Buổi Gặp Mặt Sóng Gió


Người đăng: Hien_Nguyen

Khoảng năm giờ chiều, tại nhà Nhi.

“Nhi… dậy đi, trễ rồi! Nhi…”

Hiện tại Lam đang nhận nhiệm vụ rất chi là cao cả, đó là đánh thức Nhi dậy.
Thực ra buổi hẹn của cô là vào bảy giờ tối nhưng tại vì cô quá hồi hộp và háo
hức nên mới ba giờ đã sửa soạn quần áo rồi. Ngồi một mình thấy chán quá nên cô
định qua đây chơi với con bạn. Ai dè, vừa vào phòng đã thấy cảnh tượng nó nằm
lăn lốc ra đó mà ngủ. Hết nói nổi với nó, giờ này vẫn còn ngủ được?! Đành phải
kêu nó dậy, nhưng mà cái con nhỏ này bị cô đánh thức sẽ không nhào vào ăn thịt
cô đấy chứ? Sẽ không đâu, cô không chỉ làm vì mình mà cô còn làm vì được mẹ
Nhi ở dưới nhà ủy thác nữa đấy!

Nghĩ vậy, cô tự tin hơn, nâng cao độ giọng nói lên nữa:

“Con kia, dậy mau!”

Thấy Nhi vẫn im lìm như chết, Lam bực quá đành phải sử dụng chiêu cuối, đưa
miệng ghé sát vào lỗ tai Nhi nói với âm lượng vừa đủ:

“Nhi à, mama của mày định xuất tuyệt chiêu ‘sư tử hống’ kìa!”

Ấy vậy mà hiệu quả! Vừa nghe như thế, cái con người mà nãy giờ giống như pho
tượng nằm ở đó ngay lập tức bật dậy như có gắn lò xo vậy!

Mở to hai mắt nhìn xung quanh, Nhi thấp thỏm:

“Mama tao đâu?!”

“Phụt… Ha ha ha!” Thấy cái biểu cảm phong phú trên mặt Nhi, Lam ôm bụng cười
ngặt nghẽo. Chiêu này tốt, giữ lại bữa sau dùng!

Và thế là cô bạn Yến Nhi của chúng ta thừa sức thông minh để hiểu ra sự việc,
biết Lam đang phá mình, Nhi bực tức xông tới đưa hai tay ra tóm lấy cổ Lam,
hơi dùng sức:

“Tao bóp cổ cho mày chết, con nhỏ khốn kiếp, làm tao sợ hết hồn!”

“Ặc ặc! ...ỏ ...ao ...a!” (Bỏ tao ra). Lam nghẹt thở.

Nhi bỏ tay ra khỏi cổ Lam, cô nàng nào đó như được đặc xá, hít lấy hít để phần
oxy đã bị thiếu lúc nãy để bổ xung cho hệ hô hấp. Tưởng như vậy là xong
chuyện, ai dè thấy Nhi trưng ra cái khuôn mặt nguy hiểm, tay cầm cái gối lên,
Nhi đánh túi bụi vào người Lam, vừa đánh vừa răn đe:

“Cho chừa cái tật lúc tao đang ngủ mà dám phá.”

“Chết nè!”

“Còn lần sau nữa tao xé xác mày.”

Lam bị đánh đến nỗi không kịp thở, cô loay hoay dằn cái gối trong tay Nhi lại.
Trời ơi, công sức cô sửa soạn cả buổi chiều, còn đâu là nhan sắc nữa, hu hu!

“Dừng lại coi! Tao nhận sự ủy thác của mama mày gọi mày dậy. Vậy mà mày đánh
tao túi bụi làm nhan sắc tao đã chuẩn bị hư hết rồi. Còn buổi gặp mặt của tao
làm sao đây? Tao bắt đền mày đó!” Lam mếu máo nói.

Nhìn con bạn mình như vậy, Nhi hơi cảm thấy có lỗi. Tại cái tật của cô là vậy,
đang lúc ngủ mà bị làm phiền cô sẽ rất bực bội, nên cô sẽ trút giận vào cái
tên thủ phạm đó. Mà bây giờ, thủ phạm lại là mama đại nhân chứ không phải Lam,
mà cô lỡ làm ảnh hưởng đến khuôn mặt đã được trang điểm kĩ càng của nó rồi.
Làm sao đây? Tối nay nó còn phải đi gặp mặt nữa!

“Tao xin lỗi mà. Giờ còn sớm, mày sửa soạn lại đi nha!” Nhi an ủi.

“Mày là đồ chết tiệt!” Nói xong, Lam bay ngay tới cái bàn trang điểm để tân
trang lại nhan sắc của mình. Còn Nhi thì cắm đầu xông thẳng vào nhà vệ sinh
với tinh thần trốn tránh trách nhiệm.

Mười phút sau.

Nhi bước ra mang theo khuôn mặt tươi tắn đã được rửa sạch, mái tóc mượt mà
được trau chuốt cột lên cao. Một chiếc áo pull nhí nhảnh màu xanh và chiếc
quần jean mộc mạc tôn lên vóc dáng nhỏ nhắn của cô. Trông cô hiện tại giống
một thiếu nữ ngoan hiền nhưng bản chất của cô có đúng như vậy hay không? Đó
còn là một ẩn số!

Nhi nhìn xung quanh phòng, thấy không có ai. Chắc Lam đã xuống dưới nhà rồi.
Nghĩ vậy, cô nàng nhanh chân hướng tới cầu thang bước xuống. Chưa tới nơi mà
Nhi đã nghe được hương thơm nức mũi từ dưới bếp rồi. Ôi! Đây là món sườn xào
chua ngọt cô thích nhất đây mà. Chỉ mới ngửi thôi mà cô đã thấy bụng cồn cào
rồi. Phải ăn cho đã mới được!

Hí hửng xuống bếp, thấy mama và papa đang ngồi trên bàn ăn, bên cạnh còn có
Lam nữa. Nhi chẳng nể nang ai mà xông nhanh tới, ngồi vào bên cạnh Lam, cái
miệng nhanh nhảu nói:

“Mời cả nhà dùng bữa.”

Sau đó, không đợi ai động đũa, cô gắp liền tay mấy miếng sườn bỏ vào chén mình
ăn một cách ngon lành. Ba người kia cùng nhìn nhau thở dài một tiếng, rồi cũng
bắt đầu ăn.

Dùng xong bữa cũng khoảng sáu giờ. Sau khi đã dọn dẹp chén bát gọn gàng, cả
nhà kéo nhau ra phòng khách để xem tivi. Ngồi được một lát thì cái người vẫn
cứ hồi hộp, thấp thỏm từ nãy đến giờ là Lam cứ kéo kéo tay áo Nhi, nhắc nhở:

“Đến giờ rồi! Đi thôi!”

Nghe tiếng con bạn, Nhi ngước mắt nhìn lên cái đồng hồ nằm trên tường, thấy
hiện tại đã sáu giờ ba mươi phút, Nhi gật đầu, quay sang papa và mama cô đánh
cái chụt trên má hai người rồi đứng dậy:

“Con đi đây!”

Hai ông bà cũng chỉ biết cười hiền hòa, ngầm cho phép.

Lam và Nhi hiện tại đang lon ton trên chiếc Honda màu xanh được ba mẹ Nhi mua
sẵn để dành cho cô lên đại học. Nhi đang lái xe, nghĩ tới cái gì đó rồi nói
với Lam:

“Ê! Mày hẹn ở đâu sao nãy giờ không nói mà để tao chạy như con khùng vậy?”

“À, tao quên! Ở Lotte ấy!”

“Xì, có vậy mà cũng quên!”

“Thì mày cũng quên không hỏi tao đấy thôi!”

Nhi câm nín.

Dừng xe lại trước biển hiệu Lotte Coffee màu hồng xinh xắn. Cửa hàng được
thiết kế theo phong cách hiện đại với bốn mặt đều là cửa kính có thể nhìn từ
ngoài vào, màu chủ đạo là màu xanh và màu hồng. Cửa ra vào là cửa kính trong
suốt có thể đẩy từ bên trong và bên ngoài. Trước cửa hàng còn có một khoảng
trống để cho khách đậu xe.

Nhi nhìn địa điểm trước mắt, quay sang con bạn cười một cách mờ ám:

“Cũng biết chọn chỗ ghê nhỉ?”

Nghe Nhi nói, Lam đỏ bừng hai má, lườm nguýt Nhi mấy cái.

“Mà này, mày có biết mặt hắn ta không vậy?”

“Tao không biết!”

Nhận được câu trả lời hết sức ‘lãng nhách’, Nhi trợn mắt nhìn Lam, còn định
nói gì đó nhưng bị ai đó cướp mất khi còn ở trong ‘trứng nước’.

“Nhưng tao có cách nhận ra!”

“Cách gì?!” Nhi ngạc nhiên.

“Rồi mày sẽ biết.”

Nói rồi, Lam vui vẻ đẩy cửa bước vào trong tiệm. Thấy vậy, Nhi cũng lẽo đẽo
theo sau. Vào đến bên trong là một khung cảnh hoàn toàn khác với các bức tường
được tô điểm bằng màu xanh chấm bi, những bộ bàn ghế với nhiều kiểu dáng khác
nhau hết sức dễ thương, còn có một quầy bar nhỏ nhắn mà trang nhã. Trong khung
cảnh lãng mạn còn có thêm một vài điệu nhạc nhẹ nhàng, êm tai làm tăng thêm mĩ
cảm. Khung cảnh này có thể nói là nơi dừng chân hợp lí cho những cặp tình nhân
trẻ ngọt ngào. Chính vì vậy nên phần lớn khách hàng đang có mặt tại đây đều là
hai người một bàn. Nói vậy đủ hiểu!

Nhìn mấy con người cứ ‘anh anh, em em’, mặn nồng thái quá kia, Yến Nhi cảm
thấy buồn nôn hết mức. Cô chúa ghét những nơi như thế này nhưng vì đã lỡ hứa
với Lam nên mới phải miễn cưỡng mà đến. Cố gắng nghĩ rằng bọn họ là những con
ruồi cứ vo ve qua lại chứ không phải con người là được! Cứ vậy đi!

Còn Lam vừa bước vào tiệm đã dáo dác nhìn ngó xung quanh, cô và anh chàng kia
đã giao hẹn là vào buổi gặp mặt anh ta sẽ ngồi bàn ngoài cùng và trên tay cầm
một bông hồng màu tím. Vì bông hồng tím rất đắt và hiếm nên ít có người có thể
mua được, nhưng anh chàng kia cam đoan rằng anh ta có thể mua nên mọi việc cứ
thế mà quyết định.

Tại một bàn ngoài cùng của Lotte Coffee.

Một chàng trai với khuôn điển trai mang theo nét trẻ con trên tay đang cầm một
bông hoa hồng màu tím, anh mỉm cười nhìn nhìn hai đồng bọn đang ngồi bên cạnh,
mũi hơi hếch lên chế giễu:

“Em trai nhỏ nhất hiện tại đã đi gặp mặt rồi, còn hai ông anh đây thì định đợi
tới khi nào?”

Hai người kia nhìn nhìn nhau một chút, sau đó chàng trai mang khuôn mặt tuấn
tú, hòa nhã giơ tay cốc lên đầu của cái người vừa phát ngôn:

“Bảo à, nên nhớ đây chỉ là gặp mặt chứ không phải là quen chính thức đâu nhé!
Chưa gì mà đã hống hách như vậy rồi, nếu người ta không thích cậu thì lúc đó
hai ông anh đây sẽ ngồi cười đấy!”

“Anh Huy à, anh nghĩ rằng có người con gái nào gặp em rồi mà không thích
không?” Anh chàng Bảo bắt chước điệu bộ của anh chàng tên Huy đó đáp trả.

“Nên nhớ rằng bên cạnh cậu đây còn ông anh này nhé! Cô ta sẽ bị vẻ đẹp trai
rạng ngời của anh làm mê mẩn thôi!” Anh chàng vẫn im lặng từ nãy đến giờ tự
mãn lên tiếng.

Hai người kia nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ tức cười, rồi sau đó bắt đầu
chuyển đề tài:

“Thôi bỏ đi! Cô gái kia khi nào thì tới vậy?” Huy hỏi.

“Chắc là sắp rồi!” Bảo vừa đáp vừa nhìn nhìn xung quanh.

Về phía Lam, sau khi đã thấy được người cầm trên tay bông hồng màu tím là một
anh chàng Hotboy dễ thương thì mừng đến muốn phát điên. Ôi! Cuộc đời cô cuối
cùng cũng đã nở hoa rồi, gặp được một hoàng tử đẹp trai như vậy thì còn gì
bằng nữa chứ.

Nghĩ vậy, cô tức tốc lôi kéo cái con nhỏ vẫn đang đứng ngẩn ngơ sau lưng mình
hướng chiếc bàn chứa toàn ‘tài tử’ kia xông tới.

Dừng chân lại, Lam bày ra một dáng vẻ thục nữ giống như cái người với cặp mắt
như hổ đói nhìn chằm chằm anh chàng đẹp trai kia như muốn ăn tươi nuốt sống
người ta lúc nãy không phải là cô vậy! Dùng một giọng nói mà cô cho là ngọt
ngào nhất của mình nói với cậu chàng đang cầm bông hoa màu tím:

“Xin lỗi, cho hỏi cậu có phải là Nguyễn Chí Bảo với nickname Bảo Đẹp Trai trên
mạng phải không?”

Nghe được giọng nói, Bảo ngẩng đầu lên nhìn Lam. Một cô nàng dễ thương với mái
tóc uốn xoăn nhẹ nhàng, khuôn mặt nhìn vào sẽ khiến người ta có cảm giác yêu
mến, mặc trên người bộ váy màu tím nhạt càng làm tăng thêm sự yêu kiều. Không
tệ, cô gái này rất hợp với ý anh. Nghĩ vậy, anh đứng lên cầm bông hoa đưa đến
trước mặt Lam:

“Đúng vậy, còn em là Trần Bảo Lam, phải không?”

Lam e thẹn nhận lấy bông hoa màu tím, ngại ngùng đáp lời:

“Vâng.”

Yến Nhi đứng bên cạnh nhìn cái khuôn mặt ‘giả tạo’ của Lam mà rất muốn bay tới
đá song phi vào cái mặt của nó để nó lộ bản chất thật. Mặc dù nghĩ vậy nhưng
cô cũng không ác đến nỗi làm nó mất mặt trước người khác nhất là hôm nay. Nhàm
chán, Nhi đưa ánh mắt đi chỗ khác đánh giá hai chàng trai còn lại vẫn đang
ngồi trên ghế.

Một anh chàng điển trai với vẻ đẹp dịu dàng rất lãng tử, màu tóc màu đen tuyền
rất hợp ý cô nha, ngũ quan trên khuôn mặt rất hoàn hảo, ánh mắt trong veo như
hồ nước vậy. Mặc trên người chiếc áo pull cổ bẻ và chiếc quần dài màu xám làm
tăng lên sự cá tính. Anh chàng này trông rất được, nhưng sao mà cái ánh mắt đó
cứ nhìn chằm chằm vào cô vậy?!

Nhi không muốn nghĩ nhiều, quay sang đánh giá chàng trai còn lại. Một bóng
dáng lười nhác, uể oải đập vào mắt cô. Anh ta ngồi cúi đầu xuống nhìn chăm chú
vào màn hình điện thoại trên tay mình mà không quan tâm đến hoàn cảnh xung
quanh. Nhưng sao nhìn anh ta có vẻ gì đó rất quen mắt nhỉ?! Vừa đúng lúc, hình
như cô nhìn rất chăm chú làm anh ta khó chịu, ngẩng đầu lên. Hai ánh mắt vừa
chạm nhau, cả hai đều ngẩn người giây lát, sau đó chàng trai đứng phắt lên:

“Hoàng Yến Nhi/ Phan Việt Quân! Tại sao lại là cô/ anh?” Cả hai đồng thanh.

“Tại sao không thể là tôi?” Đồng thanh tập hai.

Cả ba người kia thấy họ gầm gừ nhau như vậy cũng ngạc nhiên, Lam nhìn thấy
Quân thì có chút sờ sợ, cô sợ anh biết chuyện bọn cô vừa làm lúc ở trung tâm
mua sắm. Nghĩ muốn làm dịu đi bầu không khí căng thẳng, Lam lên tiếng:

“Giới thiệu với mọi người, đây là Hoàng Yến Nhi, bạn thân của em.”

Bảo và Huy vừa nghe tên Nhi thì lập tức hiểu ra lí do tại sao Quân lại giãy
nảy lên như vậy. Cả hai nhìn Quân quăng cho anh một nụ cười mờ ám khiến anh
tức đến mức muốn xông lên đánh người, nhưng Bảo không cho Quân cơ hội đó, anh
cười cười giới thiệu:

“Đây là Huy và Quân, là đàn anh thân thiết của anh.”

Huy cười dịu dàng với Lam, nhưng khi nhìn đến Nhi thì ánh mắt có chút gì đó
khang khác, anh đứng dậy, đưa tay ra:

“Chào em, anh là Trần Nhật Huy.”

Câu nói của Huy làm cả Quân và Bảo đều phải sửng sốt. Người khác thì không
biết nhưng hai người thì rất rõ ràng, Huy ngoài mặt thì luôn thể hiện mình là
một con người dịu dàng và dễ gần nhưng thực tế cậu ta luôn bài xích những
người lạ, chưa bao giờ cậu ấy chủ động tiếp xúc một người nào cả, ngay đến cả
hai người họ cũng là mất một khoảng thời gian mới có thể khiến cậu ấy tin
tưởng và gần gũi đến vậy. Nhưng tình cảnh bây giờ là thế nào đây?! Cậu ấy chủ
động chào hỏi một cô gái, còn bắt tay nữa!! Giỡn hay thiệt vậy?!

Còn Yến Nhi thì vẫn vô tư như trẻ thơ, cô chỉ nghĩ anh ta vì phép lịch sự nên
mới chào hỏi mình, vì thế cô cũng lễ phép đưa tay ra nắm lấy tay Huy:

“Em là Hoàng Yến Nhi.”

Nghe được thanh âm trong trẻo ấy, Huy không biết cảm giác của mình bây giờ là
như thế nào nữa. Lần đầu tiên anh thấy mình bối rối đến vậy, từ lúc nhìn thấy
cô thì anh không thể rời mắt được mà cứ nhìn chằm chằm vào cô như một kẻ khiếm
nhã vậy, còn chủ động chào hỏi cô nữa. Khi tay cô chạm vào tay anh, anh cảm
giác như có một dòng điện xẹt qua người, giọng nói của cô khiến anh thấy mình
cứ lâng lâng như đang ở trên mây. Anh thật rất muốn nắm bàn tay nhỏ bé của cô
mãi nhưng anh không muốn cô nghĩ anh là một kẻ kì lạ. Đây có phải là ‘tiếng
sét ái tình’ trong truyền thuyết không nhỉ???

Cả năm người đều ngồi xuống bàn với những suy nghĩ phức tạp khác nhau nhưng
trong đó không bao gồm cô bạn Yến Nhi hồn nhiên quá mức kia. Bởi vì trong đầu
Nhi hiện giờ là những suy nghĩ như: ‘ở đây có món gì ngon ta?’, ‘mình kêu ra
nhiều đồ ăn rồi ai trả tiền?!’, ‘hôm nay Lam và Bảo gặp mặt, mình ngồi bên
thổi lửa cho hai người họ thành cặp, mình là người có công nên họ sẽ đãi mình
chầu này?! Vậy chắc không quá đáng lắm đâu nhỉ?!’, ‘nếu không thì dùng chiêu
ba mươi sáu kế, ‘tẩu’ là thượng sách! Cứ vậy đi!’

Cảm thấy mình lạc quan hơn nhiều, Nhi rất tự nhiên cầm lên thực đơn trên bàn,
rất không có tình người mà kêu một đống món ăn khiến chị phục vụ đứng bên phải
ghi chép đến mỏi tay, nhìn con bạn mình Lam xấu hổ che mặt lại, Quân và Bảo
thì nhìn cô nàng như nhìn động vật sắp bị tuyệt chủng, còn Huy thì cười cười
nghĩ: ‘cô ấy thật là dễ thương!’ Bó tay!

Đợi chị phục vụ thất thiểu rời đi, Quân trợn mắt với Nhi:

“Cô là ‘trư’ đấy à?!”

“Anh mới là trư ấy!”

“Một mình cô ăn bằng sức ăn của năm người đấy!”

“Tôi kêu thức ăn cho tất cả mọi người mà.” Nhi lấp liếm, nói vậy thôi chứ
những món cô kêu toàn là món khoái khẩu của cô.

“Đâu ai nhờ cô chứ.” Quân khinh thường cái lí do đó.

“Tôi là một cô gái tốt bụng.” Nhi hếch mũi lên khiêu khích.

“Tốt bụng?! Cô tốt bụng ném cặp vào đầu tôi rồi nói tôi là đồ đàn bà?! Cô tốt
bụng đổ tất cả xác gián lên đầu tôi khiến tôi mất mặt với cả lớp, sau đó còn
vứt cặp của tôi vào thùng rác?! Cô tốt bụng đến mức dùng keo dán tất cả sách
vở của tôi vào học bàn để tôi bị cô phạt?! Thậm chí… Nói tóm lại nếu cô mà tốt
bụng thì trên thế giới này không có người nào xấu bụng cả!” Quân hậm hực kể
một lèo về sự tích của Nhi, định nói về cái vụ ở trung tâm mua sắm nhưng anh
không có chứng cứ thì lấy gì mà nói?! Cũng may anh biết dừng lại đúng lúc, nếu
không cô ta sẽ nghi ngờ, khi đó cô ta sẽ chối đây đẩy cho coi. Hừ, đợi đến lúc
anh moi được thông tin thì cô ta chết chắc!

Yến Nhi hoài nghi nhìn Quân, ‘thậm chí’ cái gì? Hắn ta định nói gì đó nhưng
lại dừng lại. Không lẽ, hắn ta đã biết vụ ở trung tâm mua sắm rồi sao?! Thông
minh đến vậy kia à?! Nhưng sao lại bị lộ tẩy, cô làm việc rất cẩn thận kia mà!
Phải tìm hiểu kĩ càng mới được!

“Tôi như vậy thì sao? Anh cũng đâu có kém gì tôi! Tôi chỉ lỡ tay ném cặp vào
đầu anh mà anh cứ kì kèo không buông giống như đàn bà! Tôi nói vậy có gì sai?!
Anh muốn trả thù tôi bằng cái trò rẻ tiền bỏ xác gián vào học bàn, tôi hoảng
sợ nên ‘vô tình’ đổ hết mấy cái thứ thứ gớm ghiếc đó lên người anh, tôi sai
chỗ nào?! Còn vứt cặp vào thùng rác thì do tôi nhất thời nóng nảy nên mới vậy.
Nhưng anh cũng trả thù bằng cách ‘thỉnh’ ‘quái thú’ đến để chỉnh tôi gần một
tiếng đồng hồ rồi còn gì?! Còn chuyện sách vở của anh thì tôi chỉ là vì tốt
bụng nên mới làm vậy,...” Chưa kịp nói hết câu đã bị ai đó nhảy vào.

“Tốt bụng?!”

Nhi nhướng nhướng mắt lên nhìn Quân, Bảo và Huy cũng tò mò lắng nghe. Còn Lam
thì khinh bỉ nghĩ: ‘con nhỏ này nhiều lí do nhỉ, nói không biết ngượng miệng.’

“Đúng vậy, vì tôi thấy anh mang theo sách vở lên trường cũng chả để làm gì cả,
thế nên tôi rất tốt bụng ban cho bọn chúng mấy lớp keo siêu dính để chúng nằm
yên trong học bàn, khỏi mất công anh ngày nào cũng nặng cặp mang theo cả đống
sách vở như vậy. Tôi đã rất tốt bụng còn gì?!” Nhi tự đắc kể về cái sự ‘tốt
bụng’ của mình. Hoàng Yến Nhi, sao mày lại có thể thông minh đến mức không
chừa phần cho người khác như vậy chứ!! Lí do hết sức thuyết phục như vậy mà
cũng nghĩ ra được, bội phục mình quá đi!

Nghe xong câu nói của Nhi, bốn người kia thực rất muốn ngẩng đầu lên hỏi ông
trời một câu: đĩa bay của con nhỏ này nằm ở đâu vậy? Làm ơn phóng cho nó bay
về nơi nó được sinh ra đi!

Đúng lúc đó, chị phục vụ mang đồ ăn lên. Nhi nhìn đống đồ ăn đầy ắp ở trên
bàn, rất tự nhiên gắp hết món này đến món khác mặc cho những khuôn mặt ngơ
ngác đang nhìn mình chằm chằm kia. Quân nghĩ nghĩ gì đó rồi quay sang cười
cười với Lam hỏi:

“Trưa nay em có đến trung tâm mua sắm Thịnh Thế đúng không?” Moi tin tức từ
Lam chắc được nhỉ, nhìn nhỏ này ngây thơ hơn cái con nhỏ sao chổi kia nhiều!

“Sặc.” Đang uống ly nước ngọt, Lam nghe Quân hỏi bỗng nhiên ho sặc sụa. Nhi
thấy tình hình không ổn, đưa chân giẫm nhẹ vào chân Lam nhắc nhở. Lam hiểu ý
gật gật đầu, cười nhìn Quân trả lời:

“Đúng vậy, lúc trưa em và Nhi có đến đó để mua một vài thứ.”

“Nhưng không ngờ còn được xem phim miễn phí nữa đó nha!” Nhi chen vô một câu
làm Quân đen mặt. Anh thật rất muốn hét lớn vào mặt con nhỏ đáng ghét kia. Nếu
không phải tại cô ta thì anh làm gì ra nông nổi đó chứ? Còn ở đây bêu rếu anh
nữa, chết tiệt! Phải nhịn, nhịn, vì tương lai con em chúng ta, anh phải nhịn
để moi bằng được tin tức.

“Lúc trưa anh cũng đi đến đó, tình cờ thấy hai người trong quán cà phê rất
giống em và Nhi nhưng không chắc chắn lắm nên anh muốn hỏi lại thôi.”

“Ồ, vậy ư? Bọn em không nhìn thấy anh!” Lam cười gượng.

“Anh chỉ một mình đi đến đó giải sầu một lát rồi về thôi, nên không thấy anh
là phải rồi!” Quân nói dối không chớp mắt.

Lam ngạc nhiên, không quan tâm đến cái giẫm chân đau điếng của Nhi dưới gầm
bàn mà thốt lên:

“Không phải anh đi cùng Lê Hà Phương sao?”

Tiêu rồi, cái con nhỏ ngốc nghếch này! Ngốc đến thế là cùng, sao chưa đánh mà
đã khai như vậy chứ? Phải chuồn thôi! Nhi nghĩ thầm. Móc cái điện thoại ở
trong túi ra, Nhi bấm nhanh bài nhạc chuông của mình rồi giả vờ như vừa có
cuộc điện thoại, vội xin lỗi mọi người rồi đứng lên đi ra khỏi tiệm trong ánh
mắt nghi ngờ của người nào đó.

Quân thấy Lam đã lộ ra sơ hở thì mừng muốn chết, chưa kịp bắt bẻ thì đã thấy
Nhi đi ra ngoài nghe điện thoại. Không đúng lúc như vậy chứ?! Ánh mắt dõi theo
thấy cô ta vẫn đứng đó, anh yên tâm hơn, tiếp tục quay sang Lam dò hỏi:

“Sao em biết anh đi cùng với ai?! Em đã bảo là không nhìn thấy anh mà?”

Lam biết mình nói hớ thì buồn bực muốn chết, sao cô có thể ngốc như vậy chứ?!
Lộ tẩy hết rồi, làm sao đây? Hay là khai ra?

“Em… em…” Ngập ngừng cả buổi vẫn không biết nên nói như thế nào.

“Có phải em và cô ta bày trò hại anh tại trung tâm mua sắm phải không?” Quân
thay Lam tiếp lời.

“...” Im lặng.

Huy và Bảo cũng vỡ lẽ, thì ra là vậy! Lúc nghe Quân kể về chuyện ở trung tâm
mua sắm, hai người đã cười đến chết đi sống lại, còn bội phục cái người bày ra
trò cao thâm đó nữa chứ! Ai ngờ, thì ra chính là hai cô bạn trước mắt này
nha!! Càng nghĩ lại càng thấy cô nàng Yến Nhi kia lắm chiêu thật!

Lam im lặng đã chứng minh tất cả, Quân tức lộn ruột nhìn ra phía cửa ra vào.
Trống không! Cô ta đâu rồi? Anh tức tốc chạy nhanh ra ngoài nhìn ngó bốn phía,
không có ai cả. Chết tiệt, lại để cô ta trốn mất lần nữa!

“HOÀNG YẾN NHI! CÔ ĐÃ TRỐN RỒI THÌ ĐỪNG CÓ LÓ MẶT RA ĐẤY! NẾU KHÔNG, CÔ CHẾT
CHẮC!”

Những người trong quán cà phê và những người đang đi đường nghe tiếng thét
khủng khiếp đó cũng phải nổi da gà thay cho cái người tên Yến Nhi kia. Cô bạn
Yến Nhi đáng thương đang lấp ló bên đường cũng giật mình nghĩ: haizz, kiểu này
lại phải tìm cách chơi khăm hắn nữa rồi!


Cuộc Chiến Oan Gia! - Chương #7