38:lâm Ngạo Thể Hiển Thiên Phú Ca Hát.


Người đăng: cuocdoilactroi2014

Cầm trên tay tờ giấy nhìn xem các thông tin trên đó thì thấy không có gì là
không ổn liền gật gù một cái, kiếp trước hắn có nghe rằng nhiều người bị lừa
ở các công ty lừa đảo muốn tham gia dự thi phải đống tiền các kiểu.

Nhưng sau khi hắn xem tờ giấy đăng ký này thì rất an toàn không cần phải đống
phí gì cả.

“Bút của cậu đây điền thông tin thật lẹ rồi chuận bị cầm vào dự thi.” Bảo vê
liền đưa hắn cây bút để điền thông tin.

Lâm Ngạo khom người trên bàn bảo vệ viết với tốc độ thật thành với những nét
chữ đẹp làm cho ai nhìn cũng phải sáng mắt, sau khi viết xong liền đưa lại
cho bảo về mỉm cười nói: “Xong rồi, cảm ơn.”

“Nhanh thật.” Bảo vệ mới đưa cho hắn chưa tới ba phút đồng hồ thì gặp Lâm Ngạo
đưa ngược trở lại liền ngạc nhiên trong lòng một tiếng.

Mỹ thiếu nữ sau lưng Lâm Ngạo cũng ngạc nhiên không kém, nàng vừa thấy hắn
đặt bút viết chưa lâu liền xong kinh dị một tiếng trong lòng.

Không lâu sau chờ đợi thì Lâm Ngạo cũng thấy người trước đó cũng bước ra với
gương mặt ủ rũ và chán nản đại biễu hắn đã thật bại.

“Lại thêm một người … ài thật không biết chừng nào Kanto chúng ta mới sáng vai
được với các vùng khác đây.” Bảo vệ cùng nhìn thấy hắn bước ra với thần thái
như thế liền thở dài không thôi, sau đó quay sang nói với Lâm Ngạo: “ Tới cậu
rồi đó vào đi.”

“Không cần chờ nữa đâu, vì ngày đó chính là hôm nay.” Lâm Ngạo nghe bảo vệ
than thở như thế liền mỉm cười tự tin thì thầm trong lòng.

“Mời cậu theo tôi.”

Vừa bước vào cửa liền có một trung niên tới dẫn hắn đi tới chỗ thử giọng, dọc
theo đường đi nhìn thấy ở đây khá là rộng lớn, ở giữa tòa nhà có pho tượng
bằng vàng hình một mỹ nữ xinh đẹp đang cầm Mirco trên tay và đôi môi đang mở
như đang cất tiếng hát vậy còn đôi mắt thì như biết nói làm người xem cảm giác
kinh diễm không thôi.

Lâm Ngạo nhìn thấy cũng khá rung động trong lòng, bởi vì nhìn thấy vô số mỹ
nữ rồi nhưng pho tượng mỹ nữ này lại làm hắn có ấn tượng và rung động nhất ,
bởi vì nhìn pho tượng này làm hắn cứ như đang nhìn thấy một ngôi sao đang tỏa
sáng.

“Đây là ngôi sao âm nhạc hạng S của Kanto 13 năm về trước nàng tên gọi là
Miguko sở hữu một giọng ca quyến rũ và nhẹ nhàng làm say đắm lòng người phàm
là bất cứ ai nghe được cứ muốn nàng hát mãi không thôi, đạt được vô số huy
chương âm nhạc làm nàng trở thành thần tượng của tất cả ca sĩ trên toàn thế
giới.”

Trung niên kia nhìn thấy hắn nhìn pho tượng như thế liền tự hào nói ra, chỉ
là khi nhớ tới một chuyện buồn trung niên liền thở dài: “ Chỉ là Đáng tiếc…”

“Đáng tiếc cái gì ?” Lâm Ngạo bất ngờ hỏi một câu, nhưng trong lòng cũng khá
suy đoán ra được vì xem phim nhiều hắn có thấy qua những cảnh này.

“Vốn sự nghiệp của nàng đang thời đỉnh cao thì mười nằm trước đột nhiên mất đi
giọng nói không thể cất thành lời, lúc đó trở thành một scandal cho toàn thế
giới và sau đó rất nhiều bác sĩ đã đến khám và chữa trị nhưng đáng tiếc đều
không thành công cho đến các nhà siêu năng lực cũng bó tay.”

“Do quá sốc vì mất đi tiếng nói của mình nên nàng đã nhốt bản thân trong phòng
không nói với ai, vốn mọi người cho nàng sẽ bình tĩnh lại thì ai ngờ đâu vài
ngày sau không thấy âm thanh của nàng khóc nữa mọi người liền vào xem tình
hình thì bất ngờ người đã không còn và từ đó ngôi sao âm nhạc của thế giới
cũng biến mất.”

“Ồ ra là vậy.”

Lâm Ngạo biết thế nào cũng sẽ có mẫu truyện như vậy mà, dù sao trước đây từng
coi phim cũng có mấy vụ này rồi nên cũng không lắm bất ngờ, chỉ là hắn ngạc
nhiên ở chỗ bác sĩ lẫn cả siêu năng lực gia cũng bó tay thì cũng đáng sợ rồi.

Siêu năng lực thuộc về sức mạnh tâm linh vô cùng cường đại đôi khi nó còn vượt
qua những điều khoa học không thể giải thích hết được, sức mạnh của vượt qua
cả công nghệ hiện đại vậy mà cũng chữa không được thì hắn cũng thấy (căn bệnh)
đáng sợ cỡ nào.

Sau đó trung niên dẫn hắn đến trước cửa có căn phòng vô cùng sang trọng phía
trên cửa có hình một Micro sau đó quay sang làm tư thế mời: “Tới rồi, mời cậu
vào.”

“Cảm ơn” Lâm Ngạo cảm ơn một tiếng liền lấy mã số dự thì gắn lên ngực còn tay
thì cầm hồ sơ, tay còn lại liền đẩy cửa vào.

Trong căn phòng này có mục ban giám khảo ở sát góc và một cái khoảng trống
phía trước cùng một cái Micro cố định.

Chỗ ban giám khảo gồm hai trung niên lịch lãm và hai mỹ phụ xinh đẹp như hoa
như ngọc, chỉ là lúc này mặt của bốn người không được tốt lắm, thần sắc vô
cùng chán nản và buồn phiền.

“Xin chào.” Lâm Ngạo vào gật đầu chào giao tiếp với ban giám khảo.

“Xin chào thiếu niên tuấn tú.”Hai trung niên chưa khiếp nói gì thì hai mỹ phụ
bên kia đã hai mắt phát sáng nhẹ nhàng mỉm cười ngọt ngào lại với hắn, làm
cho hai trung niên kế bên hai mắt co giật liên tục.

“Đưa chúng tôi hồ sơ của cậu, sau đó có biểu diễn được rồi.” Một mỹ phụ vui
vẻ nói chuyện với hắn, sự chán nản cũng bớt đi phần nào mà thay vào đó hai mỹ
phụ lại có vẻ mong chờ sự biểu hiện của Lâm Ngạo.

Nhìn hai mỹ phụ kế bên như vậy hai trung niên cũng miễn cưỡng vui vẻ chờ phần
biểu diễn của hắn.

Lâm Ngạo giở khóc giở cười một cái, hắn thật sự vẫn chưa biết biến dị của bản
thân trong mắt các chị em phụ nữ lại có lực hấp dẫn thế nào.

Cầm hồ sơ đưa phía mỹ phụ nhiệt tình kia xong, hắn liền quay lại giữa phòng
và đừng trước Mirco, lấy một tay thử Mirco âm thanh của nó trước.

“Tôi xin được bắt đầu.” Lâm Ngạo thấy âm thanh hoạt động rất tốt liền mỉm cười
một cái.

Ở dưới thì bốn người cũng coi như kéo lại tinh thần để xem hắn hát thế nào.

Lâm Ngạo thực ra trước khi đến đây lựa được bài hát trong đầu, hắn khiếp
trước cũng yêu thích âm nhạc nên cũng nghe và xem khá nhiều nên cũng khá hiểu
rõ với âm điệu.

“Pokemon, tôi chọn bạn.” Lâm Ngạo đột nhiên phát ra một âm thanh đầy dứt
khoác và niềm vui vẻ trong đó, làm các giám khỏa bất ngờ một cái nhưng khi
hắn vừa cất tiếng hát cả bốn người họ đều trợn mắt và ngổi thẳng lên lấp tức.

“Ví dụ như trong lửa, trong nước, trong bụi cỏ, trong rừng

Trong đất trong mây hay trong váy cô gái kia

Rất, rất, rất, rất, rất, rất, rất, rất khó nhưng …

Chắn chắn tôi sẽ có bạn!

Pokemon, tôi chọn bạn! …

Thị trấn Masara nói lời tạm biệt nhé, bái-bai

…”

Lâm Ngạo hát cùng với những hồi ức trong bái hát của kiếp trước, đây cũng là
bài hát đầu tiên hắn xem pokemon, Pokemon Op 1.

Cho nên ấn tượng cực kỳ sâu sắc, cho nên âm thanh đầy tuyệt vời cùng với một
bài hát không thể chê vào được lấp tức chinh phục cả bốn giám khảo.

Vốn họ còn đang chán nản sau khi bị hành hạ từ sáng đến giờ thì âm thanh của
hắn cứ như đang thanh tẩy đi mọi sự buồn chán trong họ và tiếp thêm sức sống
vậy cũng những lời bài hát thật hay và tuyệt vời.

Bốn người giảm khảo này đều là người trong giới âm nhạc cho nên khi bài hát
tuyệt vời và cũng âm thanh hoàn hảo cứ như đang tiếp thêm sức sống cho họ vậy.

Hai trung niên đều nhịp đầu theo lời bài hát của Lâm Ngạo, còn hai mỹ phụ thì
hai mắt tỏa sáng nhìn hắn như thấy được báo vật vậy còn bản thân họ thì đung
đưa nhẹ nhàng theo lời của bài hát.

Với hát âm thanh tuyệt vời của mình hắn đã làm cho bài hát còn hay hơn khiếp
trước ít nhất gấp mấy lần.


Cùng Hệ Thống Digi Làm Vương Giả Ở Poke - Chương #38