Người đăng: cuocdoilactroi2014
“Lại đây nào.” Lão nhân nhìn thấy cháu gái út của mình vào liền ngoắc tay kêu
tới.
Kasumi vô cùng vui mừng vội chạy tới một cái ghế gần chỗ ông mà ngồi.
“Sao rồi kể ông nghe xem từ khi ra ngoài du lịch có gì thú vị nào ?” Lão nhân
sau khi đợi nàng ngồi xuống ghế liền vui vẻ hỏi.
“Dạ rất vui ạ, con thu phục pokemon mới cùng đó là trải qua phiêu lưu vô cùng
thú vị và kết giao với nhiều người ạ.” Kasumi vô cùng vui vẻ và tự hào nói từ
trong balo nhỏ của mình lấy ra ba quả Pokeball khoe với lão nhân.
“Vậy thì tốt rồi … hahaha” Lão nhân nhìn ba pokeball trước mắt và lời nói của
nàng làm ông gật gù vui vẻ cho cháu của mình với ánh mắt vô cùng yêu thương
đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó đảo mắt cái vô cùng gian xảo hỏi: “ Vậy con
kết giao với bằng hữu hợp ý không ?”
“Dạ có ạ con rất hài lòng vô cùng.” Kasumi đâu có biết lời nói đầy thâm ý của
ông và nàng cũng vô tình trả lời theo kiểu mà ông muốn biết nhất.
“Hahaha…thế thì tốt, tốt, tốt.” Lão nhân bỗng nhiên cười lớn một tiếng làm
bốn chị em Sakura ngẩn người không hiểu vì sao ông lại cười như thế chỉ là khi
nghe câu sau cả bốn người liền ngạc nhiên trợn mắt nhìn ông.
“Cả phát triển mối quan hệ tới đâu rồi ?”
“Hả” Đột nhiên bị lão nhân câu hỏi không đầu không đuôi làm cả bốn chị em ngạc
nhiên không hiểu ông đang nói gì.
“Còn ở đó giả ngây giả dại với ông à, con với cậu ấy phát triển quan hệ tới
đâu rồi ?” Lão Nhân thấy Kasumi thần thái như vậy tưởng đâu nàng giả vờ liền
cười một tiếng nhìn nàng nói thẳng.
“Cái gì cơ, Kasumi không lẽ có bạn trai rồi mà chị em mình không biết.”Sakura
ngạc nhiên nói
“Không thế nào đâu, mới đi 1 tuần du lịch kiếm được bạn trai có vấn đề gì
rồi.” Ayame cũng làm lạ nói
“Không ngờ em có bạn trại lấy dấu bọn chị, em xấu quá nha.” Botan làm mặt
đáng thương nói.
“Hả ?! chờ đã hình như có sự hiểu lầm gì đó ở đây.” Kasumi liền lập tức kinh
hãi vội lắc đầu nói.
“Lại còn bảo không có, thế hôm con đưa thiếu niên ấy về biệt thự này ngủ lại
là sao ? “ Ông đột nhiên nói ra một câu như sét đánh ngang tay làm ba chị em
Sakura hai tay che miệng dùng đôi mắt khiếp sợ nhìn em gái út của mình.
Họ không thể tưởng tượng được em gái mình bạo gan đến mức này rồi.
Kasumi nghe xong cũng trợn mắt há hốc mồm cùng vội lắc đầu liền định giải
thích thì bên kia ba chị em Sakura làm nàng không nói gì luôn.
“Trời ơi không ngờ đứa em gái út bé nhỏ của tôi đã gan lớn đến chừng này, dẫn
trai về nhà ngủ lại, làm một người chị lại không biết chuyện này thật là thất
trách quá mà.” Sakura lấy hai tay che mặt vô cùng buồn bã nói.
Ayame thì liền trợn tròn hai mắt nhìn Kasumi nói: “Chị cũng không ngờ em to
gan như vậy, canh ngay lúc mọi người không có nhà liền quyết đoán như thế ,
chị tự thẹn không bằng.”
“Bao lâu thì các em đính hôn với nhau.” Botan càng ác hơn nói một câu thật sự
ngay điểm chết.
Trên thế giới việc yêu sớm không phải không có xảy ra, thậm chí là việc đính
hôn cho con cái từ lúc mười tuổi cũng có trong các gia tộc lớn, thế giới này
không quy định chế độ một vợ một chồng, thậm chí vài chị em của một gia tộc
lấy cũng một người điều được.
Cho nên việc Botan hỏi câu này cũng rất bình thường, chỉ là cả bốn người Lão
nhân và chị em Sakura nói vậy là để trêu ghẹo cháu út của họ mà thôi.
Chỉ có 15 tuổi trở lên mới làm việc kia để tạo nên nhân loại mới cho xã hội
này, mà Kasumi năm nay chỉ mới 12 tuổi nên việc kia không thể nào xảy ra chỉ
có thể đính hôn mà thôi nên họ mới mở cuộc trêu ghẹo như thế.
Chứ nếu Kasumi 15 tuổi mà dắt trai về thì bây giờ đã là chuyện khác.
“A, không phải mà trời ơi, chúng con chỉ là bạn mà thôi.” Kasumi kinh hãi
gần chết vội lắc đầu phủ nhân không thôi.
“Trời ơi là bạn mà dẫn về ngủ tận nhà, bạn này mới nha mà còn nam nhân nữa
mới ghê.” Botan tiếp tục thêm dầu vào lửa làm Kasumi muốn gấp muốn chết.
“Con … con … con.” Kasumi thật là gấp chết rồi, muốn giải thích gì cũng không
được sự thật là nàng dẫn hắn về, nhưng chả có cái gì cả, chỉ là theo qua
miệng mọi người thì nó là một chuyện khác.
“Thôi đừng đùa nữa, nó sắp gấp đến mức khóc rồi kìa.” Lão nhân thấy nàng như
thế liền cười một tiếng đưa ra hiệu dừng lại.
“Thì ra mọi người đùa giỡn con, không thương ông nội nữa.” Kasumi nghe ông
nói thế liền linh động một cái liền hiểu, trong nhà có vô số hầu gái như thế
tất nhiên sẽ không có gì xảy ra cả, chỉ có mọi người ở đây nói chuyện đó thay
đổi trắng đen đảo lộn thất thường làm nàng bị chọc gheo mà thôi, sau khi biết
được liền hờn giận bốn người quay mặt đi chỗ khác.
“Hahaha… rồi là lỗi của ta được chưa.” Thấy cháu gái mình như thế liền cười
một tiếng nói rồi đột nhiên quay sang nhìn ba chị em Sakura nói một câu làm
mọi người giật mình: “Các con đã có đối tượng cho mình chưa ?”
Ba chị em Sakura bị câu nói của ông làm cho giật mình, chợt cả người như bị
phát hiện bí mật vậy, cả ba liền đỏ mặt như trái táo chín mộng.
“Hahaha … sao phải mắc cở như thế ?” Lão nhân thấy các nàng thẹn thùng như thế
liền cười một tiếng, ông không hề nghĩ qua các nàng đỏ mặt như thế là có đối
tượng rồi, dù sao ông biết các nàng quanh năm di diễn nào mà để ý đến nam
nhân, sau đó ông nói một câu làm các nàng biến sắc: “nếu như các con không có
thì ngược lại ta có cho các con đây.”
Các nàng vốn đang thẹn thùng bị ông hỏi thế cứ tưởng bị phát hiện, ai ngờ câu
tiếp theo làm mặt các nàng tái xanh rồi sang trắng.
“Không ông ơi, con chưa muốn nghĩ đến chuyện đó.” Sakura liền gương mặt tái
xanh vội lắc đầu nói, nếu như mà phát sinh điều đó vượt qua tầm kiễm soát thì
nàng sẽ chết mất, vừa mới gặp được người thâm yêu mến đột nhiên gặp chuyện
này nàng sợ đến mức không dám nghĩ tiếp.
“Đúng đó ông ơi, con còn muốn bên cạch chị em của mình không muốn tách rời
nhau đâu.” Ayame mặt xanh trắng vội nói, thứ nhất đúng là nàng nói thật còn
về nguyên nhân thứ hai chỉ mình nàng biết.
“Con cũng không muốn, ông mà ép buộc thì tụi con chết cho ông coi.” Botan
càng quyết liệt hơn vội ôm lấy hai chị của mình vào chung một chỗ nhìn ông vô
cùng khán nghị.
“Ạc… ông đâu có ép buộc các con tìm đối tượng để rời xa nhau đâu, chỉ là ông
có đối tượng cho các con xem thử mà thôi.” Lão nhân thấy vậy liền đổ mồ hôi
vội giải thích nói.
“Không, bọn con không muốn coi.” X3
Cả ba nàng đều vô cùng kháng nghị nói.
“Vậy thôi … bỏ lỡ một nhân duyên.” Lão nhân đành thở dài móc trong người ra
một tấm ảnh có hình một thiếu niên trẻ đang dở khóc dở cười nhìn ai đó, cái
hình đó bỏ lên bàn trong lòng thì than: “ Đáng tiếc, nhân tuyển tốt như vậy
cứ thế bỏ đi.”
Ba chị em đột nhiên thấy ông bỏ tầm hình ra bàn như vậy liền cảnh giác nhìn
lão nhân một cái, chỉ là khi cả ba nàng nhìn thấy người trong hình liền ngẩn
người một cùng nhau phát ra âm thanh bất ngờ.
“Á ?!.”