe thấy Kaori lầm rầm:
Trong phòng lúc này rất yên tĩnh, mặc dù nói rất nhỏ nhưng Kosei vẫn nghe được
Kaori xoắn xuýt. Trong lòng vốn có chút vui mừng vì sự thay đổi của Kaori
không khỏi ảm đạm xuống:”dù sao người cô ấy thích cũng không phải là mình.”
Nội tâm đang trong trạng thái không ngừng tranh đấu, thấy Kosei có chút ảm
đạm, gương mặt Kaori càng đỏ hơn. Để trong tay chiếc bánh ngọt xuống, Kaori có
chút không biết làm sao hướng Kosei nói:
Nghe Kaori nói vậy, Kosei vội lấy lại tinh thần nghĩ:”mình mà lười biếng thì
có lẽ đã có án mạng xảy ra rồi.” Từ sau lần bị Kaori cho một trận đã để lại
bóng ma trong lòng Kosei. Mặc dù nghĩ vậy cũng không dám nói. Nhưng đúng là
Kosei luyện tập rất chăm chỉ nên tự tin nói:
Thành công chuyển hướng đề tài, Kaori có chút thoải mái đang định nói chuyện
tiếp thì cửa phòng bỗng nhiên mở ra. Một thiếu niên từ ngoài cửa bước vào,
trên tay xách một đống đồ vật theo vào trong phòng. Nhìn thấy Kosei, thiếu
niên hướng tới mỉm cười nói:
Từ khi nhìn đến thiếu niên, Kosei trong lòng đã cực độ kinh ngạc. Rồi sau đó
không khỏi cười khổ:”cũng chỉ có người này mới có thể giúp Kaori thoát khỏi
trạng thái này thôi.” Kosei cũng đứng dậy, hướng thiếu niên nở nụ cười rồi
nói: