Mỹ Nữ Của Nhiều Năm Sau.


Trên đường đi đến Đấu giá hội , hắn không che giấu bản thân nữa , nếu là trước
thì bọn đệ tử của Tiêu gia không thấy hắn rồi , hắn cố tình làm như vậy , đã
đến lúc tuyên bố quyền sở hữu rồi.

Để bọn để tử mê gái đủ rồi , hắn phải tuyên bố chủ quyền và từ ngày Đấu Phá
bắt đầu cũng là lúc hắn chính minh bản thân là ai , hắn còn phải sợ thế lực
nào của Đại Lục này sao , Hồn điện mạnh nhất đại lục này hắn còn dám giết ,
thì cần sợ đứa nào nữa.

Việc Hồn Điện mạnh nhất không hề giả chút nào , việc sở hữu hai Đấu Thánh Đỉnh
phong cũng đủ rồi , còn chưa tính tới lúc Tiêu Viêm liên hợp mọi người chống
Hồn Tộc , đủ thấy mạnh cỡ nào , nhưng mà hắn sẽ đích thân phá hủy cả Hồn Tộc ,
chẳng cần phải liên hợp với ai.

Cứ thế bình thản bước đi , mặc kệ ánh mắt của mọi người nhìn chăm chú , hắn
cũng đến một tòa nhà rộng lớn , phía trên có 3 chữ.

-Đấu giá hội.

Nhìn ba chữ này thật lâu liền nở một nụ cười nhẹ trên môi , làm trên người có
một khí chất phóng khoáng , tao nhã , đặc biệt hơn người , tạo nên một sự chú
ý nhẹ nơi đây.

-Chào vị huynh đệ này

-Chào ngài.

-Đây là thư ta được mới.

-Đây là … mời công tử theo tại hạ.

Lạc ngạo quay sang người nói chuyện với một vị canh gác ở đây bắt chuyện , hắn
mang trên người khí chất tao nhã không thể mất lịch sự được , phải có phong
cách là người hiểu biết.

Vị canh gác này tất nhiên đã chú ý đến Lạc ngạo , nhìn thôi hắn cũng biết
không phải người phàm nên khi Lạc ngạo bắt chuyện hắn vô cùng hòa nhã trả lời
, chỉ là sau khi nhận lấy bức thư còn ký hiệu trên đó , con mắt hắn mếm lọt ra
ngoài , chớp mắt vài lần xác định thật kỹ , chính xác là nó , liền cung kính
hướng về phía Lạc ngạo với tư thế mời.

Vì phàm là những người được nhận lá thư cùng với ký hiệu đó , toàn là những
người cao quý cần phải cẩn thận đối đãi , đó là lý do sao , hắn cung kính như
vậy.

Đi vào trong khắp nơi tỏa sáng , phải đúng là công nhân nói về tiền thì chỉ có
Thước Đặc Nhĩ gia tộc nhận là số 2 cũng không ai dám nhận số 1 , đương nhiên ở
Gia Mã Đế Quốc thôi.

-Qủa nhiên thật bại à.

Nhìn nơi này giàu sáng khảm đá quý khắp nơi , nghĩ lại hang động của mình chỉ
có mấy viên dạ minh châu tỏa sáng , hết , chẳng có cái gì khác , nên trong
lòng thầm than bản thân.

-Đã tới thưa đại nhân.

-Cảm ơn.

Thủ vệ cứ thế dẫn hắn đi vài vòng ngã rẽ , rồi lại lên lầu , cứ thì đi và
không lâu sau trước mặt hắn có một phòng phía trên nó nhỏ hơn những khác nhiều
một chút , cúi người rồi quay đi.

-Không biết mỹ nữ hồ ly tinh trưởng thành ra sao nhỉ ?!

Lạc ngạo cảm ơn hắn một cái , rồi nhìn cửa một cái trong lòng tự hỏi , trong
đấu bắt đầu thể hiện trí tưởng tượng bay xa. (coi chừng bay xa quá =)) )

-Cốc cốc cốc.

-Vào đi.

Chỉ suy nghĩ một chút rồi lắc đầu , cũng nhiều năm rồi không gặp nàng , thay
vì tự hấp diêm trí tượng thì gặp lẹ hơn , cho nên ngừng lại tay bắt đầu gõ
cửa.

Nhưng tiếp đó vang lên một âm thanh mị hoặc làm lòng người lân lân , trong hơi
rục rịch chỉ là một lát liền biến mất , hắn đã học được cách khống chế , nên
không hề bị loạn tim.

Bên trong là một căn phòng nhỏ nhắn , được trang trí theo phong cách của nữ
tính , vì vừa vào một hương thơm làm lòng hắn say mê , đương nhiên kiếp trước
và kiếp này , hắn ít thưởng thức được những hương thơm như thế này , kiếp
trước thì lo kiếm sống của bản thân , kiếp này lo tu luyện , nói thật đây lần
đầu hắn vào Đấu giá hội.

Phía trước có một cái bàn làm việc với đống giấy tờ chất đống , phía sau có
cái ghế dựa lưng lớn quay lưng về phía hắn , chỉ là có một cánh tay trắng đẹp
để lộ bên ngoài , vô cùng nhỏ nhắn như mêm mại không xương vậy.

-Tên vô lương tâm cuối cùng cũng chịu tới rồi à.

-Đâu có tại đệ …

Một âm thanh vang lên ngọt như đường vang lên , làm ai nghe được cũng thấy
ngọt trong tâm , phá vỡ không khí yên tĩnh nơi đây , hắn vừa định giải thích
thì chiếc ghế cũng quay lại , hiện ra một mỹ nữ làm hắn nhìn mếm trợn lòi mắt
ra.

Một gương mặt như hoa như nguyệt lung ling với đôi mắt như biết câu hồn người
và đôi môi đỏ chín mọng vô cùng kiều diễm hiện lên vẻ hờn dỗi , không giảm đi
vẻ đẹp đó mà còn làm cho vẻ câu hồn của nàng tăng mạnh.

Mặc trên người một áo váy đỏ dài (dái gần tận gót chân nhé) , được bọc trong
áo da thú lông trắng vô cùng nóng mắt , nhất là nơi song nhũ của nàng đầy đặn
to tròn , làm đậm sắc đẹp phía trước , một ngón tay mềm mại và thon dài đang
để lên môi nàng , làm cho hình ảnh này vô cùng phát hỏa lòng người vì vẻ đẹp
nóng bỏng của nàng , mang theo khí chất trưởng thành và mị hoặc.

Lạc ngạo không phải chưa từng thấy mỹ nữ , nhưng vẽ đẹp nóng bỏng như muốn đốt
cháy trái tim hắn luôn , hắn dám thề minh tinh idol kiếp trước phải xếp hạng
của top thế giới mới có thể cùng nàng sánh ngang.

-Ưm.

Chợt nàng nở một nụ cười tà mị , đứng lên , sau đó từ từ bước về phía hắn.

Hắn cũng nhìn rõ được thân hình mị hoặc của nàng , khi nàng đứng lên song nhũ
của nàng như muốn chống đỡ áo váy vô cùng vi diệu , eo được chiếc váy ôm lấy
vô cùng thôn thả , xuống dưới là một đôi chân thon dài vô cùng nóng bỏng.

-Sao vậy , bất … ngờ … à.

-Ùm … hơi bất ngờ.

Nàng bước từ từ lại phía hắn cất lên thanh âm ngọt ngào của mình , khi chữ (à)
đã đến gần lỗ tai hắn , làm lòng hắn hơi nóng lên một chút , chỉ là hắn đã
khống chế lại được bản thân , dù sao hắn quanh 10 năm trời có nhìn mỹ nữ nhiều
đâu , nên gặp mỹ nữ đẹp chưa quen khống chế chính mình.

Không phải ý chí hắn không kiên định mà như các bạn trong núi tu luyện 10 năm
ra đời lần đầu nhìn thấy gái đẹp kiều diễm thế này cũng phải rung động chứ ,
giống như bạn chưa ném cái ngọt của kẹo , một hôm được loại kẹo ngọt đó vào
miệng tận hưởng vậy.

Nhưng rất nhanh hắn đã làm chủ được bản thân , tuy là có hơi mất bình tĩnh lúc
đầu , nhưng hắn cũng thích ứng với mọi vật rất nhanh , nên đã không còn ngơ
ngác nữa , trở lại bình thường của bản thân.

-10 năm không gặp , tỷ đã trở thành thục nữ xinh như hoa như nguyệt rồi , thật động lòng nhân tâm à.

-Hi hi hi , 10 năm rồi mà miệng lưỡi vẫn ngọt và dẻo như xưa.

Lạc ngạo lúc này cũng đã được một nụ cười tự nhiên trả lời nàng , làm không
khí trở nên thoải mái hơn , không để tạo khoảng cách giữa 2 bên.

Chỉ là khí chất với nụ cười của hắn làm hai mắt của nàng tỏa sáng , đôi môi
thì nở một nụ cười vô cùng đẹp mắt , một che một chút bên miệng làm cho tăng
thêm vẻ đẹp của nụ cười.

-10 năm gặp lại vẫn che mặt vậy sao ?

-Đệ sợ mặt mình xấu làm tỷ không thích thôi.

-Hi hi hi , tỷ quanh năm gặp đủ loại người đủ hình dáng , sở hữu nhan xấu là bình thường , nếu đệ không dám cởi , vậy để tỷ cởi giùm.

-Mong tỷ không thất vọng mà thôi.

-… Trời ơi.

Đi một vòng quanh người hắn , nhớ lúc trước hai người còn bằng nhau , bây giờ
nàng đã thấp hơn hắn một chút , đảo qua gương mặt hắn thì chiếc mặt nạ năm sau
gặp nàng , bây giờ vẫn còn đeo làm nàng tò mò về gương mặt mà nàng hằng nhớ
này như thế nào.

Nghe nàng nói thế hắn cũng chẳng ngạc nhiên , dù sao hắn gặp người tự nhiên
đeo mặt nạ cũng kỳ , chỉ là thói quen từ khi vào Tiêu gia thành thói quen luôn
, chỉ cũng may hắn có thói quen này mới không có nhiều rắc rối xảy ra.

Nàng nghe hắn tự chê bản thân xấu , làm nàng cảm giác buồn cười một tý , dù
sao gặp nhiều loại người , đa số luôn khoe bản thân tốt nhiều điểm , chỉ có
tên này tự hạ mình , sau đó nàng nói với hắn một câu , một gỡ mũ của hắn , chỉ
trước khi nàng gỡ mặt nạ xuống thì nghe hắn nói như vậy , làm nàng càng thêm
chờ mong , dù sao phụ nữ ai chẳng thích cái đẹp , nhưng chỉ là nếu hắn không
tuấn tú nàng sẽ hơi thất vọng một chút mà thôi , vì khí chất của hắn không hề
giống người bình thường làm nàng tinh tưởng phán đoán của mình là không có
sai.

Quả nhiên khi nàng gở mặt nạ xuống một gương mặt tuấn tú với đôi mắt tự tin và
đôi môi cười thản nhiên bất cần đời , lần này đến lượt nàng bị hút hồn , ngờ
ngác nhìn hắn một che lên miệng phát ra âm thanh ngạc nhiên.

Nàng đây là lần đầu tiên được chứng kiến vẻ đẹp của tạo hóa này , nó lực hút
vậy làm nàng càng nhìn càng chìm đấm , nhất đôi mắt không còn mặt nạ trở nên
rõ ràng hơn , đôi mắt đen như muốn cả hồn nàng theo.

-Tỷ à nhìn gì mà nhìn dữ vậy , mắt muốn rớt ra ngoài rồi kia.

-A …xấu quá nha , đẹp như vậy , giấu tỷ như vậy là không được nha.

Thấy trạng thái ngơ ngác nhìn hắn , liền mỉm cười trêu trọc nàng , bởi vì nhìn
nàng lúc này vô cùng đáng yêu và thú vị , như một con hồ ly tinh tinh rang
đang nhìn hắn ngơ ngác vậy , vô cùng thú vị.

Sau khi bị âm thanh của hắn làm cho hoàn hồn , nhìn đôi mắt như cười mà không
phải cười nhìn nàng liền đỏ mặt một chút , chỉ trong lòng vô cùng vui vẻ ,
nàng không ngờ người mà mình hằng nhớ lại vượt qua cả dự dịnh trong lòng nàng
.

Đương nhiên điều này không phải thứ làm nàng nhớ hắn , mà là câu nói 10 năm
trước với nụ cười và ánh mắt ấm áp làm nàng rung động con tim cùng với một kỉ
vật hẹn ước đó mới là thứ làm nàng 10 năm qua luôn nhớ đến , nàng không muốn
làm con rối cho ai nữa , nàng muốn tự do , muốn người nàng hắng nhớ đêm mong
giải thoát lời nguyền này giúp nàng.

Chỉ là không ngờ người mà nàng hằng mong nhớ có một nhan sắc cũng không thua
kém những điều trước đó mà hắn từng nói và làm với nàng , đó là lý do nàng rất
vui.

-Thế hôm nay không biết hôm nay tỷ gọi đệ đến để làm gì nhỉ?!

Lạc ngạo bắt đầu giả ngu trêu ghẹo nàng , hắn thấy làm như vậy vô cùng thú vị.


Cùng Hệ Thống Chinh Phục Tiên Hiệp - Chương #48