Lạc ngạo không cần chờ đợi lập tức xuyên qua không gian đi tới tiếng gầm thét
kia , vì đây là âm thanh quen thuộc trong tiểu thuyết.
Trên bầu trời xanh kia , âm thanh chân động liên tục , cứ như có hai vật thể
cứng đụng nhau liên tục phát ra vậy , nhìn lên đó thấy được hai vật thể màu
xanh và màu tím va chạm nhau liên tục.
-Qủa nhiên đến rồi.
Nhìn hình dáng của hai vật thể kia , sau khi kết thúc sự va chạm liện hiện
hình ra , Lạc ngạo khi nhìn thấy xong liền nhếch môi lên tươi cươi.
Một mỹ nữ với đôi cánh xanh trong tay là một thanh kiếm xanh nhạt cùng thuộc
tính với nàng , thân hình mềm mại được tố y bao bọc vô cùng đẹp mắt , tạo nên
sự cao quý và lạng lùng khi đối diện với Yêu Thú trước mắt.
Một con sư tử màu đen tím với đôi cánh thật to dang rộng trên bầu trời , một
chiếc sừng màu tím trên đầu vô cùng sắc nhọn đang phát sáng , chính nó chính
là vũ khí đã đánh với nàng.
Lại đạp bước vào không gian ngồi trên cây đại thụ cao để quan sát chiến đấu ,
nói thế nào cũng từng là Đấu Thánh , không lẽ che dấu bản thân với hai Đấu
Hoàng còn làm không được sao , cho nên hắn không cố kỵ ngồi kế bên xem cuộc
chiến , mà 1 nhân 1 yêu đánh nhau không hề hay biết.
-Nhân loại , ngươi tại sao quấy rầy bổn vương.
-Mượn tử tinh của sư vương dùng.
…
-Ta biết người là Đấu Hoàng cường giả , đánh với ta , ngươi có thể sống sót bước khỏi ma thú sơn mạch này là một chuyện khác.
-Không cần sư vương quan tâm.
(rút ngắn câu nói nhé , dù sao cũng có trong tiểu thuyết rồi )
Tử tinh sư vường nhìn về phía nữ nhân trước mặt liền gầm thét thật lớn , âm
thanh tiếng người không khác biệt lắm . hiện nhiên nó đang tức giận vì có
người dám phá rối giấc ngủ của hắn.
Mỹ nữ này là ai chắc không cần đoán rồi , Vân Vận nhìn về phía sư vương phát
ra âm thanh trong trẻo lạng lùng , bình thản không sợ hãi.
Thế là cả hai có cuộc trao đổi nho nhỏ với nhau , nhưng đáng tiếc không thành
, cuộc trao chuyển sang gay gắt lẫn nhau , ai nấy cũng không vui , thế là Sư
Vương chuyển sang ham dọa , còn nàng chẳng sợ hãi bình tĩnh trả lời.
-Phi Phong Long Quyển.
Vân Vận khẽ động 1 tay khác , đấu khi thành sắc rất nhanh tụ tập tại lòng bàn
tay của nàng , tạo thành long quyển 2 thước chỉ là theo thời chúng càng lúc
càng mạnh , đến vài chục trượng , xung quanh nhưng cây đại thụ như bị bật cả
rể lên , rồi bị gió lóc đánh nát thành nhiều mảnh vụn.
-Ngươi muốn chết , thì ta đây chiều ngươi.
Tử tinh sư vương gầm thét thật lớn , trên người tử tinh thể phát sáng , màu
tím hỏa diễm bùng cháy khắp người vô cùng mạnh mẽ không kém gì Vân Vận.
-Vù vù vù.
Vân Vận bàn tay khẽ động , vòi rồng gió xoáy đánh về phía sư vương với khí thế
không gì cản được , đi tới đâu nó tàn phá tới đó.
-Hừ trò trẻ con.
Tử tinh sư vương hai cánh khẻ động ngọn lửa màu tím tự tập lại với thành một
quả cầu lửa khổng lồ đánh về phía vòi rồng kia.
-Ầm.
Hai đấu kỹ mạnh mẽ đụng nhau tạo nhân âm thanh chấn động không nhỏ tý nào , âm
thanh vang vọng làm yêu thú sợ hãi trốn trong góc tối đưa hai mắt ra ngoài mà
nhìn.
-Keng keng keng.
-Muốn phá phòng ngự của ta mơ tưởng.
Sau khi hai đấu kỹ va chạm nhau từ từ tan biến , thì Vân Vận khẽ động trường
kiếm đánh tới trên người sư Vương , thì phát ra âm thanh thâm thúy như sắt và
chạm nhau , còn Sư Vương thì cười khinh bỉ nói , trên người tử hỏa phát động
đánh về phía nàng.
-Phong Thôi thể.
-Rắc …
Đối với tử hỏa đánh tới nàng không sợ hãi , dùng đấu kỹ phòng ngự xung quanh
nàng đã có một lá chắn bằng gió thật mạnh chặn đi ngọn lửa tím bá đạo kia.
Nhìn thấy nàng chặn được tử hỏa của bản thân , Tử Tinh Sư Vương móng vuốt phát
ra ánh tim hào quanh , đánh thật mạnh về lá chắn của nàng , chịu không nỗi sức
công phá , nó liền vỡ vụn tan biến , nhưng Sư Vương không dừng lại ở đó , móng
vuốt tiếp tục đánh về phía nàng.
Vân Vận thấy lá chắn chịu không nỗi một đòn liền huy động hai cánh né tránh ,
trở thành ngưởi đuổi ta né , đến môt khoảng thời gian nhất định Sư Vương ngưng
lại nhìn nàng.
-Nhân loại , người lam phí thời gian của ta rồi đó.
-Chỉ cần sư vương đem tử tinh trao đổi cùng ta , ngày sau tuyệt không quấy nhiễu.
-Không biết tốt xấu , đừng trách ta.
Tử Tinh Sư Vương vô cùng câm tức nhìn nàng , thời gian hắn như đánh vào bông
vậy , vô cùng bực tức , không kiên nhẫn nói rằng , nhưng nghe câu nói của nàng
làm hắn triệt để bùng phát.
Cơ thể xung quanh Tử Tinh Sư Vương phát sáng chói mắt , vượt qua cả ánh mặt
trời trên kia , trở thành tâm điểm chú ý nhất ở đây.
-Tới rồi , cũng nên hàng động.
Cảm nhận ánh sáng màu tím bị áp súc trong cơ thể Sư Vương , Vân Vận thần sắc
ngưng trọng , còn Lạc ngạo ngồi nhìn nãy giờ thì miệng nở nụ cười.
-Tử Tinh Phong Ấn.
Tử Tinh Sư Vương áp súc ngọn lửa trên cơ thể , khi đạt đến mức bão hòa liền
gầm lên một tiếng máu tia sáng tím từ trong miệng Sư Vương bắn ra , vô cùng
dũng mãnh đánh về phía Vân Vận.
-Vù … vụt.
-Người đâu rồi … lục xoát cho ta , nhất định phải tìm được nàng.
Ngay khi Vân Vận định dùng đấu kỹ bảo vệ , chỉ thấy cơ thể mệt mỏi , sau đó
đầu nặng trĩu , liền bất tỉnh chuẩn bị rơi xuống , thì một bàn tay tự phía sau
dang ra ôm lấy nàng , sau đó cả hai biến mất.
Còn Tử Tinh Phong Ấn đánh về phía chân trời rồi biến mắt làm Tử Tinh Sư Vương
trợn lồi mắt , không thấy nàng đâu liền nỗi giận gầm thét vang vọng khắp vùng
núi này , làm cho yêu thú lập tức hành động.
-Tỷ thật là , nếu như không phải ta biết trước sẽ như vậy , liền trọng thương rồi.
Lúc này trong hang động khá gần Tử Tinh Sư Vương , Lạc ngạo ôm Vân Vận đặt
trên giường đá , cũng là người đã cứu nàng , hắn dùng xuyên không ra sau lưng
nàng , chặt vào cổ nàng vừa đủ , để nàng bất tỉnh mà không hề hay biết , sau
đó đem nàng về đây.
-Cũng nên đặt tạm phong ấn khoảng 3 ngày là được.
Nhìn Vân Vận thành thục nữ xinh đẹp , khẽ vượt nhẹ má của nàng đầy yêu thương
, mỗi năm hắn đều gửi quà và đến xem nàng trong bóng tối , bây giờ chớp mắt đã
10 năm rất nhanh , suy nghĩ một chút bàn tay tụ tập một đấu kỹ hình thù dặc
biệt áp lên vùng bụng của nàng.
Hắn muốn nàng tin tưởng bản thân dính phong ấn , sau đó trêu trọc nàng một
chút.
-Umh…
-Vị tỷ tỷ này tỉnh rồi à.
-…
-Làm gì sao vậy , mặt tại hạ dính gì à ?
-…
Không bao lâu nàng liền phát âm thanh nhẹ nhàng , báo động cho mỹ nữ đã tỉnh
dậy , chỉ thấy nàng mở hai mắt lạnh băng ngồi bật dậy nhìn xung quanh , thì
thấy một người mặc áo choàng đen và mặt nạ che nữa bên che , hứng thú nhìn
nàng.
Thấy hắn bắt chuyện , nàng không thèm trả lời nhìn hắn chằm chằm khẽ động đấu
khí , thì chợt phát hiện bản thân không thể động vào đấu khí , thử cảm nhận
trong cơ thể thì thấy một cái phong ấn nho nhỏ trong tiểu phúc của nàng.
Liền nhíu mày lại , cảnh giác nhìn hắn , còn Lạc ngạo thì cười cười hỏi , hắn
chẳng lo lắng gì cả , phong ấn hắn đặt giờ nàng như người bình thường sẽ không
đánh hắn , chỉ là cảnh giác của nàng còn rất cao.
Hắn chỉ để nàng bị phong ấn , không cho nàng bị trọng thương , hắn thương nàng
không hết , làm sao để nàng bi thương , cho nên phải tìm cách tiếp xúc với
nàng một chút , trong đầu suy nghĩ.
-Người tên gì ?
-Tại hạ tên Tiêu Lạc.
-…
-Vậy tỷ tên gì ?
-Vân Chi.
Vân Vận sau sự cảnh giác , nhìn xung quanh một hang động khá ấm áp và sạch sẽ
, thì nhìn về phía Lạc ngạo , lúc đầu thì nàng không có cảm giác gì , nhưng
không hiểu sao nhìn nụ cười trên mặt nạ kia lại làm nàng có cảm giác quen
thuộc liền hỏi nhẹ nhàng.
Nhưng sau khi tên hắn xong lại nàng làm thất vọng , nàng cũng thấy có lý , dù
sao nếu gặp lại hắn sẽ ôm lấy nàng hay đại loại thế , chứ phải ngồi đó nhìn
nàng mà cười , dù sao trong tâm lý của nàng hắn trở thành tiểu sắc lang trong
lòng nàng rồi , dù đã 10 năm nhưng hành động ngày đó của hắn , nàng vẫn nhớ
như in. ( hahaha , sắc lang =)) )
Đang suy nghĩ nhớ về Lạc ngạo thì nghe người đối diện hỏi , làm nàng suy nghĩ
một liền báo ra tên giả , chỉ là nàng không biết hắn thừa biết nàng là ai ,
thậm chí còn biết trước nàng sẽ báo ra tên gì.
-Là ngươi mang ta đến đây sao ?
-Phải.
- … thật kỳ lạ.
Nhìn hắn kỹ càng liền hỏi , dù sao nàng chỉ nhớ mình đang đối chiến với Tư
Tinh Sư Vương , sau đó liền ngất đi , tỉnh lại thì ở đây , mà nàng nghe câu
nói khẳng định của hắn làm nghi ngờ trong lòng càng nhiều hơn , thử dò xét tu
vi của hắn thì chỉ thấy Đấu sư tứ tinh , làm nàng bất ngờ.
Vì tu vi hắn như thế có thể cứu nàng , đây điều nàng khó hiểu vừa định hỏi ,
thì thấy nụ cười đó vẫn bình tĩnh nhìn nàng cười , làm nàng bị nghẹn lời vừa
nói thì lại nuốt vào không hiểu tại sao. ( =)) hắn đó chứ ai ).
-Tỷ định tỉnh lại liền kiếm tử tinh sư vương nữa à.
-…Chỉ là bất ngờ ngất thôi , nếu không ta đã thành công rồi.
-Hahaha … nghĩ ngơi đi , tại hạ đi bắt cá đây , nếu không chúng ta chẳng có gì ăn hôm nay , dù sao có đến 2 miệng ăn.
-Ngươi…
Nghe hắn hỏi như vậy nàng liền cạy mạnh nói , dù sao đúng là định dùng đấu kỹ
mạnh nhất đối kháng vối Tử tinh sư vương , còn về sau đó nàng cũng không biết.
Lạc ngạo cười cười nhìn nàng với ánh mắt thâm thúy , làm nàng vừa ngại vừa khó
chịu cứ như bị hắn nhìn thấy hết mọi bí mật của nàng vậy.( Đúng là thế mà =))
)
Vân Vận nghe vậy vừa tức vừa nghẹn lời không biết làm sao , còn có nói là hôm
nay có 2 miệng ăn , với địa vị của nàng cần lưu lạc đến mức đó sao , chỉ là
nhìn hắn biến mất ở hang động , chỉ có nhịn tức.
Không lâu sau đó hắn cầm 5 6 con cá về cũng với một chút củi để đốt , dù sao
hắn trước đây cũng đi khắp nơi lưu lạc , nên ăn đồ nướng do mình tự làm cũng
quen rồi.
-Tỷ Ăn không ?
-Ta không đói.
-ọt… (đói bụng nhé)
Sau khi chuẩn bị củi lửa và gia vị để làm cá nướng , cả hai nhìn nhau không
nói gì , hắn thì cười cười còn nàng thật nhìn hắn cười như khó chịu trong lòng
vô cùng , thấy nàng như vậy liền bắt đầu nướng cá.
Không lâu sau đó một mùi hương lan tỏa khắp động , chỉ cần ai cảm nhận thử sẽ
liền thèm khắp ruột gan vì mùi hương của nó , Lạc ngạo hít thử một liền thở ra
một hơi thoải mái , đưa mắt nhìn phía Vân Vận đang ngôi liếc trộm cá nướng của
hắn , miệng thì hoạt động như đang ăn gì đó , làm hắn cười một tiếng hỏi nàng.
Nghe tiếng cười của hắn làm nàng giật mình tỉnh lại , mặt đỏ ửng liền lắc đầu
nói sau đó quay đầu đi , nhưng mà vẫn như có như không liếc về , chỉ là sau đó
một âm thanh vang lên làm cả hai bất ngờ.
-Ha ha ha…
-Không được cười.
-Hahahahahaha…
-Ngươi…
Lạc ngạo nghe âm thanh từ nàng phát ra liền ngẩn người một cái liền cười dài ,
làm Vân Vận đang đỏ mặt liền như trái cà chua đỏ tươi , úp mặt vào song nhũ
của mình làm nũng nói , thậm chí chính nàng cũng không biết , nhưng mà vào mắt
Lạc ngạo liền đáng yêu vô cùng liền cười lớn hơn , làm nàng muốn kiếm một cái
lỗ nhảy xuống trốn ở đó.
-Thôi lại đây ăn nào.
-…
Lạc ngạo sau khi cười thoải mái , liền thấy nàng úp mặt ở đó tức giận làm nũng
vừa vui vừa bất ngờ , đây là hắn lần đầu nhìn thấy mặt này của nàng , cảm giác
vô cùng thú vị , liền hướng về nói.
Vân Vận không lâu sau đó bình thường trở lại , nhìn hắn cười thật lòng , làm
nàng cảm giác hắn không có ác ý gì cùng với cảm giác quen thuộc làm nàng bỏ
xuống lòng cảnh giác , bước đến gần đó ăn với hắn.
-Ngon không ?
-Ngon lắm.
Lạc ngạo cùng nàng , trải qua bữa ăn này liền quen thuộc hơn với nhau không
còn khoảng cách với nhau nữa.