-Ngươi…
La Bố giật mình tỉnh lại sắc mặt liền tái mét ngón tay chỉ về phía Tiêu Viêm
vô cùng tức giận , hắn không ngờ bản thân không hạ uy được , mà còn thể hiện
được bản thân , mà hắn cũng biết được tên trước mắt phải Đấu giả trở lên , giờ
rất khó mở lời.
-Không phải bảo chỉ cần đánh với hắn là được sao ? đánh xong rồi đó , rất vừa ý học trưởng còn gì ? bây giờ bọn ta không cần ra ngoài phải ko ?!
-Tốt , vị huynh đệ ẩn mình thật sâu , không ngờ là Đấu giả rồi , bất qua ta nhắc nhở ngươi dù có thiên phú tốt ở Già Nam học viện , những người so với ngươi còn xuất xắc hơn rất nhiều.
-Đa tạ nhắc nhở , ta cũng muốn nhắc nhở ngươi , nếu người còn chọc đến bạn của ta , ta đảm bảo ngươi sẽ không bước ra khỏi Ô thản thành này.
-…
Tiêu Viêm thấy hắn chỉ mình liền bình thản cười nói , hắn ra tay có chừng mực
, tuy tàn nhẫn nhưng cũng chỉ để tên này rớt mấy cái răng mà thôi , chứ không
phải như Lạc ngạo , nếu không tên Qua Lạt không đơn giản chỉ rớt răng thôi
đâu.
La Bố nghe hắn nói vậy vô cùng tức giận , chỉ là một lát gương măt âm lãng kia
hiện ra vẻ tươi cười vô cùng tốt nhắc nhở Tiêu Viêm , đôi măt vô cùng lạnh lẽo
khi nói đến câu cuối cùng.
Tiêu Viêm thì mỉm cưởi , chỉ một lát sau đôi mắt trở nên lạnh như băng nhìn La
Bố , làm hắn cả người lạnh như băng , lời vừa định nói ra khỏi miệng liền nuốt
trở về , bởi vì hắn thấy được sự nguy hiểm trong đó.
-Tốt lắm , các người chờ đó , sau này ta sẽ cho ngươi một bài học.
La Bố nuốt xuống một cục tức nghẹn họng , liền hung hăng nhìn Tiêu Viêm và Lạc
ngạo trong lòng nói thầm , đôi mắt vẻ lên sự phẩn hận , tiếc là hắn không biết
còn chưa đợi hắn dạy dỗ thì có kẻ đã phán quyết cuộc sống của hắn rồi.
-Ôi trời , xem ra ta nhận được bảo vật lần này rồi.
Bợt chợt một giọng nói ôn nhu của một nữ nhân từ trong trường bồng khẽ cười
vang lên , ôn nhu đến mức say đắm lòng người , hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Trước cửa liều , làm một mỹ nữ thân mặc lục y đang đứng đó mỉm cười , đôi môi
xinh đẹp nở ra một nụ cười mê người , gương mặt xinh đẹp động lòng người , ánh
mắt nhu hòa như một làn nước làm tan chảy trái tim sắc đá , làm người khác
phải say đắm.
Sắc đẹp của nàng chỉ thua Tiêu Ngọc và Huân nhi một chút , dáng người dầy đặn
của thục nữ theo năm tháng , phong tình vạn chúng , không phải những thiếu nữ
như Tiêu Ngọc và Huân nhi có thể so được.
Lạc ngạo đương nhiên vì sắc đẹp của nàng cũng có chút rung động , dù sao nữ
nhân như Nhược Lâm quá hiếm , phải biết rằng ở đại lục này mỹ nữ ai cũng kiêu
ngạo dù ít dù nhiều , nhưng nàng là ôn nhu quá mức làm người khác phải dùng
mệnh để bảo vệ , đảo mắt qua Tiêu Viêm thì thấy tên dùng hai mắt mê say nhìn
nàng , thì hắn ngạc nhiên một cái.
Phải chẳng do hắn ảnh hưởng tiểu thuyết , hình như hắn thấy Tiêu Viêm rung
động với Nhược Lâm đạo sự này rồi , phải chẳng hắn đã đưa tình cảm của tên này
lên một con đường khác , dù sao hắn không có Huân nhi như tiểu thuyết , chỉ có
hắn làm bạn , bợt chợt gặp một mỹ nữ có tình ôn nhu giống mẹ của hắn làm hắn
rung động.
Vì 10 năm trước khi mẹ hắn tạ thế , Lạc ngạo cùng có gặp nàng thường xuyên
trong 1 năm , chỉ là sau đó nàng tạ thế , lúc đó hắn cũng chẳng giúp gì được ,
phải nói lần đầu tiên có một nữ nhân chết đi làm hắn tiếc nuối , chính là mẹ
của Tiêu Viêm , phải nói Nhược Lâm khá giống mẹ của Tiêu Viêm về phần ôn nhu ,
đó là lý do tại sao hắn tiếc.
Còn về Tiêu Viêm nếu như trong kịch bản thì có lẽ sẽ không có rung động vì
nàng , chẳng hắn chỉ có một mình , thấy nữ nhân như thế không động lòng thì
cái đó mới lạ.
-Nhược Lâm đạo sư , Ngọc nhi nhớ người muốn chết.
-A , Ngọc nhi ngảy nghỉ có thoải mái không nè ?
-Dạ không tệ lắm hi hi … Đạo sự ngày càng ôn nhu , cứ như vậy , nếu sau này nam nhân nào mà người coi trọng sẽ bị ôn nhu của người bắt đi mất. (ai thì tại hạ không biết , chứ Viêm Đế là đã thấy rồi đó … hahaha =)) )
Tiêu Ngọc vừa nhìn thấy nàng liền bay tới ôm lấy thân hình thục nữ của nàng ,
vô cùng đáng yêu , Nhược Lâm thì cưng chiều ôm nàng vào lòng , dùng lời nói ôn
nhu nói làm ai cũng say mê.
Tiêu Ngọc dùng răng cắn nhẹ vào lỗ tai của Nhược Lâm nói những lời làm nàng đỏ
mặt một chút , bất đắt dĩ lắc đầu với lời nói trêu chọc của Tiêu Ngọc
-Đây là người này ngươi mang tới sao , nhìn rất tốt nha.
Nhược Lâm nhìn thoáng qua nhòm người Lạc ngạo , cuối cùng dùng ở Tiêu Viêm
tươi cười nói.
-Hắn đương nhiên tốt rồi… còn hắn thì con không ưu tý nào
Tiêu Ngọc liền bĩu môi nói , tên này là 1 trong 3 quái vật trong tộc nàng làm
sao không tốt cho được , sau đó nàng nhìn về phía La Bố khó chịu nói với Nhược
Lâm.
-Con biết hắn thi…
-Nhưng con không thích.
-Cạc bạn học vào đi thôi
Nhược Lâm thấy nàng nói vậy , liền tính nói giùm tên kia một chút , ai ngờ
Tiêu Ngọc không đợi nàng nói xong liền cắt đứt , nàng đàng phải lắc đầu , quay
về phía các học viên nói rằng.
Các học viên đang phơi nắng bên ngoài nghe vậy liền vui mừng vội và ngồi dậy ,
chen nhau vào trong lều vải.
-Tính tình của La Bố cũng không quá xấu , lúc trước trong lòng hắn có chút lửa giận mà thôi , cho nên hơi lỗ mãng , Ngươi không nên trách hắn.
-Đạo sự nói đùa , chó cậy mặt chủ quen rồi , ta làm nào dám trách hắn , ta dù sao nhìn cảnh này nhiều rồi cũng quen chẳng có gì là lạ.
Nhược Lâm vui mừng vì học viên nhiều hơn đợt trước , cuối cùng dừng ở Tiêu
Viêm là làm nàng vui nhất , sau đó nàng quay về Lạc ngạo nói , nàng là người
thông minh , Tiêu Viêm vì Lạc ngạo ra mặt đương nhiên nàng phải thể hiện chút.
Nhưng không khí chợt cứng lại vì lời nói của Lạc ngạo , ngay cả Nhược Lâm đạo
sự đang tươi cười cũng cứng lại , vì hắn không những nói La Bố mà còn nói đến
nàng , lời không hề nhẹ chút nào.
-Ngươi …
-Thôi được rồi … đem hắn lại đây.
La Bố vừa định nói gì đó , thì Nhược Lâm nở nụ cười ngượng ngùng nói , nàng
không biết nói gì để không khí bớt xấu hổ , dù sao La Bố như vậy cùng đúng là
do tính cách ôn nhu của nàng dung túng , vì thế để thay đổi không khí nàng
phải chuyện mục tiêu đang nằm bắt tỉnh ở kia , quay về phân bố hai tên học
viên đem hắn vào.
Coi như xui cho nàng , nếu nàng nói với Tiêu Viêm có lẽ hắn sẽ lựa lời nói ,
nhưng còn Lạc ngạo phàm là kiếm chuyện với hắn thì bị ác liệt vậy đó , nàng
cũng cảm thấy thất bại trước mặt học viên mới dù sao nàng muốn thể hiện một
chút , tiếc là Lạc ngạo chặt đứt luôn.
-A
-Sao ra tay nặng vậy ?
-Đạo sư nói đùa , tất cả chỉ vô tình , vị học trưởng không cẩn thận dính quyền mà thôi.
Nhược Lâm và mọi người nhìn tên được ôm vào liền hít một hơi khí lạnh , vì
giữa miệng hắn in một hình quyền , tất cả răng phía trước không cánh mà bay ,
bên trong toàn máu , vô cùng đáng sợ làm cho nhóm học nữ phải hét lên vì sợ
hãi.
Quần áo rát nát nào giống học viên nhìn như tên ăn mày nói đúng hơn , phía sau
lưng thì không cần nói rồi vô số vết thương chằn chịt , Nhược Lâm vô cùng
thương tiếc , nhìn về phía Tiêu Viêm nói với giọng oán tránh.
Đối với giọng oán tránh của nàng , Tiêu Viêm cười (ngại ngùng) nói , mà khi
nghe hắn nói vậy mọi người liền dùng mắt khinh bỉ , rõ ràng đánh con người ta
bay ra ngoài , sau đó dùng đấu kỹ kéo người ta đánh cho một quyền nữa , vậy mà
tên này nói không hề đỏ mặt , họ cũng không còn gì để nói.
Nhược Lâm chợt đau đầu với kinh nghiệm nhiều năm làm đạo sự của mình gặp học
viên đầu sắt , không chỉ một mà tới hai người , thở dài một cài nhìn hình dáng
để tự bị thương trước mặt với tình trạng như vậy phải cứu chữa , vì vậy nàng
liền dùng tay mình nắm lấy tay hắn , dùng đấu khí chữa trị cho hắn một chút ,
hay phần nào tốt phần đó.
-Ngươi không sao chứ ?
-Đa … tạ … đạo… sư … đã … đỡ … nhiều … rồi.
-Vậy là tốt rồi … các vị học viên , chúc mừng mọi người thông qua để vào học Già Nam học viện , bất qua học viên muốn phân loại năng lực của mọi người , cho nên ta muốn biết thực lực của mọi người.
-Còn về Tiêu chuẩn … (đây là trong tiểu thuyết nói rồi , mình thuật lại đơn giản từ F – S , từ bát đoạn – Đấu giả ngũ tinh , trước 20 tuổi)
-Học viện đến này có một trường hợp đạt đến S , tiểu yêu nữ tại học viện rất khó lường , ta không hi vọng mọi người như nàng , nhưng cũng mong B , C là vui mừng rồi.
Qua Lạt sau khi tỉnh lại thấy và được Nhược Lâm vô cùng quan tâm hỏi thăm liền
vô cùng sung sướng , trong mắt có vẻ say mê và ái mộ , nhưng khi nhìn thấy
Tiêu Viêm như thấy quỷ , gương mặt sợ hãi vô cùng miệng đau đớn vô cùng khó
khăn trả lời nàng.
Nhược Lâm liền thở ra một hơi sau đó ngồi xuống chiếc ghế một cách ưu nhã ,
sau đó gương mặt tươi cười một chút nhìn học viên chúc mừng , rồi nàng từ
trong giới chỉ lấy ra một quyển trục da dê màu xanh và chiếc bút , giới thiệu
về sự đánh giá của học viện.
Sau cùng nhớ tới tiểu yêu nữ trong học viện liền cảm thán nói , sau đó đôi mắt
như có như không nhìn phía ba người Tiêu Viêm , Lạc ngạo và Huân nhi , vì ở
đây có ba người là nàng không nhìn thấu được , nhất là Lạc ngạo với chiếc mặt
nạ làm nàng có cảm giác vô cùng bí ẩn vậy.
Còn lại mọi người thì lại muốn biết thực lực của Tiêu Viêm , dù sao hắn để lại
ấn tượng cho mọi người quá mà.
-Chúng ta sẽ bắt đầu từ trái sang phải.
Nhược Lâm tay cầm bút nở nụ cười nói.
-Hắc Nham , cửu đoạn đấu khí , 20 tuổi. ( E cấp )
-Lâm Đốn , bát đoạn đấu khí , 19 tuổi. ( F cấp )
-Khả Lập , cửu đoạn đấu khí , 17 tuổi. (E cấp )
…
Cứ thế từng người báo ra thực lực và tuổi của mình theo hàng , cứ thế đã đảo
qua hai mươi người báo cáo , đa số dưới đấu giả , chỉ có một hai người là đấu
giả , có người thì đột phá Đấu giả thất bại tuột tu vi.
Sau khi vị trước mặt Tiêu Viêm báo xong và đến phiên Tiêu Viêm thì ánh mắt mọi
người trong liều dồn về hắn , dù sao hắn là người biểu diễn kinh diễm nhất.
-Tỉnh kìa.
-A… sau tính toán tỉ mỉ thì mặc dù không muốn làm kinh động mọi người nhưng mà phải báo thật , Tiêu Viêm , 16 tuổi , Đấu giả ngũ tinh.
-A … là S cấp
-Xem ra lần này nhặt được bảo vật quả nhiên không sai , không ngờ ở đây có quái vật so với tiểu yêu nữ.
Lạc ngạo thấy hắn vì chờ ngủ mớ , liền cục đá nhẹ chọi hắn cái , còn tên Tiêu
Viêm này sau khi tỉnh lại liền dùng gương mặt suy tính sau đó nói ra , nhưng
lời vừa nói xong liền kinh động hết tất cả mọi người trong lều.
Nhược Lâm hai mắt phát sáng , mặt hiện ra vẻ phong tình làm mấy nam nhân ở đây
mắt ai cũng mở to ra và say mê.
-Tiêu Mị , cửu đoạn đấu khí , 16 tuổi ( F cấp )
Sau sự rụng động của Tiêu Viêm là đến Tiêu mị gương mặt xinh đẹp làm có mấy
nam nhân nhìn nhiều một chút , dù sao nàng cũng khá xinh đẹp , chỉ thua vài
người.
-Muội báo giả được không ?
-Không.
-Ai da , hihi.
Và sau Tiêu Mị là đến Huân nhi nàng liền quay sang Lạc ngạo cười hỏi , còn hắn
mặt giả bộ nghiêm túc , cú đầu nàng nhẹ một cái , làm nàng ôm đầu ai da một
tiếng rồi cười vô cùng đáng yêu.
-Huân Nhi , lục tinh Đấu giả , 16 tuổi.
-A… lại một S cấp , mà còn vượt qua tiềm lực.
-Thật không ngờ là một tân sinh siêu S cấp , lần này tân sinh xuất sắc nhất Già Nam học viện , có lẽ chính là người rồi.
-…
Huân nhi vừa báo xong , không khí liền yên tỉnh một lát thì vô số âm thanh
kiếp sợ vang lên như không thể tin được , dù sao đây là vượt qua cả tiềm lực
mức S.
Nhược Lâm cũng khôi phục lại từ khiếp sợ từ tốn nói ra , đôi mắt sáng rực nhìn
Huân nhi , như tìm được bảo vật vô cùng quý giá.
Chỉ là Huân nhi làm một hành động làm mọi người bất ngờ , nàng lắc đầu một cái
đôi mắt như có như không liếc về Lạc ngạo , làm mọi người bất ngờ đôi mắt lập
tức chuyển đến thân hắn vô cùng khiếp sợ lẫn nghi hoặc.
-Mọi người hiểu lầm rồi , không phải ta.
-Hửm vậy sao Huân nhi lại nhìn ngươi.
-Tại nàng biết thiên phú của mình không bằng hắn , đúng không Tiêu… Viêm.
-Hả.
…
Lạc ngạo thấy mọi người nhìn về phía mình liền cười một tiếng lắc đầu làm
không chỉ Huân nhi mà cả mọi người bất ngờ một cái.
Nhược Lâm thì lấy làm lạ hỏi , dù sao thì ai cũng thấy nàng nhìn về phía hắn
còn hắn thì bảo không phải , đây không phải kỳ hoặc thì là gì , chỉ là sau khi
câu nói kế tiếp của hắn vang lên thì cả lều ngạc nhiên.
Trước sự kinh ngạc của mọi người Lạc ngạo liền kể lại sự tích của Tiêu Viêm
làm mọi người vô cùng rung động , chỉ có mỗi Huân nhi nhíu đôi lông mày lại ,
vô cùng lấy làm lạ nhìn hắn , nàng không hiểu Lạc ngạo đang làm gì , khi hạ
thấp bản thân vì bạn của mình như vậy.
-Hít…
-Không nghĩ tới , tiểu tử ngươi khủng bố như vậy , nếu không phải 2 người họ nói thì có lẽ ta không biết được ngươi che dấu sâu như vậy ?!
Sau khi nghe xong Lạc ngạo kể mọi người liền hít một hơi khí lạnh , ngay cả
Nhược Lâm cũng phải hai tay che miệng đôi mắt không tin được nhìn Tiêu Viêm.
Nhược Lâm sau khi tỉnh lại từ hành động động lòng nhân tâm của mình liền nhìn
phía Tiêu Viêm vô cùng ôn nhu nói , ánh mắt hiện lên oán trách.
Tiêu Viêm đàng phải giơ tay đầu hàng , dùng đôi mắt bất đắt dĩ nhìn phía Lạc
ngạo , như đang trách hắn khai sự tích hắn ra vậy , còn Lạc ngạo nhún vai một
cái như không liên quan vậy.
-Được rồi cuối cùng nào.
Nhược Lâm sau cùng cũng đưa mắt về phía Lạc ngạo , dù sao nàng hai quái vật có
quan hệ tốt với hắn như vậy , thì nghĩ bản thân hắn cũng không kém vào đâu ,
đôi mắt hiện ra vẻ mong chờ , chỉ là câu nói của hắn làm nàng bất ngờ.
-Lạc ngạo , cửu đoạn đấu khí , 16 tuổi.
-HẢ.