Tiêu Viêm Học Của Lạc Ngạo.


Cả nhóm theo Tuyết Ny về trường bồng , trong đó có mười vị nam nữ đang ngồi
thành một nhóm tán gẫu với nhau , tất nhiên cũng là học viên như Tuyết ny.

Và ở ngoài cũng có một nhóm người ngồi đợi dưới ánh nàng khắt nhiệt , khung
cảnh chẳng khác nhau là mấy như tiểu thuyết.

Còn mấy vị nữ nhân thấy Tiêu Ngọc liền nhào tới ôm lấy nàng , như những sắc nữ
tìm thấy được thịt tươi ngon nhào vào kiếm ăn , vây lấy nàng không lối thoát ,
đương nhiên mặt ai cũng vui vẻ.

Tuy nhiên ai cũng yêu thích được xoa bóp trên người Tiêu Ngọc , làm nàng đỏ
mặt như có như không liếc về Lạc ngạo , thấy nhìn nàng với ánh mắt cười như
không cười nhìn nàng , làm nàng thẹn thùng vội đẩy hết sắc nữ đi ra.

-Wow , thật là xinh đẹp tiểu mỹ nữ.

-Hihi hảo tuấn tú nha , đây biểu đệ của người , thật làm người khác ghen tỵ.

-Đừng có giỡn nữa , nếu muốn các qua mà làm quen với hắn đi.

-À hihi.

Sau đó nàng giới thiếu sơ bộ nhóm của nàng với bọn bạn tốt sắc nữ của nàng ,
khi nhìn thấy Huân Nhi và Tiêu Mị bọn sắc nữ ai ai cũng tỏa sáng hai mắt ,
miệng khen không ngừng , đảo qua Tiêu Trữ một cái và khi đến Tiêu Viêm , thì
như mê trai ai cũng bất ngờ la hét không ngừng , còn Lạc ngạo thì chỉ có khí
chất tao nhã đặc biệt một chút , còn lại không có gì , nên bọn sắc nữ này
không có hứng thú.

Tiêu Ngọc thấy họ không để ý đến Lạc ngạo liền thở dài một hơi , còn nói đến
Tiêu Viêm thì nàng quay lại đùa giỡn với bọn sắc nữ này , dù sao nàng cũng
không mấy ấn tượng lấy về hắn , dù sao nàng quan tâm là Lạc ngạo , nên nói đến
Tiêu Viêm liền qua loa cho xong.

-Hửm

-Trời ơi Tiêu Ngọc thật ôn nhu , ta nhìn gì thấy gì thế.

-Hừ.

Chỉ là đang vui đùa cùng chúng bạn tốt , thì Tiêu ngọc thấy bóng dáng ai đó
đang lại đây , liền giật mình một cái , bớt chợt đi đến bên người Lạc ngạo vô
cùng nhẹ nhàng ôn nhu , bủi đi chút lá cây và bụi trên người hắn , hành động
của nàng làm mọi người ở đây sửng sốt.

Tiêu Viêm và Huân nhi thì nhướng mày lên một cái , họ thấy hành động của nàng
bất thường liền xem xung quanh thì thấy có người đang tới giống nam nhân liền
hiểu , nàng muốn gây phiến phức cho hắn , đương nhiên đây suy nghĩ của họ ,
còn Lạc ngạo thì rõ ràng nàng không phải loại người như vậy , chẳng qua nàng
vừa lợi dụng cơ hội bên người mình thích , thứ 2 là muốn người đó đuổi tên
không thích đi.

Còn đám bạn sắc nữ thấy hành động ôn nhu chăm sóc của nàng dành cho hắn như
vậy , liền ngạc nhiên a lên một tiếng vô cùng bất ngờ , dù sao đây là lần đầu
tiên các nàng thấy Tiêu ngọc đối xử với một nam nhân như vậy , chỉ có Tuyết ny
như nghĩ đến gì đó liển đảo mắt xung quanh quả nhiên nhìn thấy một người liền
hiểu.

Qủa nhiên bước vào làm một nam nhân , mặc áo bào trắng chính đứng phía sau
chúng nữ nở nụ cười giả dối , chỉ mặt lúc này không được vui vẻ , mà đôi mắt
âm hiểm nhìn về phía Lạc ngạo.

-Tiêu Ngọc , đã lâu không gặp.

-Ùhm , đã lâu không gặp.

-Bọn họ là ngươi mang tới sao ?

-Đúng vậy , ta dẫn bọn họ lại đây trắc nghiệm.

Tên đang chào hỏi Tiêu Ngọc , tất nhiên là La bố rồi , không nói cũng biết ,
nếu không Tiêu Ngọc sẽ không tự nhiên đang giận hắn mà lại thân mật như vậy ,
tất nhiên vì chọc tức tên này rồi.

Tiêu Ngọc vẻ mặt đang ôn nhu nhìn Lạc ngạo , cấp tốc chuyển biến mặt bình
thường nhìn La Bố , làm cho tên này sắc mặt không được tốt , chỉ chóc lát đã
bình thường với nụ cười giả tạo trở lại.

Sau đó hắn đảo qua nhóm người mà nàng đem tới , sau cùng là dừng lại ở Lạc
ngạo với đôi mắt âm hiểm , còn hắn không biết khi mình nhìn Lạc ngạo với đôi
mắt đó , hắn đã được lãnh án vô cùng tuyệt vời.

Tiêu Ngọc đâu hề biết chỉ vì hành động này của mình đã giúp nàng thoát khỏi
tên này vĩnh viễn , vẻ mặt lúc này nàng vô cùng tự hào khi đem họ tới.

-Thật trùng hợp , Nhược Lâm đạo sư vừa đưa cho ta một trắc nghiệm thủy tinh , thứ này giống trắc nghiệm thông đạo , mọi người có thử của ta , còn không thì phải đợi một lát nữa mới được.

-Đối với các ngươi cái này rất đơn giản , nếu tu vi Đấu lực bát đoạn trở lên nó liền tự phát sáng , như vậy là thông qua.

La Bố tươi cười giả dối , quay về phía nhóm Tiêu Ngọc nói , trong tay xuất
hiện một viên thủy tinh cầu trong suốt.

Tiêu Ngọc do dự một chút quay về phía họ nói với giọng tự tin , bởi vì nhóm
nàng mang theo không ai dưới bát đoạn cả.

Và cứ thế nhóm Lạc ngạo từng từng người đặt tay lên viên thủy tinh kia đến khi
nó phát sáng liền kết thúc, không có gì khó khắn , nhưng Lạc ngạo biết phần
sau , chính là phần hấp dẫn nhất.

-Chúc mừng các người đã thông qua thông qua , bây giờ ra ngoài ngôi đợi nửa giờ là được.

-La Bố ngươi có ý gì ?

-Ngươi cũng biết quy cũ , dù sao tân sinh rất kiêu ngạo , cần phải giảm sự kiêu ngạo của họ lại mới được , sau này cuộc sống trong học viện mới tốt được.

-Người khác ta không quan tâm , nhưng người ta mang tới không nên áp dụng lên bọn họ.

-Đây là quy củ.

-La Bố người đừng có làm khó dễ họ nữa , quy củ cũng không tính là bắt buộc , cần gì phải làm vậy ?

-Xin lỗi , ở chỗ này của ta là vậy , không may cho họ đến chỗ của ta mà thôi , còn có trong thời gian này do ta quản lý.

La Bố giả dối cười vỗ tay về phía họ rồi sau đó đưa ngón tay chỉ ra ngoài nhóm
người đang ngồi ở ngoài nắng ngồi đó nói rằng.

Tiêu Ngọc nghe hắn nói sắc mặt liền biến sắc , quát lạnh , hai mắt vô cùng
giận dữ , dù sao đây là người nàng mang tới , liền đối xử như vậy , trong còn
có người nàng trộm yêu thích nữa.

Còn tên La Bố kia , thì ngồi hai tay để sau đầu nói với giọng vô cùng bá đạo.

Nhóm sắc nữ của Tiêu Ngọc sắc mặt cũng không được tốt , dù sao đây là người
của bạn mình mang đến đối xử như vậy cùng không thấy được tốt lắm.

-Mà thôi , như vậy đi , không cần mọi người phải ra ngoài hết , chỉ cần một người đại diện là được , vị huynh đệ này trùm áo choàng trên người chắc sẽ không sợ nóng đâu nhỉ , vừa là đại nam nhân mà.

La Bố thì không thèm quan tâm bọn họ , cứ làm theo ý mình , hắn thấy mặt của
Tiêu Ngọc không được tốt lắm rồi , liền đảo mắt nói , chỉ vào người Lạc ngạo
tươi cười nói.

-Cút , Tiêu Lạc hắn sẽ không ra ngoài , ta sẽ đi tìm Nhược Lâm đạo sư nói chuyện , không cần ngươi tham gia.

Thấy hắn nhắm vào Lạc ngạo , nàng liền biến sắc che trước mặt hắn , không nói
đó là người nàng thích thầm , thân phận của hắn rất quan trọng , nếu như rơi
vào tai tộc nàng , sau đó rơi vào tai tộc hắn sẽ có chuyện xảy ra , nàng nào
dám để hắn đi ra ngoài.

-Ai da , La Bố đại ca , bên này có chuyện gì à ?

-Không có gì , chỉ là có tân sinh không muốn ra phơi nắng.

-À , cũng lâu rồi không gặp tân sinh kiêu ngạo nhỉ , La Bố đại ca có cần hỗ trợ không ?

-Được , như vậy đi sẽ không cần ra ngoài , bất qua ở ngoài cũng có nhiều tân sinh , nếu không để nhóm họ ra thì người khác sẽ bất mãn , vì vậy không muốn đi ra ngoài , chỉ cần luận bàn Qua Lạt một chút , đương nhiên chỉ cần kiên trì đủ 20 mươi hiệp là được.

Lúc này bên ngoài vào có thêm một nhóm nam học viện đi vào cười với La Bố vô
cùng quen thuộc , người nói chuyện là người dẫn đầu.

La Bố cười cươi nói , nhìn nhóm nam học viện vào liền vào người dẫn đầu đôi
mắt đảo một cái , như đang nghĩ gì đó.

Tên học viện dẫn đầu nghe vậy liền nói ra với những giọng khinh thường , trước
ngực có một miếng kim tinh liền biết tu vi Đấu giả nhất tinh.

La Bố nghe bọn họ đưa yêu cầu liền vui mừng vô cùng , liền nhìn về phía Lạc
ngạo với giọng vô cùng thản nhiên nói , giống hắn có lòng tốt vậy , hành động
này làm tất cả nhóm Tiêu Ngọc và Nhóm sắc nữ liền hiểu tên này làm khó dễ Lạc
ngạo.

-Vậy thì ta xin lãnh giáo với Qua Lạt học trưởng , dù sao chỉ cần một người đại diện với lại cũng muốn so tài với những người của học viên.

-Được thôi … ra tay tốt một chút.

-Đã hiểu.

Huân Nhi tức giận vừa lên tiếng nói gì đó , thì Tiêu Viêm bớt chợt bước ra
nhìn La Bồ mỉm cười nói và làm mọi người bất ngờ.

La Bố bất ngờ tự nhiên nhảy ra chặn ngang mình , thì tức giận một chút , chỉ
là hắn thấy tên Tiêu Viêm này nhìn về phía Lạc ngạo với ánh mắt an tâm , thì
liền hiểu đây là đồng bọn của Lạc ngạo , lòng liền cười gằn một tiếng , ai
cũng không quan trọng chỉ cần thể hiện uy của hắn là được.

Chỉ là nụ cười trên mặt hắn đã biến đổi thành âm lãnh đáng sợ , còn đám sắc nữ
há hốc mồm , vì Lạc ngạo lúc đưa tay ra nắm lấy eo của Tiêu Ngọc kéo vào bản
thân ôm vô cùng thân mật , Tiêu Ngọc bất ngờ trước hành động của hắn , tỉnh
lại liền đỏ cả mặt , chỉ là nàng không giãy dụa mà còn dựa thế mà như ngã vào
lòng hắn vậy , lòng thì vui mừng vô cùng , chỉ là việc hắn đánh em nàng thì
việc đó tính sau , dù sao cũng có chữa trị lại cho hắn hoàn hảo , nên không
tính hận.

La Bố mặt vô cùng khó coi , liền quay về phía Qua Lạt nói với giọng vô cùng âm
lãnh , tên Qua Lạt thì tươi cười âm lãnh gật đầu.

Trước khi Tiêu Viêm định bước ra thì vô tình thấy làm Lạc ngạo đưa tay làm ký
hiệu gì đó , liền hiểu , đôi môi vẻ lên một nụ cười khó hiểu , tay phải đưa về
phía hắn ra hiệu OK.

Thế là Tiêu Viêm và Qua Lạt bước ra , trước sự kinh ngạc lẫn trong và ngoài
trường bồng , trước sự chứng kiến của học viên và tân sinh , đương nhiên họ
biết đây là hành động thách thức học trưởng , nhóm tân sinh đã thử và bị đánh
bại nên ai cũng phải ngồi ngoài này , thấy thêm một người thì ánh mắt của họ
có hả hê , có tội nghiệp , …

-Ngọc nhi sao không ngăn cản họ , lát nữa biễu đệ tuấn tú của ngươi chịu khổ dạ thịt đó.

-Ai chịu khổ còn chưa biết.

Nhìn Tiêu Viêm bước ra ngoài , nhóm sắc nữ có hảo cảm mơ hồ với hắn quay về
Tiêu Ngọc nói , ai nhìn thấy sắc mặt âm lãng của Qua Lạt đều hiện ra vẻ không
đành lòng , đương nhiên chỉ có Tuyết Ny không hề lo lắng mà nàng còn muốn nhìn
một chút thiên phú của Tiêu Viêm có giống với lời Tiêu Ngọc nói là kinh khủng
hay không , đôi mắt hiện ra vẻ chờ mong.

Chỉ có Tiêu Ngọc là biết tu vi thật của Tiêu Viêm đương nhiên nàng không hề lo
lằng rồi , nghĩ tới tên này đôi lúc qua lại với Lạc ngạo như đôi bạn tốt ,
nàng không tin Lạc ngạo không chỉ dẫn hắn tu luyên cái gì , nên nàng chẳng
phải buồn lo.

-Tiểu tử chuẩn bị kỹ ?

-Tới đi.

-Rất kiêu ngạo , mong là lát nữa vẻ mặt này vẫn sẽ duy trì được lâu dài.

Qua Lạt tươi cười vô cùng âm tà , ánh trên người Tiêu Viêm đảo qua , hắn nhớ
lại cảm giác lúc trước đánh mấy tên kiêu ngạo bò lăn bò lết , vô cùng vui
sướng , chỉ là nghe Tiêu Viêm bình thản liếc hắn , chợt làm lòng tự trọng của
hắn bị tổn thưởng , tức giận nói , đôi mắt nhìn Tiêu Viêm vô cùng đáng sợ ,
nhưng hành động của Tiêu Viêm càng làm hắn phát điên , Tiêu Viêm chỉ bình thản
liếc hắn như nhìn con thú đang làm xiếc vậy , hỏi sao người ta không tức giận.

-Tên vô sỉ , dùng Cảnh Tưởng Nhận Hoàng giai cao cấp đánh với tân sinh.

Qua Lạt liền phát điên , thân thể lao về phía trước , chân trái mượn lực đạp
xuống đất nhảy lên không trung , Hai chân xoay tròn , đấu khí màu xanh hiện ra
bao giùm hai chân , hai chân cũng hiện rà phong nhận mơ hồ , vô cùng hung hăng
đánh xuống đỉnh đầu của Tiêu Viêm.

Chúng nữ ở học viện đương nhiên từng nhìn thấy Qua Lạt sử dụng qua , tất nhiên
liền nhận ra ngay , khi hắn dùng để tấn công Tiêu Viêm , nhóm sắc nữ ai cũng
tức giận.

Mặc dù kình phong bén nhọn làm Tiêu Viêm có chút đau rát , nhưng hắn chẳng đổi
sắc tý nào , đôi môi nở nụ cười tao nhã và đôi mắt bình thản nhìn nó tới ,
đương nhiên trạng thái này chẳng có gì đặc biệt để mọi người ở đây ngạc nhiên
, đương nhiên duy nhất 3 người gương măt sửng sốt , sau đó là khiếp sợ nhìn
Tiêu Viêm rồi lại nhìn về phía Lạc ngạo với vẻ mặt không thể tin được.

Nếu người khác không biết trạng thái đó là gì , nhưng 3 người Tiêu Ninh , Tiêu
Mị và Huân nhi đương nhiên nhận ra , có thể nói nó là một kí ức không thể xóa
trong lòng tất cả đệ tử Tiêu gia ngày đó.

-Phụt.

-Bụp.

Tiêu Viêm một nguồn đấu khí dâng lên từ bàn tay bao trùm lấy , sau đó bàn tay
đánh mạnh lên không trung về phía Qua Lạt với một cỗ kình khí mạnh bạo , nó
hung hăng đánh vào ngực của Qua Lạt.

Lòng ngực như chịu một đòn trời giánh , Qua Lạt gương mặt âm lãng đã biến
thành đau khổ trắng bệch , trong nháy mắt liền lội ngược dòng bắn về phía sau
, một ngụm máu tươi phun lên trời vẻ lên một bức tranh vô cùng tà dị.

-Hấp chưởng

Nếu như trong tiểu thuyết thì có lẽ tới đây đã là kết thúc , nhưng đáng tiếc
không phải , chỉ thấy Tiêu Viêm đưa tay về phía Qua Lạt , liền dùng đấu kỹ kéo
hắn lại , gương mặt của Qua Lạt lúc này vô cùng sợ hãi khi thấy mặt Tiêu Viêm
ngày càng gần , thì thấy Tiêu Viêm bàn tay nắm lại thành quyền tàn nhẫn đấm
vào mắt Qua Lạt.

-Toẹttttttttttttttttttttttttttttttttt

Vốn đã là chịu một đòn hung hăng , không thể chịu nổi rồi sắp đến giai đoạn
bất tỉnh , vậy mà trước khi bất tỉnh lại chịu thêm một đòn vào mặt , một cơn
đau thấu tim làm hắn chỉ kiếp mở miệng thì thì vô số răng đã rớt ra ngoài ,
không kịp la lên một tiếng đau đớn thì đã bất tỉnh , thân hình liền bay thẳng
xuống đất kéo một dường dài cùng với đó là âm thanh quần áo bị rách nát vang
lên.

-Hítttttttttttttttttttt

Cả không khí trở nên yên tỉnh , vì màn giao đấu nghiêng về một bên cùng với đó
một màn bạo lực làm khiếp sợ mọi người , đợi khi mọi người tỉnh lại đều hít
một hơi khí lạnh nhìn phía thiếu niên bình thản với đôi môi cười tao nhã không
biến mất kia , trong lòng vừa cuồn nhiệt vừa lạnh lẽo.


Cùng Hệ Thống Chinh Phục Tiên Hiệp - Chương #56