Tiêu Viêm liền liếc mắt nhìn xuống nhàn nhạt lên tiếng , đảo mắt tới ai , ai
náy cũng đưa mắt đi chỗ khác tránh né , liền cưới nhạt bước xuống dưới ánh mắt
phức tạp của mọi người , sau đó có một người phụ trách lên nắm thiêu niên bất
tỉnh kia xuống trị liệu.
-Chết tiệt … hừ sẽ là ngươi rồi.
Nhìn Tiêu Viêm khôi phục làm Tiêu Ninh rung động quá lớn , hắn cứ là giả ,
nhưng sự thật trước mắt là thật , làm hắn vô cùng tức giận , nhìn sang thấy
Lạc ngạo đang thân mật với Huân nhi làm hắn ghen tỵ tức vô cùng , liền nhắm
vào hắn.
-Tiêu Lạc , thỉnh.
Tiêu Ninh liền bước đến trước mặt Lạc ngạo cười giả dối nói , trong mắt hiện
lên khiêu khích mưới phần , làm mọi người đều nhìn về Lạc ngạo.
Lạc ngạo nhìn hắn một cái liền đứng lên chẳng nói gì , bước về phía đài cao
kia , ai thấy cũng hiểu là hắn chấp nhận , thế là cả hai cũng bước lên trước
quan sát của nhiều người.
Lần này đến lượt Lạc ngạo lên thì mấy vị cao tầng sửng sốt nhìn nhau rồi không
hẹn cùng nhìn về phía tộc trưởng và trưởng lão , làm họ cũng nhìn trăn trối
không biết nói gì.
Chỉ có mỗi đại trưởng lão tay chân căng thẳng , không biết lam sao , cháu mình
bị thương cũng không xong , mà Lạc ngạo bị thương thì càng không xong , chẳng
biết làm thế nào , trán bắt đầu đổ mồ hôi , làm Tiêu chiến và hai vị trưởng
lão thấy liền dùng ánh mắt đồng tình nhìn hắn , ai vào tình thế này đều khó
xử.
-Thiết sơn quyền.
Sau khi cả tách ra khoảng cách nhất định , Tiêu Ninh liền dùng đấu kỹ , tay
tạo thành quyền nhắm thẳng vào ngực của Lạc ngạo , đôi mặt hiện ra sự tàn
nhẫn.
Còn Lạc ngạo bình thản nhìn nó tới , như chẳng có gì to tát lắm , làm cho Tiêu
Ninh càng phát điên , miệng vẽ lên cười hung tợn.
-Bành.
Một âm thanh trầm thấp vang lên , khi quyền đó đánh chúng trực diện của Lạc
ngạo , ở đây ai cũng cho rằng đã kết thúc , tất cả cao tầng liền đứng dậy định
phóng xuống kiễm tra ai ngờ , âm thanh vang lên làm họ chợt ngưng lại.
-Đã xong , vậy tới lượt ta.
Lạc ngạo đừng đó nói chuyện một cách tự nhiên , như không hề có vấn đề gì xảy
ra , làm cho Tiêu Ninh chợt kinh hãi phải biết quyền đó đánh với Đấu lực bát
đoạn cũng không dám lấy thân đỡ , vừa định rút lui thì tay Lạc ngạo đã nắm lấy
quyền của Tiêu Ninh.
-Rắc… rắc … rắc.
-Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
Lạc ngạo liền dùng lực nắm lấy quyền kia bẻ cong nó xuống , một âm thanh nát
xương vang lên cũng với đó là một âm thanh làm lòng người lạnh lẽo và sợ hãi
trước hình ảnh tàn nhẫn này , đôi mắt của hắn thản nhiên , như không có gì xảy
ra khi bẻ gảy tay một người.
Sau khi hắn buôn tay ra , cánh tay của Tiêu Ninh liền mềm nhũng xuống như
không có xương vậy , ngã xuống đài la hết thảm thiết vô cùng đáng thương.
-Ninh nhi.
Đại trưởng lão bị hình ảnh bất ngờ một cái liền tỉnh lại hét lớn , bất chấp
liền nhảy lên đài kia , nhảy xuống nhìn thấy tay cháu mình mềm nhũng ra liền
biết bị bẻ nát xương.
-Ngươi …
-Không được làm bậy
-Công … tử…
Đại trưởng lão liền nỗi giận định quay qua đánh cho Lạc ngạo một chưởng hết
sức , làm các vị cao tầng sợ hãi hét lên , Tiêu Chiến và 2 vị trưởng lão cũng
nhảy lên định cản lại thì họ thấy Đại trưởng lão rùng mình một cái , run rẫy
đứng đó.
Vì lão thấy một đôi mắt lạnh như băng của Lạc ngạo nhìn hắn , làm tận sâu
trong thâm tâm lạnh lẽo , liền rùng mình tỉnh lại , nhớ lại hồi nãy hành động
của mình liền sợ hãi , lão nghĩ nếu mình tung một chưởng đó ra , gia tộc sẽ đi
vào diệt vong vì lão.
-Đây là Hoài Cốt Mục đan , có thể giúp hắn khôi phục lại như ban đầu , chỉ cần tịnh dưỡng 3 ngày là được.
-Cảm ơn công tử , cảm ơn công tử.
-Không cần , ngươi và các người , phải nhớ nhắc nhở cho bọn đệ tử ở đây biết rằng , có những thứ đừng mơ mộng quá nhiều , nếu không hôm nay sẽ không đơn giãn là gãy nát tay thôi đâu , mà là … nói vậy các ngươi hiểu.
Lạc ngạo đảo tay một cái xuất hiện một bình ngọc ném về Đại trưởng lão nói ,
dù sao hắn cũng muốn dạy dỗ cho bọn này nhớ , không muốn quá làm căng với Tiêu
gia , còn có một lý do khác mà hắn mới cứu Tiêu Ninh.
Đại trưởng lão nghe xong liền mừng rỡ vô cùng , liên tục cảm ơn hắn.
Còn hắn lắc đầu , nhìn ông rồi nhìn các cao tầng của Tiêu Gia chỉ xuống đám đệ
tử mà nói , giọng nói vô cùng lạnh lùng , phát ra làm ai cũng sợ hãi , sau đó
bước xuống nắm lấy tay của Huân Nhi rồi biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Hoài Cốt Mục Đan: tam phẩm trung giai đan dược.
Công dụng: khôi phục lại cốt cách bị phá hủy trước đó một giờ.
Ngay cả Tiêu Viêm ngày thường mặt ít biến sắc mà cũng phải ngạc nhiên đến nhây
người ra , hắn lần đầu tiên thấy được sự tàn nhẫn của Lạc ngạo , một người
ngày thường luôn nở một nụ cưới bất cần đời chẳng gây chuyện với ai , lại có
một tính cách đáng sợ như vậy.
Còn bọn đệ tử Tiêu gia thì dọa sợ ngốc ra luôn , lần đầu chứng kiến cảnh tưởng
bạo lực như vậy ai mà không sợ cho được , lúc này Lạc ngạo đã trở thành một
con quái vật đi vào lòng họ , làm họ sợ hãi vô cùng , những người còn có mơ
tưởng Huân nhi giờ này tay chân lạnh run , không dám mơ tưởng gì nữa.
Sau đó không lâu họ mới biết Lạc ngạo là một người ở một gia tộc lớn , không
phải bọn họ có thể nghĩ tới được , vô số người đã hối hận vì không làm quen
với hắn , còn hắn thì chẳng quan tâm.
-Muội sao vậy ? sợ cảnh hồi này à.
-… muội lần đầu chứng kiến huynh tàn nhẫn như vậy , làm muội cứ như thấy được một con người khác.
-Không có đâu huynh vẫn là Lạc ngạo của muội đó thôi , chỉ là cuộc sống tạo cho huynh một mặt đó , vì bảo vệ người thân , vì bảo vệ người trong lòng.
Dẫn nàng quay về hậu sơn , thì thấy mặt nàng ngơ ngơ ngác ngác còn có chút sợ
hãi trong đó , dùng hai tay kéo má no sang hai bên cười hỏi.
Chỉ là Huân nhi ngơ ngác một chút sau đó nhìn hắn chậm rãi nói , nhưng thân
hình nàng thì lao vào ôm hắn vô cùng chặt , lời nói thì thầm vô cùng đau lòng.
Lạc ngạo ôm lấy nàng nói , vô cùng tình ý hôn vào mái tóc của nàng nói ra ,
đôi tay đem nàng ôm vào , hưởng thức hương thơm từ mái tóc của nàng.
…
Ngày hôm sau , ở trong thành Ô thản Lạc ngạo dẫn Huân nhi đi chơi , cũng với
dòng người đông đúc qua lại , như đi chợ trời.
Kể từ hôm nay trước khi bước ra khỏi cửa Tiêu gia , bọn đệ tử ai thấy hắn né
đi rất xa không dám ở gần , vì hình ảnh bạo lực đó quá in sâu trong trí não
của họ rồi.
Vì muốn cho Huân nhi vui vẻ quên đi cảnh hôm qua , thì đành bòi nàng đi chơi
nơi nàng muốn , mặc dù là vậy , nhưng hắn biết hình ảnh đó quá ăn sâu vào não
nàng rồi , nàng nói vậy vì không muốn hai bên có sức khoảng cách với nhau.
Cả hai đi chơi với nhau rất vui vẻ , đột nhiên nhảy ra một người cản đường họ.
-Đây không phải Huân nhi tiểu thư sao ? thật là duyên phận.
Cả hai dừng lại vì phía trước có một nhóm người đứng trước mặt họ , có người
dẫn đầu nhóm mặc bộ quần áo sang trọng.
Thanh niên khoảng 20 tuổi , sắc mặt tái nhợt , có chút nhan sắc , đôi mắt thì
nhìn chằm chằm vào Huân Nhi.
(Vâng và sắp có một trận bạo lực đợt 2 tái xuất giang hồ )
-Cút chỗ khác cho ta.
Lạc ngạo dùng âm thanh vô cùng bình thản nói , nhưng như có như không tức giận
trong đó , ai mà quen thuộc với hắn , sẽ biết hắn đã vào trạng thái cực kỳ
nguy hiểm để hình dung.
-Huân nhi nàng có thể bảo hộ vệ này , biết ta là ai hay không mà dám nói chuyện cái kiểu như vậy.
-Gia liệt công tử mời người đi cho , nếu không ngươi một lát sau sẽ không đi được nữa.
-Hahaha nàng thực biết chọc cười ta , bọn ta một nhóm người như vậy , làm sao không đi được , hộ vệ này của nàng chắc cũng tầm bát tinh , cửu tinh gì đó , có thể làm khó được bọn ta sao ?!
-Xem ra người muốn chết , ta cho ngươi toại nguyện.
-Hừ đồ không biết sống chết lên cho ta.
-A ... a… a…a…a…
Tên thanh niên quý phái gặp Lạc ngạo nói như vậy liền , quay sang quan sát một
chút , mặc áo choàng và cái mặt nạ nhìn hắn cứ như một tên hộ vệ , cho hắn là
người bảo kê của Huân Nhi.
Huân nhi thấy trạng thái của Lạc ngạo liền có lòng tốt nhắc nhở , không phải
nàng có ý gì với hắn , chẳng qua nàng không muốn thấy cảnh bạo lực hôm qua ,
không phải nàng sợ bạo lực , mà nàng không muốn thấy trạng thái như một con
người khác của Lạc ngạo.
Và người đang ra vẻ kiêu ngạo , chính là Gia Liệt Áo cũng là con trai Giai
Liệt Tất đang cười to với giọng khinh bỉ , hắn quan sát Lạc ngạo một cái với
giọng khinh bỉ , vì hắn chẳng cảm thấy tý áp lực nào từ Lạc ngạo cả.
Lạc ngạo không phải dạng trẻ trâu mà đi tranh chấp với bọn sắp chết này ,
chẳng qua ngày vui và nữ nhân của mình bị phá hủy thì cần phải phải dạy cho
chúng một chút , coi như ân huệ trước khi chúng chết. ( =)) thua , sắp chết
còn cho ân huệ nữa chứ )
Gia Liệt Áo đúng nghĩa đã ngu còn thích tỏ ra nguy hiểm , liền quay sang người
mình phất tay một cái , bọn người của hắn liền hùa lên , chỉ không lâu sau hắn
đã há hốc mồm trước một tình cảnh.
Lạc ngạo nhìn bọn lao lên này , tay nắm thành quyền vận động nhẹ một cái , sau
đó lao lên đánh từng tên một , mỗi một quyền đều đánh nát xương tay và xương
chân từng người , cực kỳ tàn nhẫn.
Xung quanh mọi người cũng bị hành động của Lạc ngạo mà sợ hãi , trong đó có
một hai người theo hai hướng khác nhau chạy di , Lạc ngạo đương nhiên nhìn
thấy , chỉ thầm cười nhạt một cái , rồi nhìn về phía Gia Liệt Áo.
-Ngươi … ngươi không được đến đây
Chợt Gia Liệt Áo phát lạnh sống lưng , chỉ là nhớ tới tu vi của mình liền đảo
mắt một cái như suy nghĩ gì đó , giọng vô cùng sợ hãi.
-Tên ngu xuẩn chết đi cho ta , Thanh Phong Toàn quyền.
-Đã xong , chúc mừng người được ta ban đặc ân
Nhìn Lạc ngạo bước lại gần , hắn liền run rẩy ở đó sợ hãi , chỉ là khi vào một
khoảng cách gần nhất định , liền hiện ra một gương mặt tàn nhẫn bàn tay ngưng
tụ thanh sắc đấu khí , nhìn như gợn sóng bao quanh bàn tay ấy , liền đánh phía
Lạc ngạo.
-Phù phù
Như một cơn gió mạnh thổi bay cát bụi và đồ vật xung quanh đánh lên người Lạc
ngạo vang lên âm thanh kỳ lạ , chỉ là hắn chẳng cảm nhận được gì ngoài gió mát
, chắng có tý cảm giác gì khác.
Nhìn quyền để trước ngực mình liền nở một nụ cười hòa ái nhìn Gia Liệt Áo vô
cùng thân thiết , nhưng lại để tên kia phát lạnh tim gan , một nụ cười tao nhã
nhưng lại làm lạnh tim người , chỉ thấy hắn 1 tay nắm lấy tay tên Gia Liệt Áo
, tay còn lại tạo thành quyền đạp xuống giữa cánh tay đó.
Gia Liệt Áo nhìn quyền của mình đánh lên người hắn chẳng có gì xảy ra liền
kinh ngạc ngây người phải biết hắn bây giờ đã là Đấu giả rồi , Đấu giả cùng
giai cũng chắc chịu được một quyền của hắn , vậy mà tên này không những chịu
được mà còn không bi thương gì , làm hắn kinh hãi , chợt nhìn thấy nụ cười kia
lòng hắn phát lạnh , sau đó một tay Lạc ngạo giữ quyền hắn lại , một tay khác
đập thẳng xuống cánh tay của hắn , trái tim mạnh mẽ co rút.
-Ngươi làm sao có th … Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
Một âm thanh hét lên vô cùng thê thảm.
(bù của hôm qua )