Hạng Nhất (1).


Người đăng: cuocdoilactroi2014

“Wow … chúng ta hãy cùng nhìn lên màng hình thì được thì sinh mã số 05 với kỹ
năng lái xe của đã giành lên vị trí đứng đầu.”

Lúc này ở trung tâm thành phố có mành hình vô cùng to lớn hiện ra hình ảnh vô
số thí sinh chạy đua với nhau, duy nhất chiếc xe đạp ba màu với phong cách
hiện đại hấp dẫn ánh mắt tất cả mọi người.

“Là cậu ấy kia … quả nhiên không làm chị em mình thất vọng, thật sự trở thành
người dẫn đầu.”Mỹ nữ tóc hồng lúc này vô vùng vui vẻ vỗ tay cười.

Hai mỹ nữ còn lại ánh mắt đều hiện ra sự vui vẻ.

Còn Lâm Ngạo lúc này thì đôi môi vẽ lên sự kiêu ngạo nhớ lại bốn năm cấp hai
đi xe đạp đến trường hằng ngày làm sao có thể để hắn thua những người này
được.

Hắn lúc trước luôn thức muộn do thức khuya chơi game, sáng nào cũng thức muộn
nên đã luyện rèn luyện một cơ thể khỏe mạnh để đạp xe thật nhanh cùng những kỹ
năng lạn lách siêu việt đến trường không để bị trễ học.

Đạp xe lúc này làm hắn nhớ lại ngày tháng lúc trước đôi mắt hơi cay cay một
chút rồi điều chỉnh lại trạng thái mỉm cười tự tin của mình đạp nhanh hơn và
kéo dài khoảng cách mọi người càng lúc càng nhiều.

Nghĩ đến khiếp này nên hắn không phải vì tiền mà thi nữa, thay vào đó Lâm
Ngạo lại coi đoạn đường này chính là còn đường của tương lai.

Nếu không giành được hạng nhất thì lý tưởng trở thành Vương Gỉa là vô nghĩa và
từ lúc đó hai mắt hắn trở nên kiên định cùng với nụ cười tự tin trên môi tạo
nên một khí chất khác biệt.

Hắn không biết trạng thái lúc này của mình giống như sát chiêu đã hạ gục vô số
mỹ nữ đang xem ở trung tâm thành phố kia.

“Á…”

“Trời ơi thật đẹp trai … vương tử của lòng tôi đây sao ?!”

“Người gì đẹp trai dữ vậy nè, không được tôi muốn làm bạn gái của cậu ấy.”

“Không được rồi trái tim của tôi đã trở nên loạn nhịp … liệu cậu ấy không chê
tôi lớn tuổi hơn chứ.”

“Chết rồi, em năm nay chỉ mưới 8 tuổi đã biết yêu rồi … liệu anh ấy không chê
mình nhỏ tuổi hơn không nhỉ.”(Vãi … đừng em ơi nó bốc lịch đó)

“…”

Phía dưới quảng trường trung tâm thành phố lúc này vô số tiếng hò hét của mỹ
nữ từ thục phục cho đến thiếu nữ vang lên giông như phát xuân vậy, làm cho vô
số nam nhân kế bên nhìn mà trợn mắt há hốc mồm sau đó vô số đôi mắt sát khí
nhìn vào màn hình như có thù giết cha đoạt vợ.

Vị chủ trì cuộc thi năm nay cũng phải há hốc mồm với hình ảnh khán giả bên
dưới, một bên nữ nhân thì như phát xuân la hét yêu dương còn một bên thì nam
nhân tràn đầy sát khí, quả thật là hai thái cực khác nhau.

Lần đầu tiên trong lịch sử cuộc thi chạy xe đạp lại có trạng thái quỷ dị như
vậy.

“Trời ơi, cậu ấy được hoan nghênh đến vậy luôn.”

Ba mỹ nữ cũng nhìn thấy hình ảnh đầy đốn tim đó trong lòng càng mê say không
thôi, nhưng nhìn phía dưới các mỹ nữ phát cuồng mà làm các nàng há hốc mồm.

Lâm Ngạo không biết bản thân vô tình tìm được lý tưởng của bản thân làm hắn
trở nên thay đổi càng hấp dẫn vô số mỹ nữ như thế.

Không lâu sau xuất hiện trước mắt hắn là một đoạn cầu nhỏ vừa đủ một người đi
qua.

“Là Tentacruel … thì ra thú vị là đây à.”

Khi đi cây câu thì hắn thấy một bầy Tentacruel ở bên dưới liền thầm than một
tiếng và chạy thêm một đoạn thì xuất hiện trước mắt hắn là một khu rừng và
không còn lối đi nào khác cả.

“Không được bình thường chút nào.” Lâm Ngạo nhìn khu rừng này liền nheo mắt
cảm giác có sự khác thường liền thầm than, nhưng hắn vẫn nở cười nói: “Để ta
xem phía trước càng có gì thú vị.”

Khi vừa vào trong khu rừng thì âm thanh bên ngoài dường như biến mất, thay
vào đó sự tỉnh lặng của khu rừng làm nó trở quỷ dị hơn.

Chẳng hiểu vì sao trong lòng có cảm giác phía trước có cái gì không được bình
thường, tin tưởng vào trực giác liền xuống xe dặt bộ nhẹ nhàng không phát ra
âm thanh lớn.

“Hít…”

Không lâu sau thì hắn nhìn thấy mình hỉnh ảnh liền hít một ngụm khí lạnh trong
lòng.

Chỉ thấy hai bên đường có hai cái cây to lớn vô cùng, nhưng điều đó không làm
hắn khiếp sợ như vậy mà là những thứ xung quanh nó.

Trên cây lúc này có nhóm con Beedrill đang ngủ trên cành, ở giữa thì một lũ
Kakuna đang treo ngược mà ngủ còn bên dưới là một nhóm Weedle cũng trong trạng
thái ngủ ngon.

Hít nhẹ một hơi bình tĩnh trong lòng lúc này hắn đã biết trò chơi này thú vị
cỡ nào rồi đó, nhẹ nhàng dùng sức nhấc xe đạp lên bước lên phía trước một
cách tĩnh lặng.

Hắn dám chắc ban tổ chức biết về việc này trong lòng thầm than quả nhiên cầm
10 triệu Zenny không dễ chút nào, cũng may hắn chạy trước cả bọn một đoạn dài
nếu không qua được đường này cũng là một vấn đề.

Sau khi đi qua hai cái cây to lớn đó một đoạn khá xa liền nhẹ nhỏm thở ra một
hơi cũng may hắn tin vào trực giác của mình nếu không thì mệt rồi.

Tiếp tục ngồi lên xe đạp tiếp, tuy hắn biết mình làm như vậy đã phí một ít
thời gian làm khoảng cách đôi bên giảm lại một khoảng, nhưng hắn tin đoạn hai
cây đó lại sẽ giúp hắn một khoảng còn dài hơn lúc trước.

“Wow không thể tin được mã số 05 lại vừa khu vực đó một cách nhẹ nhõm như
vậy.”

Người dẫn chương trình sau khi thấy hắn vượt qua đoạn đường đó không chút khó
khắn liền khiếp sợ than lên một tiếng.

“Cậu ta sở hữu một trực giác đối với nguy hiểm từ xa thật thần kỳ.”

“Qủa nhiên vương tử của lòng em, cái gì cũng là hoàn mỹ hết.”

“…”

Bên dười quảng trường thì ai ai cũng khiếp sợ với hình ảnh này liền than thở
không thôi cùng đó là những tiếng ghen tỵ và đố kỵ cũng không thiếu vang lên.

Còn ba mỹ nữ đang ngồi trên tòa nhà cao tầng quan sát kia thì đôi mắt cũng
hiện dị thái tỏa sáng liền tục.

Sau khi Lâm Ngạo đi được một khoảng nhỏ thì không lâu sau thì nhóm xe đạp cũng
chạy tới khu rừng này, mọi người cứ thế thản nhiên chạy vào với nhau tạo ra
vô sô thanh âm.

Và đương nhiên lũ Beedrill cũng thức tỉnh từ giấc mộng đẹp.

“Trời ơi là Beedrill…”

“Á trời ơi chạy mau.”

“Chúng ta đang tổ của chúng mà là hai tổ nữa mới ác.”

“Làm sao mà vượt qua bây giờ, lũ Beedrill nhìn chúng ta như kè thù ấy.”

Lúc này trong khu rừng vang lên âm thanh hít một ngụm khí lạnh mọi người ai
cũng sợ hãi đứng đơ người ra nhìn lữ Beedrill đang bay trên cao một đoàn nhìn
họ.

“Mọi người đừng sợ, chúng ta hãy đoàn kết cùng hạ gục lũ Beedrill này rồi
tiếp tục cuộc thi.”

Trong lúc tình hình đang căng thẳng thì Red từ trong đám người xảy ra dẫn đầu
nói làm mọi người xung quanh ngạc nhiên nhìn hắn.

“Không lẽ mọi người muốn dừng lại ở đây nữa hay sao ?”Thấy mọi người không
nhúc nhích hắn liền lấy làm lạ hỏi.

“Không … chúng ta không thể từ bỏ như thế này được, mọi người chúng phải cùng
nhau hợp sức hạ gục chúng.”

“Đúng, chúng ta phải hạ gục chúng.”

“Tiến lên…”

“…”

Và lúc đó trong rừng đã xảy ra một cuộc đại chiến quy mô lớn còn Lâm Ngạo vẫn
tiến về phía trước.


Cùng Hệ Thống Digi Làm Vương Giả Ở Poke - Chương #50