Nhìn hình trước mắt làm cả hai kinh ngạc lên , Tiêu Viêm như nhìn thấy điều
không tin được xảy ra , chỉ có thể a lên một tiếng kinh ngạc.
Bị tiếng a của Tiêu Viêm làm cho tỉnh lại từ sự khiếp sợ , liền nói ra với âm
thanh run rẫy như chứng kiến một thứ đáng sợ vậy , lão dù sao cũng từng là
người của Dược tộc làm sao không đọc về đại lục và huyền bí về nó , nên hắn
mới ngạc nhiên trước hai thể chất kinh khủng nhất cùng xuất hiện trên một
người , chợt lão thấy mình như phát hiện một đại lục mới.
-Tin rồi chứ.
-… ta cần thêm một bằng chứng thiết phục hơn.
-Được , như ý ngài , ra đây cho ta.
Lạc ngạo với đôi mắt tự tin và nở một nụ cười , đương nhiên rồi , chứng minh
đến thế mà còn không tin sao được , chỉ là sau đó giọng nói của Dược Lão vang
lên , làm hắn bất ngờ một chút chỉ là cũng có nghĩ đến kết quả này , mỉm cưới
một cái nhắm mắt , sau đó.
-Cốt Linh Lãnh Hỏa sao còn không ra đây.
-Vụt …
-Tại sao có thể như vậy … gọi nó không về …
-Về đi.
-Vụt
-…
-Tin rồi chứ.
Khi hắn mở mắt một lần nữa , một khí chất cao cao tại thượng lấy hắn làm trung
tâm bạo phát ra như một thần linh giáng lâm trần gian , đôi mắt hắn có một
ngọn lữa hiện ra trong đó , một giọng nói uy nghiêm vang lên.
Theo trong chiếc nhẫn cổ xưa trên tay Tiêu Viêm bay ra một ngọn lữa màu trắng
, sau khi nó xuất hiện không khí ở đây đột nhiên nóng lên một cách lạ thường ,
nhưng nhìn vào nó lại làm cho chúng ta lạnh lẽo vô cùng , hai thái cực khác
biệt hoàn toàn.
Biến hóa bất thường làm hiện trường trở nên kinh ngạc vô cùng , Tiêu Viêm chịu
không nỗi đã ngất đi , vì nóng lạnh đan xen vào cơ thể , cũng may Dược Lão bảo
vệ hắn nên không sao chỉ bị ngất đi mà thôi.
Còn Dược lão thì bị từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác làm cho chết lặng
người , ông không thể nói ra thành lời , dù đã vẫy gọi nó về , nhưng nó lại
mặc kệ tiếng kêu gọi mà ở đó run rẩy như đang sợ hãi cái gì đó.
Tất nhiên sợ hãi bắt nguồn từ Niết Bàn Hỏa của Lạc ngạo , dị hỏa được biết đến
là hỏa diễm biến dị mang đến một năng lực khác và có sức mạnh cực lớn hơn hỏa
diễm bình thường rất nhiều , nhưng dị hỏa là dị hỏa , chúng không phải là Thần
hỏa , làm sao dám chống lại Thần Hỏa được.
Tiêu Viêm thành Đế có thế kêu gọi dị hỏa trên toàn đại lục là công pháp Phần
Quyết (Thôn Thiên Hỏa Lục) mà ra , nếu không ai thành Đế cũng có thể gọi dị
hỏa vậy không phải loạn rồi à , hắn đại diện như hoàng đế của hỏa diễm , nhưng
lại như Hoàng Đế của phàm nhân mà thôi , còn Niết Bàn Hỏa là thần linh , có
thế ngồi sánh ngang được sao.
Dù Lạc ngạo không có năng lực kêu gọi như công pháp , nhưng thần linh kêu gọi
phàm nhân , họ dám không nghe sao , đó là lý do Cốt Linh Lãnh Hỏa thoát khỏi
không chế của Dược Lão không thèm nghe lời kêu gọi quay về , chỉ có đứng đó sợ
hãi mà thôi.
Cũng may Lạc ngạo tạo ra một không gian đặc biệt với khu vực này , nên không
ai cảm nhân được ngọn lữa dị hỏa và sức nóng nó mang lại ở đây.
Và giọng nói hắn vang lên một lần nữa dị hỏa của Dược lão cũng quay về với ông
, đây chính là thứ là quái dị nhất ông từng thấy ở đại lục này từ khi sinh ra
tới giờ , một người có thể khống chế được dị hỏa , một thứ gì đó vượt quá tầm
hiểu biết của đại lục mà ông biết đến.
-Dược lão , năm xưa bá mẫu chắc cũng dạy ngài vật quy nguyên chủ chứ với lại tính cách của ngài không phải dạng người lấy đồ của người khác mà không trả , trừ phi là kẻ thù đúng không ?!
-Ngươi nói đúng ta không phải người không hiểu đạo lý , nhưng làm sao ta chắc được ngươi không phải kẻ thù ?
-Vụt … đây là món quà cho Tiêu Viêm , cũng có một phần là quà cảm tạ ngài đã giữ công pháp của ta an toàn , còn có ta xem Tiêu Viêm là một người bạn.
-Đây là …
-Đó là thứ thay thế cho Thôn Thiên Dị Hỏa , mà ngài tính cho Tiêu Viêm học , nó được chia làm 4 phần , như 4 bốn đẳng cấp , Hoàng – Huyền – Địa – Thiên , sau khi tu luyện xong 4 cái đó có thể bảo Tiêu Viêm dung hợp chúng lại tạo ra một công pháp vượt cả Thiên giai , thậm chí là mạnh nhất đại lục này.
Lạc ngạo lúc đầu nói chuyện khơi lên quá khứ về người mẹ của ông , sau đó mới
chuyện đạo lý làm người , như mới thuyết phục được ông , dù sao sự thật Dược
Lão có thể vì đệ tử mình mà làm tất cả , đó lý do hắn tôn trọng ông và nói
chuyện từ tốn , chứ nếu gặp bọn khác thì đây là một cuộc trò chuyện khác.
Dược lão nghe hắn nói về mẹ mình liền nheo mắt nhìn hắn một cái , ông lĩnh lão
thế này lần đầu , gặp một người có tài ăn nói đáng sợ đến như vậy , chặng hết
mọi nước đi , ông chỉ có thế chấp nhận , chỉ là ông hỏi ngược lại hắn một câu
, nhưng lại nhận được thứ không ngờ tới.
Vì Lạc ngạo đã ném cho ông một chiếc giới chỉ , sau đó nghe hắn nói thế ông
liền vào kiễm tra , ai ngờ nhìn thấy nhìn thứ khiếp sợ vô cùng , vô số linh
đan hoặc là thảo dược chữa trị linh hồn , cùng với một số khác dược phương
thời thượng cổ ông từng đọc trong bảo điển của Dược Tộc.
Chưa dùng lại ở đó , có một cái hộp đựng 4 cuốn công pháp hấp dẫn ông , liền
lấy ra xem , ai ngờ xem xong ông liền biến sắc , khiếp sợ tiếp tục tăng cao ,
vì thứ công pháp này lần đầu tiên ông chứng kiến , một thứ liền kết với nhau
từ thấp đến cao , thay vì khi đến giới hạn của bản thân phải tìm một công pháp
thích hợp hơn để bản thân sử dụng khi tu vi càng cao , nhưng nó lại giải quyết
hết điều đó , thậm chỉ chúng còn có thể dung hợp làm 1 khi tu luyện viên mãn
cả 4.
Công pháp này hắn bỏ ra 150 vạn của phần thưởng 2 nhiệm vụ trước mua lấy cho
Tiêu Viêm , nó thuộc hàng đặc biệt có một không hai , còn về đạn dược và dược
phương cùng thảo dược là năm đó gom nát phương nam mà có , cho đi một nữa cũng
chẳng sao.
-… nhận lấy.
Dược lão chợt lặng người thật lâu , chỉ thấy trong giới chỉ bay ra một quyển
trục màu đen nằm trong tay lão , nhìn nó một chút rồi ném nó về phía Lạc ngạo.
-Cảm ơn.
Tiêu Lạc đưa tay ra nắm lấy nhìn nó một chút , mỉm cười một cái rồi gật đầu về
phía Dược lão.
-Ta mong những lời của ngươi là thật , nếu không ...
Dược lão nhìn hắn thật sâu nói ra một lời thật thâm ý , hắn không biết tại sao
trong lòng có một cảm giác gì đó khi đối diện với thanh niên trước mặt này ,
nó rất đáng sợ làm lão lạnh người khi ông hiện ra sát khí với hắn.
Cùng với lão nghĩ đến việc đệ tử mình có người bạn như Lạc ngạo cũng an tâm
một chút , dù sao 3 năm qua ông cũng quan sát hắn rất nhiều , ông cũng nghi
ngờ là Lạc ngạo đã biết sự tồn tại của ông , nhưng không hiểu tại sao , đợi
ông hiện thân mới xuất hiện , tuy vậy ông có một chút lòng tin hắn không hại 2
ngươi họ , đây là trực giác của ông , đó là lý do ông ném Thôn Thiên Hỏa Lục
cho hắn.
-Chúng ta vẫn có thể gặp nhau dài dài , ta nói là làm , ngài không cần lo , chỉ cần chỉ dạy cho Tiêu Viêm tu luyện là được.
-Ta sẽ giúp ngài có lại được một cuộc sống mới khi đạt một bộ cốt cách tốt và dùng dị hỏa dung hợp lại với ông.
-Tạm biệt , Trung Châu … Dược Tộc … Dược Tôn giả … Dược Trần.
-… Thật là huyền bí … Lạc ngạo.
-…
Lạc ngạo bàn tay vuốt ve Thôn Thiên Hỏa Lục rồi nhìn về Dược Trần cười một
tiếng , lòng hắn vô cùng thoải mái cuối cùng lấy được nó không khó khăn lắm ,
còn vì sao hắn phải làm như vậy , vì để lại ấn tượng cho Dược Lão , Dược Lão
là người có địa vị rất quan trọng trong lòng Tiêu Viêm , hắn chỉ cho họ ân
tình , họ sẽ nhớ kỹ.
Hắn làm nhiều như vậy là vì Đại Chúa Tể mà thôi , Trung Thiên thế giới , nếu
Tiêu Viêm không có làm sao còn là tác phẩm chân chính Đại Chúa Tể với lại
không có Tiêu Viêm bảo vệ Trung Thiên , sau này hắn tán gái kiểu gì. ( =)) vl
nó thật , thì ra tất cả vì để tán gái , quỳ thật)
Quay người một cái vẫy tay tạm biệt họ , bước đi về một phương hướng khác
trong hậu sơn , vì ở đó có người đang chờ hắn ,trong lòng thi thầm nghĩ sợ là
phải năng nỉ nàng nữa.
-Cóc cóc cóc.
-… Ai đó.
-Là huynh.
-Két … huhuhu … chết đi … chết đi … bỏ rơi muội một mình.
-Ai da , lỗi huynh … lỗi huynh … nính khóc xấu lắm.
-Nói ai xấu.
-Đâu có tiểu trư trư của huynh đẹp và đáng yêu lắm.
-Hứ … Ai là tiểu trư trư của huynh.
-…
Đi một hơi thật lâu đến trước nhà nhỏ của một người liền đập cửa , không lâu
sau có một giọng nói dịu êm vang lên nhưng bên trong giọng nói có sự khó chịu
, chỉ là sau khi giọng của hắn vang lên , không một giọng nói nào vang lên ,
chỉ cửa đã mở lớn ra hiện ra một gương mặt thiếu nữ ngơ ngác nhìn hắn một cái.
Rồi chợt có dòng nước mắt chảy dài xuống trên gương mặt nàng khi thấy hắn ,
sau đó nhảy vào người hắn đánh tới tấp không thương tiếc , như đang phát tiết
6 tháng hắn bỏ đi , không về thăm nàng một lần , nhiều năm trước hắn cũng vậy
lần nào cũng , nhưng đa số đi đâu cũng chỉ một tuần , nhưng rồi từng chút tăng
lên 2 tuần thậm chí 1 tháng , lâu nhất chính là 1 năm không về.
Nàng vừa nhớ thương vừa giận hắn không quan tâm nàng.
Thấy nàng khóc thành thế này , liền ôm dỗ dành nàng , suy nghĩ chút liền dùng
cách khác làm nàng ngừng khóc , quả nhiên nghe xong nàng như mèo xù lông trợn
mắt nhìn hắn , hắn liền cưới một tiếng dỗ nàng chọc nàng để quên đi vụ buồn
bực hắn.
-Sau 6 tháng được ôm mỹ nữ vào lòng thật là tốt chán.
Nghĩ tới mình mất 6 tháng phải chịu đựng đột phá Thánh cấp và công pháp , đang
thiếu hơi , giờ được toại nguyện trong lòng.