47:tu Luyện Và Ngọt Ngào.


Trong một căn phòng có một bồn tắm nhỏ đủ 4 người , chỉ là nước lúc này không
phải màu xanh tư nhiên , mà là một màu lục đậm , có một người ngài ngồi giữa
bồn tịnh tâm tu luyện.

Không lâu sau đó dòng nước chuyển động chúng xoay vòng tạo thành một vòng xoáy
, lấy người đó làm trung tâm , những dịch thể trong nước như có như không vô
cùng ảo diệu bị người đó hấp thụ , chỉ trong nhay mắt nước trong bồn đã trở
thành nước màu xanh tự nhiên.

-Phù.

Sau khi hấp thụ dược lực người đó liền thở ra một hơi thoải mái , thoát ra
khỏi trạng thái tu luyện , nới lỏng cơ thể dựa lưng vào bồn thưởng thức một
bữa ngâm mình thật thoải mái.

-Lạc ca ca , huynh đâu rồi.

Chỉ là một âm thanh vang lên , phá vỡ hoàn cảnh yên bình nơi đây , một giọng
nói dịu êm làm cho nơi đây có thêm sức sống.

-Ai da , coi bộ không bồi tiếp nàng , thì sẽ giận nữa cho xem.

-Muội vào đây.

-…

-A… muội xin lỗi … muội không biết huynh đang tắm.

-Không sao … cũng chỉ cởi mỗi ở trên , không có ở phía dưới.

-Hi hi … làm muội nhớ tụi mình còn nhỏ trong bồn tắm , huynh lúc đó xấu lắm…

-Vậy thì sao chúng ta bây giờ không thử quay lại cảm giác lúc đó nhỉ…

-A

-Aaaaaaaaaaa.

Hắn cuối cùng mở mắt ra liền nói thì thậm một tiếng , trong lòng suy nghĩ một
chút vừa định lấy áo mặc vào thì nàng vừa lên tiếng đã mở cửa chui vô , hắn
thậm chí còn chưa kịp nói cái gì.

Chợt nàng nhìn hắn , hắn nhìn nàng , cả hai im lặng nhìn nhau.

-Đẹp quá.

Sau đó nàng La lên một cái che hai mắt lại , mặt đỏ như trái cà chua , hoản
loạn nói nhìn vô cùng đáng yêu , chỉ là ngón tay của nó có hé hé ra để liếc
trộm người hắn , nhìn từ gương mặt đến thân hình của hắn trong lòng thì thầm.

Hắn thấy nó như vậy úp úp mở mở liền dở khóc dở cười nói , tuy biết thời đại
này con gái rất là có quy cũ biết thẹn thùng , nhưng dù thấy người hắn như vậy
cũng lén nhìn xem , như thời hiện đại.

Nghe hắn nói vậy hơi to gan một chút , đưa tay xuống nhìn cơ thể để trần của
hắn lại đỏ như máu , rồi cúi xuống ngực một chút , chỉ là không lâu sao nàng
đã ngẩng mặt lên tự nhiên nhìn hắn chỉ là còn hơi đỏ mà thôi , chợt nghĩ lại
lúc nhỏ nàng lại đỏ mặt rồi nói.

Khi nàng nói tới đó mới phát hiện hắn đã đến gần phía dưới rồi , chợt Lạc ngạo
hắn cười lớn một tiếng nói ra , làm nàng giật mình , chưa kịp phản ứng đã bị
hắn kéo xuống bồn , làm nàng chỉ kịp hét lên một tiếng.

-Tùm (cái này là tiếng rớt xuống nước nhé)

-Huynh … huynh làm gì thế …

-Sao vậy không phải muội bảo chúng ta cũng đã tắm chung từ nhỏ rồi sao ?!

-Nhưng … nhưng … đó là khi còn nhỏ.

-Vậy giờ huynh muốn tắm chung với muội được không ?

-Cái … cái … cái đó …

-Chụt (=)) gan vậy luôn )

Đúng vậy , cái tên Lạc ngạo đã dụ dỗ trẻ thơ tắm chung với hắn từ bé , khi con
gái người ta mới 5 tuổi , hắn đã lừa em nó tấm chung với mình và em nó ngây
thơ đống ý , thế là … tên sói Lạc ngạo đã … dùng đôi tay heo … không nói cũng
hiểu. (=)) đương nhiên dừng ở mức tắm thôi , chỉ là hơi … um … hương diễm chút
=)) )

Chỉ là tắm chung 3 năm với nhau , nàng đã có ý thức được việc nam nữ khác biệt
, nên không tắm chung nữa , cứ nhắc đến việc này là nàng đỏ mặt không thôi.

Cũng may 3 năm đó Cổ Nguyên chưa bảo Lăng Ảnh đến bảo vệ nàng , nếu không hắn
sẽ bị Lăng Ảnh kéo về tộc báo cáo việc này , sau đó mổ xẻ hắn cũng chưa giải
tỏa được hận thù của họ , đương nhiên hắn có hệ thống dù là có Lăng Ảnh cũng
chả biết được , hắn làm gì Huân Nhi , đó lý do hắn dám dụ dỗ em nó. ( =)) lol
thua , thì ra đã có kế hoạch dụ dỗ lolicon đoàng hoàng )

Sau khi nàng bị hắn kéo xuống nước chung , thì rơi vào lòng hắn ôm ấp , nàng
lúc này đỏ mặt như bị nướng chín ấp úng nói chuyện , nàng lúc này cảm giác
được trái tim loạn nhịp vô cùng khi cảm nhận được hơi thở nam tính từ cơ thể ở
trần của hắn , quần áo của nàng đã ướt hết , chỉ là như vậy làm thân hình nở
nang của nàng hiện rõ hơn và dán vào lòng hắn.

Cảm nhận được cơ thể mềm mại của nàng , hắn cảm giác thoải mái không nói nên
lên lời , một gương mặt xinh xắn ngượng ngùng của thiếu nữ làm hắn rung động
không thôi , áp chế nhẹ sự hương diễm , trêu đùa nàng một cái.

Chỉ là hắn đã không cầm áp chế nỗi nữa tình cảm trong lòng dâng lên , khi thấy
nàng ấp úng thẹn thùng vô cùng kiều diễm , làm hắn nhen nhóm một thứ gì đó ,
tay đưa nhẹ cầm nàng lên nhìn phía hắn , hai mắt nhìn nhau , nhìn đội môi mọng
đỏ đầy dụ hoặc kia , liền hôn xuống.

-Ưm

Huân nhi lúc này ngơ ngác ôm hắn , đầu nàng lúc này trống rỗng quên hết mọi
suy nghĩ , đôi mắt mê ly chỉ nhìn về gương mặt tuấn tú mà nàng hắng nhớ đêm
mong , đang làm một việc mà nàng không ngờ tới , trái tim loạn thành một đống.

-Ầm

Nhưng hành động tiếp theo của hắn làm não nàng nỗ tung không còn biết gì nữa ,
vì trong miệng nàng đã có một cái lưỡi chui qua quấn lấy lưỡi nàng và nàng đã
bị đưa về phương trời khác.

Lạc ngạo đã không kìm lòng được khi cảm nhận được đôi môi mềm mại và ướt át
của nàng ,làm hắn không thể giữ được lòng mình như muốn chiếm lấy cả linh hôn
nàng vậy , thế là hắn quấn lấy nàng đưa nàng đến thiên đường.

-Hơ … hơ… hơ … muội thích không …

Cảm giác nàng thở khó khắn liền ngừng lại , khi đôi môi tách rời nhau có một
dòng tuyến nước bạc kéo dài hai bên , cả hai thở gấp khi thoát khỏi sự tuyệt
đẹp kia , nhìn đôi mắt mê ly đang nhìn hắn và gương mặt ngơ ngác vô cùng tuyệt
đẹp , hai ôm chặt lấy nàng hỏi.

-… Ưm …

Huân nhi nghe hắn hỏi thì cũng tỉnh lại , nhớ lại hồi này mình làm gì liền đỏ
mắt lay hay không biết làm sao khi nghe về câu hỏi của hắn , nàng chỉ có thể
kêu lên một tiếng nhẹ nhàng như làm nũng vô cùng đáng yêu.

-Nếu muội không trả lời , xem ra muội không thích rồi …

Thấy nàng làm nũng đáng yêu như vậy , trong lòng đột nhiên muốn trêu đùa nàng
một tý , hắn cũng muốn nghe chính miệng nàng nói ra câu đó , giả bộ đáng
thương và thất vọng nhìn nàng.

-Muội … muội … muội thích…

Nàng nghe hắn nói thế và thấy gương măt thất vọng nhìn nàng liền gấp lên , thế
là nàng nhìn gục mặt nhũ hoa của mình , phát ra âm thanh run rẫy nói , chỉ là
chữ thích nhỏ như muỗi.

-Muội làm sao huynh nghe không rõ.

Đương nhiên với thực lực của hắn nghe không được sao , trong lòng vui vẻ lẫn
tự hào , lại giả bộ như không nghe thấy , để cho nàng gấp gáp lay hay ngượng
ngùng vô cùng thú vị.

-Muội … Muội Thích.

Nàng lúc này bất chấp ngượng ngùng nói lớn cho hắn nghe rõ , sau khi nói xong
nàng như mất hết sức lực ngã vào lòng hắn , mặt úp vào lòng ngực của hắn không
dám ngẩng lên nhìn người.

-Vậy muội có yêu huynh không nè ?!

-… có.

-Huynh không nghe rõ.

-Ưm , huynh chọc muội.

-Nghe không rõ thật mà , nếu nàng không nói xem ra muội không yêu huynh rồi.

-Có , muội yêu huynh , huynh là người luôn chăm sóc yêu thương muội ở đây , đối xử tốt với muội thật lòng , còn có huynh đã hứa với muội lúc trước sẽ chăm sóc cho muội cả đợi , nên muội vô cùng yêu huynh .

Chợt hắn hỏi một câu , làm nàng giật mình một cái nhìn ngước lên nhìn hắn một
cái , thấy đôi mắt chân thành đó , lòng nàng rung động lên con tim , đôi mắt
nhìn sang chỗ khác nhẹ giọng nói.

Hắn lại tiếp tục làm bộ không nghe rõ nhìn nàng , đương nhiên chỉ muốn trêu
ghẹo nàng một tý thôi , ai ngờ.

Nàng quay sang nhìn hắn với đôi mắt thâm tình và kiên định như muốn làm hòa
tan bất cứ con tim lạnh giá nào , nàng thật lòng yêu hắn , cho nên nàng cũng
muốn hắn biết lòng nàng nghĩ như thế nào , nếu hắn ở cũng nàng , như Tiêu Viêm
không đi đâu cả chỉ ở Tiêu gia , thì có lẽ nàng không dám nói như vậy.

Nhưng từ khi hắn bước ra khỏi Tiêu gia , một thời gian lại về làm nàng sợ , vì
lúc hộ vệ của nàng về báo cáo là hắn đi , bởi vậy nàng sợ , không biết liệu
hắn có vấn đề gì không , nàng không biết hắn là ai cả , nàng chỉ biết hắn có
một cái tên là Lạc ngạo , cũng giống nàng vào Tiêu gia mục đích không rõ ràng
, còn gia cảnh ra sao nàng không biết , bởi vậy nàng sợ hắn có chuyện gì nàng
sẽ hối hận cả đợi , nên mới dám nói ra tiếng lòng của mình.

-Huynh cũng yêu muội.

-Chụt.

-….

Lạc ngạo nhìn thấy đội mắt trần đầy tình yêu của nàng lòng rung động không nói
nên lời , liền nói một câu cũng tràn đầy tình yêu không kém nàng , hôn xuống
đôi môi kia , lần này nàng không ngượng ngùng nữa mà thâm tình ôm hắn hôn
nhau.

...

Không lâu sau đó , cả hai nắm tay nhau bước ra khỏi phòng , trên người Lạc
ngạo đã mặc lại y phục và các phụ kiện lúc trước , quần áo của Huân Nhi cũng
đã khô lại không còn ướt nữa , chuyện hương diễm đó như bí mật của hai người ở
đây , không một ai biết.

-Tiêu Lạc thiếu gia , Huân nhi tiểu thư.

-Hửm

-Đấu giá hội , cử người qua hỏi Tiêu Lạc thiếu gia bao giờ qua đó.

-A quên mất , Huân nhi huynh phải đi có việc lát nữa gặp.

-Huynh đến đấu gia hội làm gỉ ?

-Huynh nhờ mua một thứ ở đó cách đây khá lâu , giờ đến lấy , vậy nha tạm biệt.

Chỉ là khi hai người đang trên đường đến hậu sơn Tiêu gia thì giữa đường gặp
một người thủ vệ đợi đáng đến đây , rồi hắn cúi chào hai người , rồi hắn nhìn
Lạc ngạo nói.

Nghe thủ vệ nói vậy , Lạc ngạo liền vỗ đầu một cái thầm mắng mình ngu ngốc ,
về đây 2 ngày rồi , tất nhiên Nhã Phi đã biết hắn quay về với lực lượng tình
báo , bây giờ cử người qua kiếm hắn đây mà.

Đảo mắt một vòng rồi quay sáng nói với Huân Nhi , dù sao phụ nữ sinh vật dễ
ghen , mà nàng chình là thuộc về ghen khá nặng , nên tốt nhất , tạm thời không
để nàng biết , sau này cải thiện ý nghĩ hậu cung trong lòng nàng.

Huân nhi cũng bất ngờ một cái nhìn hắn hỏi , nàng kỳ lạ hắn mới về mà đã có
người đấu giá hội đến tìm , lấy làm lạ hỏi hắn , chỉ là sau khi nghe như vậy
nàng liền tin , trong lòng nàng lúc này đầy ngọt ngào của tình yêu , đâu có
suy nghĩ thấu đáo , là ở đó có một hồ ly tinh mới chuyển tới 1 tháng đang đợi
hắn đến.

Vẫy tay tạm biệt nàng , lên đường đến đấu giá hội.

-Hắn là ai vậy ?

-Không biết.

-Trong tộc chúng ta có người này à , sao không hay biết gì thế.

-Ta cũng không rõ , lại hỏi bọn thủ vệ coi thử.

Chỉ là lúc Lạc ngạo bước ra khỏi cỏng Tiêu gia thì một nhóm đệ tử của Tiêu gia
nhìn thấy liền bất ngờ nhìn nhau , sau đó cùng nhau tiếng đến hỏi thăm thủ vệ.

Đây cũng là lúc Tiêu gia biết đến tồn tại của hắn.


Cùng Hệ Thống Chinh Phục Tiên Hiệp - Chương #47