Gia Liệt Áo nằm dưới đất lăn lộn với cái tay bị phá nát nhìn như không xương
mềm nhũng ở đó , gương mặt hung tợn nhưng vì cơn đau ở tay đưa đến não bộ.
-Chậc chậc không phải hồi nãy hổ báo lắm mà sao vậy , bây giờ nằm đó la thảm thiết thật thất vọng à.
-Không , người đừng có lại đ...
-Rắc rắc rắc…
-Aaaaaaaaaaaaaaa
Lạc ngạo liền bước từng bước với nụ cười hòa nhã trên môi , làm ai ở đây cũng
phát lạnh tim gan.
Gia Liệt Áo thấy hắn đến càng lúc càng gần , bất chấp tay đau , 1 tay và 2
chân dùng lực đẩy về phía sau ,như muốn chạy trốn khỏi ác quỷ này.
-Đạp đạp đạp.
Chỉ là hắn di chuyển như vậy làm sao bằng người di chân có lực , thế là Lạc
ngạo đã đến trước người hắn , giơ lên một chân dùng sức dậm xuống , mỗi lần
dậm chân xuống là một âm thanh chói tai vang lên.
Lại một lần nữa âm thanh thảm thiết lại vang lên , làm lòng người ở đây khiếp
sợ và lạnh lẽo vô cùng đối với thanh niên đang mỉm cười kia , âm thanh ấy
không bao lâu liền im lặng , mọi người cùng nhìn lại thì thấy hắn đã bất tỉnh
tại chỗ , vì cơn đau vượt qua sức chịu đựng.
Hai chân cũng bị phế như người tàn tật , còn hăn hơi thở mỏng manh như lúc nào
cũng có thể tắt vậy , Lạc ngạo thấy vậy liền đảo tay xuất hiện một viên đan
dược , cho hắn nuốt vào , kéo dài hơi tàn cho tên này , đó mới là ban ân của
hắn , chết rồi chẳng thú vị. ( ác vl , cho người ta giải thoát không muốn ,
muốn người ta sống nữa đời tàn tật với một tay )
-Súc sinh ngươi muốn chết , .
Một âm thanh phía đối diện của Lạc ngạo vang lên , mang theo vô tận sát khí
phóng tới với tốc độ rất nhanh , một bóng đen liến hiện ra trên đầu Lạc ngạo
bàn tay hiện ra thanh đấu khí mãnh liệt.
-Cút Gia Liệt lão cẩu , người của Tiêu gia chưa đến lượt ngươi nhúng tay vào.
Cùng thời điểm đó cũng một bóng đen xuất hiện trước mặt Lạc ngạo toàn thân rực
hồng , ngửa đầu lên trời rống lên như một sư tử ra uy.
-Sư sơn liệt.
-Ầm
Tiêu Chiến đem quyền nắm chặt , nhắm đến Gia Liệt Tất phản công , thanh hông
giao nhau tạo thành một vụ nổ nhỏ ở đây.
Cả hai sau đó tách ra mỗi dấu chân dều in sâu dưới mỗi khi lui lại.
- Tiêu Chiên ngươi phải cho một cái công đạo rõ ràng , nếu không hai tộc đại
chiến.
Người đánh lén Lạc ngạo tất nhiên là Gia Liết Tất rồi , đôi mắt huyết hồng đầy
sát khí nhìn chầm chầm vào hắn , sau đó quay sang hét lớn với Tiêu Chiến.
-Công đạo , ngươi nằm mơ , muốn chiến thì chiến ta sợ người sao ?! còn có con người sắp chết người không đưa hắn về sẽ là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Tiêu Chiên nghe vậy liền cười lớn một tiếng không hề chút sợ hãi , trong lòng
ông lúc này vui còn không kịp , tại sao ư , tất nhiên vì Lạc ngạo rồi , ông
muốn cho Tiêu gia quan hệ sâu với Lạc gia thì phải dùng hôm nay chứng minh ,
có cơ hội thế này ngu sao không tận dụng.
Hai tộc đại chiến , nhưng nếu Lạc ngạo thấy bọn họ biểu hiện tốt , báo về gia
tộc phái người đến đây giúp đở , chỉ một vị Đấu Linh hoặc Đại Đấu sư cửu tinh
thì … Tiêu gia sẽ trở thành đệ nhất của Ô thản thành ngay lập tức.
Chỉ tiết là Tiêu Chiến không biết , Lạc ngạo không có gia tộc , không có Đấu
linh hay Đại Đấu Sư cửu tinh , mà chỉ có một lực lượng riêng , chỉ có Đấu Tôn
,Tông , Hoàng ,Vương mà thôi , suy nghĩ sẽ không thật hiện được , có phái cũng
phái Đấu Vương tới. ( :v :)) =)) , thật là sốc người nghe )
-Được được được , Tiêu Chiến như ngươi mong muốn , sẽ không lâu nữa đâu , lúc đó ta sẽ Tiêu gia trên dưới đều sống không được tốt đẹp , người cứ nhớ lấy ngày hôm nay.
Gia Liệt Tất thấy giọng nói khiêu khích của Tiêu Chiến liền giận quá hóa cười
lên một tiếng , nhưng nghe hắn nhắc tới con mình liền tỉnh tảo lại một chút ,
nhìn thấy con mình còn chút hơi thở liền sát khí vô cùng khủng bố , chỉ là hắn
càng tỉnh tảo thêm , dù sao con mình không cứu lát nữa sẽ thành đầu bạc tiễn
đầu xanh.
Liền trợn mắt hung dữ như một con thú nhìn bọn người Tiêu gia liền nắm lấy con
mình chạy về gia tộc , một lát sau cả hai biến mất.
-Công tử không sao chứ.
Tiêu Chiến nhìn họ biến mất liền thở ra một hơi , dù nếu đánh nhau hắn , không
dám chắc bảo vệ bọn người Lạc ngạo khi có trợ giúp đến , chỉ trong lúc chờ đợi
mà có bất trắc gì xảy ra thì … hiểu rồi đó.
-Không sao dạy dỗ con chó nhỏ xong , thì con chó lớn ra mặt đây là cảnh thường gặp mà.
Lạc ngạo nghe cái rồi lắc đầu , rồi chợt cười một tiếng nói ra , hắn nhớ tới
những tiểu thuyết đều có cảnh này , nhỏ xong lớn ra , ỷ lớn hiếp nhỏ thành tập
tục của bọn này rồi.
-Hi hi.
Huân nhi nghe vậy liền che miệng cười , âm thanh vô cung êm tai vang lên , lại
mọi người chú ý tới nàng , như một đóa hoa đang nở rộ nơi đây , khi nàng thấy
họ chăm chú nhìn mình liền ngừng lại đỏ mặt.
-Chậc chậc , nhìn Huân nhi vẫn là thuận mắt hơn , xui xẻo thiệt hôm nay ra đường không xem ngày đụng hai con chó một lớn một nhỏ , làm mất không khí.
-Khụ khụ.
Lạc ngạo thấy nàng đỏ mặt liền cười khà khà một tiếng , sau đó liền thầm than
một tiếng làm mọi người nơi đây buồn cười , thậm chí là Huân Nhi đang đỏ mặt
cũng che miệng cười.
Tiêu Chiến nghe vậy cũng buồn cười , liền ho khan để che dấu , chỉ khóe miệng
vẫn vẽ lên môt đường cong vô cùng thú vị , vì chỉ có Lạc ngạo mới ví một Gia
chủ hùng bá Ổ thản thành thành cẩu mà thôi.
Chỉ là hôm nay phong ba của hai gia tộc đã lan khắp Ô thản thành chỉ trong 3
giờ đồng hồ , một tốc độ xử lý thông tin cực nhanh.
Thế là cuộc đấu tranh giữa Tiêu gia và Gia liệt gia tộc vô cùng gay gắt xảy ra
, hôm thì ít nhất 3 vụ đánh nhau , người bị thương là đa số , người bị tàn tật
thì chỉ có Gia Liệt gia tộc , làm cho vị tộc chủ này phát điên.
Vì lúc nào Tiêu gia lúc nào cũng lấy đông chọi ít , làm cho vị gia chủ này
không thể phân chia đồng đều , nên bỏ cuộc đấu tranh kiểu đó , liền chuyển
sanh bán đan dược kiếm tiền ,với ý định dồn ép Tiêu gia.
Chỉ là Tiêu gia cũng không kém làm cho tình thế hai bên bán đan dược trở nên
cân bằng.
….
1 tháng sau.
Hôm nay là ngày lễ vô cùng quan trọng đối với Tiêu Gia , chình là lễ thành
niên.
Và hôm nay đã số thế lực lớn nhỏ đến tham gia , chỉ trừ 2 gia tộc hùng bá ở Ô
thản thành này , đương nhiên đa số thế lực đến đây là vì Tiêu Viêm khôi phục
lại đấu khí , 1 năm tu luyện đạt đến 5 đấu lực làm ai cũng kinh hãi.
Vì thế muốn đến được thấy thiên tài vẫn lạc tái hiện , nên mọi người đa số đều
đến đây , còn về Lạc ngạo thì bị Tiêu gia cho dấu đi tin tức , cả trên dưới
Tiêu gia đều biết điều , nên khi được tộc trưởng dặn dò không ai không dám
không nghe , vì hình ảnh tàn khốc đó họ vẫn còn nhớ như in , chỉ là hình ảnh
về một thiếu niên đeo mặt nạ và áo choàng đen đánh Gia Liệt Áo vẫn được mọi
người biết đến.
Nhân vật chính của hôm nay đang đi cùng một đôi nam nữ , chỉ là đôi mắt có như
có như không co giật , vì hai người bên cạnh hắn tình tứ làm hắn cảm giác bản
thân như bóng đèn vậy , đương nhiên đây chính là người bạn tốt nhất của hắn
trong tộc , cho nên không biết làm sao mở lời , còn về Huân Nhi hắn cũng chả
có ý gì cho lắm , dù sao hắn cũng biết nàng thích bạn tốt của mình , hắn cũng
chẳng mong nhớ , hắn bây giờ chỉ nhớ đến một nữ nhân duy nhất. (ai thì chắc
không nói cũng hiểu mà 3 năm khổ cực thật là ghi nhớ sâu đậm à )
-Nàng ta trở về ?!
-Ồ , thì ra là nàng .
Tiêu Viêm đột nhiên a lên môt tiếng nói , làm cho cả hai người đang tình tứ
ngạc nhiên cùng nhìn phương hường mà Tiêu Viêm đang nhìn , thì thấy.
Một mỹ nữ chân dài gợi cảm mặc trên người một trang phục của học viện , bên
hông có một cây kiếm , đang dừng nhìn gì đó , vóc người như người mẫu , đương
nhiên đẹp nhất là đôi chân dài gợi cảm làm người khác phải liếc nhìn nhiều
lần.
Và lý do hắn dạy dỗ Tiêu Ninh mà không phế hắn đi cũng là vì nàng.