Người đăng: cathieu1712
Trên đường một cặp nam nữ xuất hiện, đó là trên đường về Akira và Yukiko. Chỉ
thấy lúc này Yukiko kéo lấy cánh tay Akira vẻ mặt đầy oán giận giọng nói có
chút hờn dỗi. Định thần lại, Akira không khỏi cười khổ một tiếng rồi nói một
giọng không quá chắc chắn:
Nghe thấy vậy, Yukiko cái mũi đáng yêu cau lại tỏ vẻ không thích nói:
Mồ hôi lạnh toát lên trên trán, Akira không khỏi mỉm cười, xoa xoa đầu nàng
sau đó một mặt lấy lòng vội vàng phủ nhận nói:
Thấy Akira như vậy, Yukiko không khỏi nghĩ:”lại lấy chiêu này đến đối phó
mình. Lần này nhất định không để ý đến Akira giáo viên nữa”. Thực ra Yukiko
mười thích ý động tác xoa đầu của Akira đây, bởi vì nó trông khá là thân mật,
thường lúc Akira nịnh nàng vui vẻ mới dùng. Mới đầu nàng còn có chút ngượng
ngùng nhưng quan dần nên cũng vui sướng hưởng thụ điều đấy.
Cuối cùng Yukiko chỉ cau có hừ một tiếng rồi không nói gì nữa. Thấy vậy Akira
không khỏi mỉm cười sung sướng, một dạng như sống sót sau tai nạn. Thật ra vừa
nãy suy nghĩ làm Akira cũng không nghe thấy lúc cuối cùng Yukiko nói gì. Nhưng
nghĩ đến hầu hết các câu chuyện thần thoại giữa hoàng tử và công chúa đều có
cái kết cục giống nhau nên Akira đánh liều nói như vậy. Kết quả là không phải
thần may mắn vẫn đứng về phía Akira đây. Còn về động tác xoa đầu đấy hoàn toàn
là do thói quen chứ không hề xen lẫn bất kỳ ý đồ nào khác.
Qua thời gian này Akira có thêm một phát hiện mới đó là Yukiko rất thích đọc
truyện đồng thoại. Những lúc chỉ có hai người Yukiko rất hay kể cho Akira nghe
những câu chuyện mình thích. Rồi Akira cũng rất phối hợp lắng nghe, thỉnh
thoảng còn nịnh nịnh mấy câu làm Yukiko không khỏi càng phấn khích rồi rất
nhanh hình thành thói quen vậy. Đâm ra Akira cũng hiểu được tại sao Yukiko
luôn hoạt bát đáng yêu như vậy. Nàng hay đọc những câu chuyện đó rồi cũng
tưởng tượng mình là nàng công chúa đây. Nhiều lúc thấy nụ cười vui vẻ phát ra
từ tận nội tâm, Akira cũng cảm thấy vui lây đâu.
Đi được một quãng, vốn có chút giận dỗi Akira, lại nhớ đến điều gì đó Yukiko
bỗng nhiên dừng lại lôi khá nhiều phong thư rồi cầm trên tay giơ giơ ra trước
mặt Akira giọng lành lạnh nói:
Không nghe ra ý ngữ điệu trong giọng của Yukiko, Akira chỉ chú ý trong tay
nàng khá nhiều là thư, có bì thư màu hồng hồng còn dán hình trái tim ở bên
ngoài, hiển nhiên là những lá thư tình. Akira mặc dù cũng không có gì ngạc
nhiên lắm bởi trong những năm gần đây Akira cũng nhận được rất nhiều lá thư
như vậy. Nhưng tại sao lần này lại ở trên tay của Yukiko? Đưa tay ra định nhận
lấy những lá những lá thư rồi chuẩn bị nói tiếng cảm ơn nàng. Nhưng bỗng nhiên
Yukiko thu tay về rồi cất những lá thư vào cặp một lần nữa, rồi giọng oán giận
nên tiếng:
Yukiko ánh mắt tràn đầy uy hiếp nhìn qua Akira. Nghe vậy Akira không khỏi thầm
hô to một tiếng oan uổng. Làm sao mấy hôm trước thông qua Kygou giảng cho mấy
đứa nhóc chưa biết sự đời này một khóa đặc biệt về tình yêu mà bị xem là nói
dối. Có biết đấy là mấy chục năm kinh nghiệm của một đời cao thủ tình trường
chiêm nghiệm ra không? Còn nữa bí kíp thượng thừa thường là độc môn không
truyền, chẳng qua thấy mấy đứa tiểu quỷ các người không hiểu chuyện rất tội
nghiệp nên ta mới truyền cho một chút bí kíp thế mà còn bị xem như lừa người.
Làm sao mà ta lại gặp phải cái loại không biết hàng đây.
Akira vẻ mặt rất là xoắn xuýt, rất là không phục nhưng khi nhìn đến ánh mắt
rất là “vô tội” của Yukiko. Akira không khỏi mềm lòng thầm nhủ:”giáo viên tốt
không chấp nhặt với học sinh, đúng chính là như vậy”. Tìm được điểm tạm coi là
cân bằng trong lòng, Akira không khỏ phối hợp toát nên vẻ mặt nịnh nọt nói:
Thấy Akira “rất là biết điều”, Yukiko trong lòng không khỏi rất là vui sướng.
Nhưng bên ngoài vẫn mặt đầy ghét bỏ, cái mũi nhỏ nhăn nhăn chu miệng nên nói:
Nghe Yukiko liên tục phàn nàn, không biết làm sao hôm nay liên tục bị Yukiko
cằn nhằn, rõ ràng gần đây mình cũng không có đắc tội nàng, quả thực là nằm
cũng bị trúng đạn. Rồi lại nghĩ đến nữ mỗi tháng thường có một ngày tâm lý
không được ổn định, chẳng nhẽ hôm nay Yukiko đến ngày. Nghĩ vậy ánh mắt của
Akira không khỏi tràn đầy cổ quái.
Thấy Akira không trả lời mình, Yukiko không vừa ý nói:
Nghe vậy, Akira vội vàng lấy lại tinh thần nói:
Gương mặt trừ nịnh nọt vẫn là nịnh nọt. Quả thật gần đây Akira cũng thấy bầu
không khí trong lớp có chút khác lạ, nhưng không để ý lắm, nghe Yukiko nói mới
rõ ràng. Mặc dù nói như vậy nhưng Akira cũng không đem chuyện này để ý ở trong
lòng. Chỉ cần không quá nháo loạn còn đâu cứ để vậy cũng tốt. Học sinh mà,
luôn quá nghiêm khắc không được, có thể những sự việc này mai sau lại thành
những hồi ức quý giá nhất của một thời học sinh đây.
Akira giáo viên?
Ơi, Yukiko bạn học.
Nghe Eri nói giáo viên từng được coi là thần đồng âm nhạc, còn nhận được
rất nhiều giải thưởng trong nước và quốc tế đúng không?
Đúng rồi, lúc còn nhỏ giáo viên may mắn được một chút giải thưởng.
Vậy cuối tuần học sinh đến nhà giáo viên, giáo viên có thể cho học sinh
thưởng thức một chút sao?
Tất nhiên là được rồi.
Hì hì, vậy quá tốt rồi. Akira giáo viên?
Có, Yukiko bạn học.
Học sinh có câu chuyện muốn kể cho người nghe.
Ồ vậy à, hay quá giáo viên cũng rất muốn nghe đây.
Haha, vậy Akira giáo viên, bắt đầu nha.
…
Trên con đường quen thuộc, hai bóng một cao một thấp sóng bước đi bên nhau,
lời nói dễ nghe, tiếng cười như chuông bạc thuộc về thiếu nữ tuổi còn thanh
xuân Yukiko cùng với những tiếng trầm ổn ca ngợi, thán phục cùng cười đùa của
Akira liên tục vang lên. Ánh nắng chiều vàng óng chiếu xuống hai người, cùng
với những cơn gió mát rượi cuốn theo những cánh hoa anh đào đầu mùa xuân thỉnh
thoảng thổi qua tạo nên một khung cảnh thật là lãng mạn.