Mỹ Thiếu Nữ Tinh Nghịch.


Người đăng: cuocdoilactroi2014

Lâm Ngạo lúc này đang trong trạng thái khiếp sợ vì bị sóc nặng, hắn không thể
nào ngờ được người vừa mới lấy nụ hôn đầu của hắn lại là mỹ nữ tinh nghịch của
pokemon special.

“Người biết ta sao ?” Blue thấy trạng thái của hắn thì lấy làm lạ nói.

Hắn liền tỉnh lại sao từ cơn khiếp sợ, liền suy nghĩ trong một chút rồi nói:
“À, không tại cái tên nghe ngạc nhiên quá thôi.”

Blue thấy hắn nói thế liền bĩu môi ra vẻ không tin, nhưng nàng cũng không hỏi
thêm liền đảo mắt một cái, hai mắt phát sáng sau đó biến thành thiếu nữ yếu
đuối với đôi mắt buồn như lúc nào cũng có khóc.

“Ngươi phải bồi thường cho người ta.” Blue làm ra một gương mặt đáng thương là
ai nhìn vào cũng sẽ tin là thật.

Lâm Ngạo trợn mắt lên, vì nếu không phải hắn biết rõ tính cách tinh nghịch
của nàng sợ chính bản thân cũng bị lừa luôn rồi, thấy nàng muốn khóc như thế
hắn cũng gắp lên dù sao không biết nàng khóc thật hay giả nữa liền đảo mắt
liên tục: “Tôi bồi thường ? tôi bồi thường về việc gì ?!”

“Vì lấy đi nụ hôn đầu của người ta, bồi thường đi, huhuhu…”

Lâm Ngạo nhìn nàng khóc mà trợn mắt há hốc mồm, dù sao hắn cũng bó tay bó
chân với chiêu này của nữ nhân, trước đây Daisy cũng một hai lần như thế làm
hắn biết làm sao, từ chủ động thành bị động luôn.

“Bình tĩnh cái gì cũ…”

“A huhuhu…”

“…”

Lâm ngạo bó tay rồi không biết làm sao luôn, hắn không biết làm sao với tình
huống đặc thù này đành thở dài đưa tay lên chịu thua: “Rồi, rồi, bồi thường
là được chứ gì đừng có khóc nữa.”

“Thật chứ” Blue liền biến sắc với tốc độ chống mắt khi nghe hắn nói bồi thường
cho nàng, liền gương mặt vui vẻ với đôi mắt tỏa sáng vô cùng tinh nghịch.

“…Thật.” Lâm Ngạo cũng phải sợ hãi với tốc độ biến sắc của nàng, cận thẩn hỏi
han: “cô muốn tôi bồi thường như thế nào đây ?”

“… để xem …” Blue nghe hắn hỏi ngược lại thì đảo mắt vài vòng suy nghĩ tính
toán gì đó, chỉ là khi nàng hắn một cái không biết có vài dài suy nghĩ khác
thường hiện ra làm nàng đỏ mặt một chút rồi nói: “bây giờ còn chưa suy nghĩ
ra.”

“Vậy cho nên …”

“Cho nên tôi sẽ đi với cậu đến khi nào nghĩ ra được bồi thường điều gì.”

“Hả?!”

Và thế là nhóm của Lâm Ngạo đã có thêm một người đồng hành cùng với họ, đó là
Blue.

Lâm Ngạo lúc này còn đang ngạc nhiên với tình hình này, hắn không ngờ mới hôm
qua còn vui vẻ tự tại hôm nay lại có thêm một người đồng hành cũng với mình.

Mục tiêu tiếp theo Lâm Ngạo đi đên lên núi mặt trắng (Mt.Moon), ở đó có thứ
gọi là đá mặt trăng và có cả pokemon đặc biệt ở đó nữa.

Mà đó pokemon và đá mặt trăng ở đó sẽ coi như quà đến bù của hắn dành cho
nàng.

Trong lúc đầu suy nghĩ đủ thứ vấn đề thì phía sau tràn ngập âm thanh ngạc
nhiên của nàng.

“Wow … pokemon này chưa từng thấy bao giờ…”

“Đây là loại gì, không lẻ là Charmander kiểu mới.”

“Ôi móng vuốt sắc bén nha …”

“…”

Agumon đang trong tình trạng bị thiếu nữ tinh nghịch này sờ mò khắp nơi vô
cùng vui vẻ như phát hiện điều tuyệt vời chưa từng thấy vậy.

Các cơ mặt của nó lúc này co giật liên tục, đây là lần thứ ba nó bị thế này
vì hai lần trước đều giáo sư Oak làm điều này nên nổi ám ảnh chợt ùa về.

Agumon hết cách đưa mắt đến hắn ra hiệu cầu cứu đồng đội.

“Thưa quý cô của tôi, cậu ấy không thích bị sơ mó khắp nơi như thế”Lâm Ngạo
bất đắt dĩ phải lên tiếng, nhìn thẳng nhỏ sắp khóc đến nơi.

“Ồ, thế à … hihi … vậy thì thôi.” Blue thấy hắn nói thế thì nhìn Agumon méo
miệng run rẫy liền vội buôn ra liền cười một tiếng, liền đảo mắt xung quanh
một cái thì nhớ tới cái digi-egg mà hắn ôm liền chạy tới xem.

“Wow trứng con pokemon gì thế nhỉ”

“Nó có dễ thương không ?”

Lâm Ngạo lấy tay che mặt còn Agumon thì núp sau lưng hắn, họ cảm giác hành
trình sẽ gian nan khi có nàng rồi đây.

Sau đó hắn đã thu xếp mọi thứ lại, chuẩn bị cho cuộc hành trình.

Blue liền tục dùng mọi thủ đoạn dụ dỗ đến uy hiếp để được ôm cái digi-egg ,
nhưng hắn nhất quyết không đồng ý dù nàng có dùng cách nào đi nữa.

Nàng thấy hắn như thế liền tức dậm chân liên tục, nhưng rồi lại chạy tới chơi
với Agumon, làm nó khổ không tả hết được.

Mà Lâm Ngạo cũng rất nhiên khi nó nói tiếng người mà nàng không giật mình hay
gì hết, giống như đó điều hiển nhiên vậy, điều đó làm hắn bất ngờ không
thôi.

Ra hiệu cầu cứu lần nữa, nhưng lần này Lâm Ngạo làm như không thấy đôi khi
quay lại nhìn nó với đôi mắt biết nói, cố lên người anh em.

“Pokemon này kiếm ở đâu hay thế ? ” Blue chơi với Agumon rất vui liền quay
sang nhìn hắn hỏi.

Lâm Ngạo nghe chữ pokemon thì liền lắc đầu một cái nói: “Đó là digimon chứ
không phải pokemon, thứ hai muốn kiếm được digimon cần đến nơi đặc thù mới
được.”

“Ồ”

Blue nghe hắn thế liền ngạc nhiên một tiếng, vì đây là lần đầu tiên nàng nghe
có những sinh vật ngoài pokemon có tên gọi khác, hai mắt nàng lúc này tỏa
sáng liền hỏi.

“Vậy làm sao để đến được đó, làm sao có thể kiếm được digimon ?”

“Đó là … bí mật.” Lâm Ngạo trầm ngâm một hôi trước sự háo hức của nàng liền
phán một câu, làm mặt nàng vô cùng đặc sắc.

“…” Blue lúc này cảm giác như đưa lên thiên đàng rồi bị đáp xuống địa ngục vậy
, bị hắn khơi lên lòng hiếu kỳ sau đó phán câu phủ phàn.

“hahaha…”

“Hehehe”

Lâm ngạo nhìn thấy mặt nàng như thế liền ôm digi-egg cười ngã nghiêng ngã ngửa
, bởi vì có thể troll được Blue có thể nói là rất khó, đây cùng có thế nói là
niềm vui khó có được.

Agumon thấy thế thì cũng tham gia cười với hắn làm nàng tức dậm chân không
ngừng.

Nhìn bọn họ đi phía trước không biết vì sao nghĩ lại, nàng chợt cảm giác có
niềm vui trong lòng mà cách đây rất lâu về trước không có.

“Này tiểu thư của tôi, đang suy nghĩ xuân mộng nào thế, có đi không ?”

Nàng chợt thấy tiếng của họ thì tỉnh lại từ dòng suy nghĩ của bản thân, nhìn
họ đang đứng đó không xa quay về phía nàng bất ngở hỏi còn phía sau là ánh mặt
trời tỏa sáng.

Một bức tranh đẹp như được vẽ lên từ những ánh sáng mặt trời tỏa sáng khắp nơi
đưa vào mắt nàng nhìn mà ngẩn người.

“Đi thôi, nhìn gì mà lắm thế hay thấy tôi đẹp trai mà bị chìm đấm rồi.”

“Xí, ngươi nghĩ đẹp thật ở đó mà nằm mơ đi.”

Blue nghe hắn trêu ghẹo liền đỏ mặt một chút rồi chạy tới bĩu môi nói với hắn.

“Hahaha … vậy đi thôi, mục tiêu lần này là đến núi mắt trăng.”


Cùng Hệ Thống Digi Làm Vương Giả Ở Poke - Chương #13