Người đăng: cuocdoilactroi2014
“Cuối cùng cũng tới rồi”
Lâm Ngạo nhìn thành phố nhộn nhịp trước mắt có người qua kẻ lại vô cùng ồn ào
và không khí hân hoan khác xa với thị trấn yên tỉnh.
“Wow nhìn kìa đó pokemon gi vậy ? chưa từng thấy quả ?”
“Tôi cũng vậy chưa từng thấy dạng pokemon này.”
“Tôi cũng thế nhìn lúc đầu cứ tưởng là chamander, nhưng sau khi nhìn lại thì
không phải”
…
Lâm Ngạo và Agumon đang đứng trước cửa ra vào của thành phố và trở thành tiêu
điểm ở nơi đây thì sự hiện diện của một sinh vật chưa từng được ai nhìn thấy.
“Qủa nhiên là vậy”Lâm Ngạo liếc nhìn xung quanh thấy mọi người đều nhìn về
phía bọn hắn nói đúng hơn là nhìn phía Agumon, một dạng thú mới chưa ai thấy
liền sẽ trở thành tâm điểm của mọi người.
Agumon thấy mọi người nhín nó như vậy liền tay gãi đầu quay sang vừa định hỏi
hắn: “ Lâm …”
Nhưng khi thấy hắn quay sang đưa dấu tay im lặng liền yên tĩnh trở lại.
Nhưng không lâu khi cả hai đang định đi tới trung tâm poke thì trên đường càng
nhiều người nhìn họ vô cùng bất ngờ vì sự hiện diện Agumon.
Đến khi hai người đến trung tâm thì cả thành phố đang có một tin tức lây lan
cực nhanh vì xuất hiện một pokemon mới.
Họ cứ đi đến đâu là trở thành tiêu điểm đến đó thậm chí là Joy của trung tâm
poke cũng chú ý đến Agumon vì sự hiện diện bất ngờ của nó.
“Xin ch…”Joy thấy họ sắp đi đến trước mặt mình liền mỉm cười thân thiện chào
hỏi thì đôi môi cười cương cứng trên miệng vì Lâm Ngạo đa dẫn Agumon về phía
điện thoại để lại nàng đang trong tư thế cúi chào và mỉm cười ở đó.
Mọi người cũng trợn mắt nhìn há hốc mồm với họ.
Lâm Ngạo rất tỉnh và đập (đẹp) trai đến chỗ điện thoại bấm số gọi điện cho
giáo sư Oak mà không quan tâm đến ai đó đang bị bơ ở đâu đó.
Joy lúc này hít một hơi bình tĩnh lại và vẫn giữ nụ cười trên môi nhưng trong
lòng thì không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài, vì đây là lần đâu tiên nàng bị
người bơ như vậy, thứ hai là vì Agumon, nó là một pokemon mới mà nàng chưa
từng thấy qua nên muốn được làm quen tìm hiểu thông tin, nhưng bị hành vi của
ai đó phá hoại.
Dù sao làm nghề y tá của trung tâm poke đều được dạy về tất cả pokemon trên
mỗi vùng ở đó, không pokemon nào mà họ không biết, nhưng đột nhiên nhảy một
pokemon chưa được biết đến thì đương nhiên sẽ đưa tới hứng thú của họ mà.
“Xin chào … là ai đang gọi Oak vậy ?!” Trên màn hình điện thoại không lâu sau
hiện ra một khung cảnh trong phòng nghiên cứu, nhưng không có ai trong màn
hình chỉ có tiếng nói mà thôi.
Lâm Ngạo hít một hơi thật dài vì để chuẩn bị tinh thân đón nhận cơn bão sắp
tới rồi nói: “Là con đây giáo sư Oak”
“HỬM … à thì ra … LÂM NGẠO NGƯƠI BIẾN ĐI ĐÂU TRONG BA NGÀY QUA” Trong phòng
nghiên cứu của giáo sứ Oak, ông đang cầm bảng ghi chép thông tin của pigey
hôm nay thì nghe âm thanh quen thuộc nhưng đã vài ngày không nghe thấy liền
ngẩn người một, suy nghĩ trong đầu một chút thì chớt nhớ là ai liền bay tới
bên màn hình điện thoại và quả nhiên đúng là hắn liền hét lớn một tiếng vô
cùng tức giận.
Một âm thanh cực lớn vang ra tư trong điện thoại của Lâm Ngạo làm cho mọi
người xung quanh đều có nghe thấy, hắn phải dùng tay che bớt âm thanh lại.
“Dạ thưa giáo sư co…” Lâm Ngạo biết quả nhiên như thế liền vội đảo mắt một cái
nói, nhưng còn chưa cho hắn nói thì hắn bị giáo sư Oak chửi té tát vào mắt.
“Ngươi im lặng cho ta”
Giáo sư Oak không cho hắn nói chuyện liền nổi giận nói:
“Ngươi … cái tên khốn khiếp không quan tâm đến lão già tuối lớn như ta, chỉ
biết ham mê chơi bời bỏ rơi lại một lão già đơn thân một mình trong phòng
nghiên cứu, để lại cả một đóng công việc ta phải tự làm một mình …”
Lâm Ngạo lúc đầu còn hắn nghe còn được cảm giác như mình mắc lỗi sai lầm và im
lặng lắng nghe, nhưng càng về sau hắn cảm giác càng không đúng, cái này rõ
ràng là trách hắn không phụ giúp trong phòng nghiên cứu thì đúng hơn cho nên
liền dở khóc dở cười.
“Ông nội đang nói chuyện với ai thế ?”
Trong lúc Lâm Ngạo nghe giáo sư Oak chủi một trận thì nghe một âm thanh liền
hít một ngụm khí lạnh vì hắn biết boss cuối ra rồi.
“A … ông đang nói với … với … với…”Oak lúc này thấy cháu gái bảo bối bước ra
liền cà lăm không biết nói sao, dù gì thì ông cũng biết cháu mình sẽ như thế
nào khi bị người nào đó lang tâm cẩu phế không đối hoài tới sẽ tức giận thê
nào mà.
Dù sao mấy ngày nay ông có giác mình đang ở bên một cái núi lửa sắp phun trào
chứ không là cháu mình nữa.
“Với ai ?” Daisy liền mỉm cười nhẹ nhàng bước tới nhưng làm cho người xem biết
là sắp phun trào, dù sao nàng cũng nghe được âm thanh làm nàng nhớ mong mấy
ngày này mà và điều đó làm cho Oak đổ mồ hôi đua nhau chảy xuống trên mặt.
Cảm giác áp lực từ cháu gái mình như một núi lửa liền không có cách cứu Lâm
ngạo liền bán đứng hắn nói: “Là Lâm … Lâm Ngạo”
“Ồ… thế con có thế nói chuyện với LÂM NGẠO được chứ ? ”Daisy bước tới cầm lấy
điện thoại trên tay giáo sư Oak mỉm cười hỏi và khi nói đến cái ai đó vô cùng
nhấn mạnh.
“Đương nhiên”
“Dạ con cảm ơn … xin chào Lâm Ngạo lâu rồi không gặp”Daisy gật đầu cười với
giáo sư Oak một cái rồi, nhẹ nhàng quay sang nhìn hắn mỉm cười nói.
“ỌT”Lâm Ngạo liền nuốt một ngụm nước trong miếng liền mỉm cười khó khắn chào
lại: “Xin … xin chào Daisy lâu ngày không gặp không ngờ mới mấy ngày mà xinh
đẹp thành thiếu nữ rồi”
“Ồ … vậy à, không ngờ bản thân nhận không ra mà Lâm ngạo đã nhận ra được thật
vi diệu vô cùng ”Daisy vẩn mỉm cười nói chuyện với hắn.
“Tất nhiên, chắc do Daisy làm việc nhiều quá không có thời gian để ý đó mà”
“Thế ba ngày đi đâu ?”
“A… cái đó … cái đó là vô tình lạc đường mấy ngày trời cũng may được ai đó chỉ
giúp mới tìm đến được thành phố này.”
“Ồ … một người âm hiểu tất cả về phòng nghiên cứu của giáo sư Oak, chưa từng
thất bại trong lĩnh vực nào thậm chí là tầm nhìn bản đồ, thế mà có ngày cũng
lạc đường được, thật là bất ngờ.” Daisy hiện ra một gương mặt vô cùng ngạc
nhiên như phát hiện một bí mật động trời vậy.
“A … cái đó … hahaha…” Lâm Ngạo đột nhiên muốn tát vào mặt một cái vì lấy một
cái lý do cực kỳ ngu người, bây giờ đưa bản thân vào thế bí không biết làm
sao.
“Hay là do ham mê chiến đấu trên đường đến thành thị mới trễ hai ba ngày nhỉ”
Daisy đột nhiên phát ra một câu đúng trọng tâm làm Lâm Ngạo đổ mồ hôi nhưng
chưa dùng lại ở đó: “Nghe đâu là mãi mê huấn luyện Koromon, đạt được chiến
tích huy hoàng chiến thắng được một huấn luyện poke nào đó và Koromon thì tiến
hóa thành Agumon và quá vui mừng tiếp tục hăng say rèn luyện chiến đầu nên mới
đến bây giờ gọi điện hỏi thăm, phải không nghỉ Lâm …Ngạo.”
“Cái đó … làm sao nàng biết”Lâm Ngạo bị nàng nói trúng sự thật liền sợ hãi nói
, dù sao hắn chưa kể với nàng chuyện đó thì làm sao biết được đột nhiên nghĩ
đến ai đó liền giận xanh mặt: “RED”
Ở một đâu đó trong khu rừng có một người đang đi thì hắt hơi một cái “Không
biết ai đang nhắc mình vậy nhỉ”
Đúng vậy cái người mà có thể để biết sự thật thì chỉ có thể là hắn thôi, dù
sao Lâm Ngạo giới hắn tới đó để lấy một trong sáu mảng ghép còn lại của bản
thân, ai ngờ bây giờ đưa hắn tình thế khó xử thế này.
Dù sao Red thấy một digimon một con thú biết nói và gặp Oak sẽ hỏi thăm và tất
nhiên Daisy cũng ở đó tất nhiên là biết rồi.
“Đúng thế, nếu không nhờ người đó thì chắc cũng không biết Lâm Ngạo đang ở
đâu và làm gì đâu nhỉ” Daisy thấy hắn nói tên Red ra liền không hề bất ngờ.
“Daisy cho mình xin lỗi tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai”Lâm Ngạo lúc này
chẳng có cách nào khác phải vội xin lỗi với nàng ngay lập tức.
“… Tuyệt đối không có lần thứ hai”Daisy gương mặt nghiêm túc nhìn hắn nói.
“Tuyệt đối không có”Lâm Ngạo vội gật đầu.
“Thế thì tốt … tội chết có miễn, nhưng tội sống khó tha” Daisy vô cùng nguy
hiểm nhìn hắn nói.
Lâm Ngạo nghe thế liền sợ hãi nuốt ngụm nước vô cùng nhẹ nhàng hỏi “Vậy, nàng
muốn như thế nào ?”
“Sau khi kết thúc cuộc hành trình phải về đây thực hiện một mong muốn của mình
, được chứ ?”Daisy đảo mắt nói.
“Được” Lâm Ngạo liền thở ra một hơi nói, nhưng thả lỏng chưa bao lâu thì nghe
câu tiếp theo hắn đồ mồ hôi tiếp tục.
“Mong là cái tên vô ơn, vô tình, vô nghĩa nào đó sẽ không lập lại chuyện hôm
nay, nếu không chắc chắn hắn sẽ ra đường ở luôn”