Gần trước cửa Tiêu gia , Lạc ngạo bước đi với hình dáng cũ ngày nào áo choàng
đen và chiếc mặt nạ với một nữa bên trên , nụ cười như tỏa sáng lên khí chất
của hắn vậy , làm người đi đường liếc mắt vài lần tới khi bóng dáng hắn biến
mất mới thôi.
-Tạp … tạp … tap … bọn Tiêu gia phế phẩm này chẳng qua được một lời hôn ước thôi , tưởng cóc ghẻ mà ăn thịt thiên nga , nhìn thôi cũng biết những người liên quan đến Tiêu gia này chỉ toàn là phế vật.
-Câm miệng , Vân Lam Tông dạy ngươi như thế sao.
-…
-Thôi , được rồi đi thôi , hẹn ước 3 năm này ta cũng muốn xem hắn làm thế nào.
Khi đến trước cổng Tiêu gia thì tiếng bước chân vang càng đến gần , sau đó một
cuộc đối thoại vang lên , làm cho hai vị thủ vệ lúc này nghe được cũng giận
lên , định lên tiếng , thì thấy Lạc ngạo ra hiệu rồi lắc đầu , thấy vậy họ
liền đứng im tại chỗ nhưng nét giận trên mặt không hề tan biến.
Bọn người của Cát Diệp cũng đi ra đến , nhìn thấy có người nhìn họ như vậy
liền quay sang quát tên đệ tử nói nhiều này , hắn đến đây theo từ hôn là bên
sai , nói ra tuy đúng là cưới phế vật không chấp nhận được , nhưng từ hôn theo
kiểu này bị người ta cười không biết suy nghĩ , hắn không muốn mất mặt thêm
nữa , con người ai cũng có một lòng tự trọng nhất định nào đó.
Dường như khí chất của Lạc ngạo đặc biệt làm cho ba người Cát Diệp chú ý quan
sát hắn , hắn cũng đồi thời quan sát họ , đúng như tất cả mô ta trong tiểu
thuyết chả có gì đặc sắc.
Thiếu niên nọ tuấn tú làm bọn nữ nhân trong Tiêu tộc phát cuồn so với hắn như
giẻ lau nhà so với khăn thơm vậy , gương mặt kiêu ngạo như cao cao tại thượng
nhìn mọi người xung quanh nhu cỏ rác , chính là người phát ngôn hồi nãy chê
bai Tiêu gia.
Bên cạnh hắn là một thiếu nữ xinh đẹp thượng đẳng , cũng kiêu ngạo không kém ,
như một con thiên nga khoe vẻ đẹp của mình , lạnh lùng vô cùng , mặc nguyệt
bạch bào càng làm tôn lên vẻ đẹp của nàng , thân hình cũng phát dục trưởng
thành.
Đi bằng đầu cũng biết là ai , nhếch lông mày lên một cái , nhìn họ rồi thôi ,
hắn chẳng phải vì họ mà đến , hắn đến vì thứ khác , tuy nàng đẹp đấy thì sao ,
hắn cũng không ưu nữ nhân kiêu ngạo coi thường người khác gì , tuy nhiên sau
này nàng thay đổi là sau sự trưởng thành và thua cuộc với Tiêu Viêm , thì để
hắn giải quyết , hắn lười tham gia.
Đương nhiên không phải hắn ghét gì những cô gái kiêu ngạo , sở hữu vẻ đẹp và
tiềm lực tu luyện ở thế giới này đáng để kiêu ngạo , nhưng không phải vậy liền
coi thường người khác , thay vì nàng không quan tâm đến hoặc không nói gì ,
còn được đi cũng không tổn thương ai , nhưng nàng lại dùng kiểu kiêu ngạo nói
hạ nhục người khác , thì hắn cũng không ưu nỗi.
Như Vân Vận nàng dù là tông chủ một tông , đáng kiêu ngạo vô cùng , nhưng nàng
lựa chọn bình đẳng , khi gặp Tiêu Viêm cứu giúp ở trong hang ,không hề xem
thường hắn , tuy là có một phần cứu nàng mới như vậy , chỉ là nói chuyện lạnh
lùng mà thôi , còn Nạp Lan này thì … , chắc không nói cũng rõ.
Thậm chí khi 3 năm sau Tiêu Viêm giả làm Nhược nham để chữa bệnh cho Nạp Lan
Kiệt , nàng cũng đã nói năm xưa tuy là hành động thô lỗ nhưng nàng không hối
hận vì đó là điều nàng thích không muốn bị gàn buộc , đấy như thế cũng hiểu ,
đây là tạm thời hắn nhận xét như vậy.
-Tiêu Lạc thiếu gia.
Liếc một cái rồi quay đi tiến vào Tiêu gia , hai thủ vệ mặt dù tức giận với
bọn người Vân Lam Tông này , nhưng vẫn quan tâm người trước mắt này hơn , bọn
kia đi mắt không thấy tâm không phiền.
Thái độ của hắn làm Nạp Lan Yên Nhiên đang đi thì dừng lại , nhíu long mày
cong vút kia lại một chút rồi bước đi , không ai chú ý tới.
Dựa theo đường quen thuộc đi về phía hậu sơn của chẳng làm ai hay biết , hắn
cũng không cần làm quen với ai , chẳng cần phải phí thời gian như vậy , nhưng
ai đụng chạm đến hắn thì là một vấn đề khác.
Thực ra không phải hắn vô tình gì , muốn cuộc sống bớt phiền phức chỉ có cách
đó thôi , hắn không thích nhay lắm , cho nên đàng phải vậy thôi , nhưng bất cứ
kẻ nào trở thành kẻ thù nào với hắn chỉ có một kết quả mà thôi ... Chết.
Và sau khi sắp đến gần hậu sơn , hắn đã nghe được cuộc đối thoại một âm quen
thuộc và một âm thanh khá hơi già nua vang lên.
-Lão tiên sinh , xin hỏi một chút , ngài trước kia là mấy phẩm luyện dược sư ?
-Mấy phẩm? hắc hắc , nhớ không rõ … Ai , tiểu tử , cuối cùng ngươi có học không a ?
-Học , học.
-Hắc hắc , nguyện ý thì mau bái sư đi.
-Còn phải bái sư sao ?
-Lời thừa , ngươi không bái sư còn muốn ta dạy hết cho người sao , nằm mơ sao ?
Xuất hiện trước mắt hắn là một thiếu niên và một lão nhân bay trên hư không và
không có chân , xuất hiện với dạng tinh thần lực , thì nhìn thôi cũng biết
thân phận của hai người.
-Tiêu Viêm
-Dược Lão.
Hai cái tên nỗi tiếng nhất trong Đấu Phá Thương Khung , có thể tính là cả hai
nhân vật chính , một người vì đệ tử xây dựng thế lực đánh với một thế lực bí
ẩn của đại lục , một người vì sư không tiếc thân mình để đi cứu giá và cuối
cùng trở thành cường giả mạnh nhất.
Trước sự chứng kiến của Lạc ngạo , vị Viêm Đế Tiêu Viêm cũng bắt đầu đổi thay
số mệnh bằng cách bái sư vị Dược Thánh Dược Trần , và cuộc phong ba đại lục
được vén lên bước màn số phận , chỉ là có hắn ở đây hôm nay , hắn cũng để hai
người tiến đến hai chức vị đó , nhưng không phải theo lịch sử tiểu thuyết , mà
đường tuyến do hắn vạch ra.
-Bóp bóp bóp , chúc mừng Tiêu Viêm bái được một vị sư phụ tốt.
Sau khi Tiêu Viêm vừa làm lễ bái sư với Dược lão và phần giới thiệu của hai
bên , thì Lạc ngạo liền vỗ tay và đến chúc mừng , làm cho cả hai người vừa
kinh ngạc và kinh hãi.
Kinh ngạc đến từ Tiêm Viêm , hắn không ngờ người bạn tốt sẽ đến vào lúc này ,
còn kinh hãi đến từ Dược Lão ông đã dùng tinh thần lực dò xét toàn bộ , Tiêu
gia đã đảm không ai đến đây , thế mà người trước mặt xuất hiện trước sự dò xét
của ông lại không cảm nhận được.
Đương nhiên đây không phải lần đầu tiên , 3 năm trước khi Tiêu Viêm mất đi đấu
khi thì Dược lão đã thức tỉnh , luôn quan sát cuộc sống của hắn , tất nhiên
phải biết Lạc ngạo rồi , chỉ là những lần trước ông điều cảm nhận được sự hiện
diện của hắn , bây giờ lại không được.
Tất nhiên những điều này là do Lạc ngạo biết trước đã cho hệ thống không che
đi sự tồn tại của hắn và khi hắn quay lại Tiêu gia với đấu giả tu vi theo thời
gian mà hệ thống ngụy tạo , làm gì Dược lão biết được.
Bây giờ Dược lão không biết được sự tồn tại của hắn , không phải do hệ thống
nữa mà 2 nguyên nhân , nguyện nhân thứ 1 mà ai đọc Đấu Phá cũng biết Dược lão
bị tổn thương tinh thần lực , cần được bồi dưỡng , nên bây giờ có tinh thần
lực đi nữa thì cũng khoảng Đấu Hoàng đỉnh phong là cùng , không phải Đấu Tôn
đỉnh phong , nguyên nhân thứ 2 bây giờ hắn đã có tinh thần lực của Đấu Thánh.
Dù ông có khôi phục đỉnh phong thời kỳ cũng chưa chắc tìm được hắn , nói chi
mà nhận biết hắn ở đâu được , còn làm sao biết ông có tinh thần lực ở Đấu
Hoàng , tất nhiên là những lần dung hợp với Tiêu Viêm , làm hắn đạt tới cảnh
giới Đấu Hoàng đánh Bát Dực Xà và quậy tung Vân Lam Tông.
-Tiêu Lạc ngươi quay về rồi.
-Phải , đi lâu vậy phải về rồi với lại hôm nay đến lấy một thứ quan trọng.
-Thứ gì ???.
-Đến từ sư phụ của Dược lão của ngươi rồi.
-A
Tiêu Viêm gặp hắn về liền quay lại chào hỏi , cả hai nói chuyện vui vẻ , sau
đó Lạc ngạo vào chủ đề , làm cho Tiêu Viêm ngạc nhiên hỏi , ai ngờ câu nói
tiếp của Lạc ngạo làm cho cả hai sư đồ Tiêu Viêm ngạc nhiên.
Tiêu Viêm và Dược lão vô cùng ngạc nhiên , một người thì bắt ngờ bạn mình tìm
vị sư phụ mới bái của mình tìm một vật , còn Dược Lão thì bắt ngờ hắn đâu biết
bản thân có gì mà thanh niên trước mặt này đến lấy lại.
-Một cuốn công pháp.
-Công pháp ?
-Đúng vậy đó là Thôn Thiên Hỏa Lục (cắn nuốt hỏa của trời xanh).
Và Lạc ngạo đã vào chủ đề chính trước sự bất ngờ của hai người Tiêu Viêm , đến
khi hắn nói tên của công pháp đó ra lại làm cả hai tiếp tục bất ngờ , đương
nhiên bất ngờ rồi vì đây là tên mới hắn đặt cho Phần Quyết , đó chính là Thôn
Thiên Hỏa Lục. (nghe tên đã thấy ngầu rồi )
-Dược lão chắc ngài không biết tên của nó , nhưng phần tu luyện ngài phải biết chứ.
-Cắn…Nuốt…Dị…Hỏa.
-Ngươi … làm sao biết được , ngươi là ai ?!
-Tại hạ họ Lạc tên Ngạo và là người có liên quan đến công pháp trên tay ngài.
Lạc ngạo đã mang theo một trái bom làm cho Dược lão kinh hãi.
Vì công pháp này là bí mật nhất của lão , chỉ có ngươi thân cận nhất mới biết
được , vậy mà ở một nơi xa xôi hẻo lánh này lại biết được , hỏi không làm Lão
kinh hãi sao được , đôi mắt hiện lên sát khí , nhưng chưa động tay , vì lão
muốn biết vì sao tên trước mặt lại biết về nó.
-Nói , làm sao ngươi biết được!
-Ôi trời , Dược lão động sát tâm à , ghê thật , chắc ngài cũng biết công pháp đó tu luyện nguy hiểm thế nào , thậm chí ngài còn không biết làm sao tu luyện , liệu có đúng như nó nói nữa hay không nữa là.
-Còn vì sao biết được , tất nhiên tại hạ là người có thể tu luyện nó rồi.
-Đúng , không sai những lời ngươi nói là thật , ta không hiểu về nó , nhưng làm sao chứng minh lời nói của người là thật.
-Đơn giản.
Đối mặt với tiếng quát và sát khí của Dược Lão , hắn chẳng sợ hãi chút nào ,
chỉ cần lão ra tay , thì ai bị thương còn không biết , chẳng qua là sư tôn của
Tiêu Viêm vừa là người hắn tôn trọng trong Đấu Pha nhất vì đồ đệ hi sinh rất
nhiều nên đáng được tôn trọng.
Sau đó hắn liền chứng minh bằng một hành động làm cho cả Tiêu Viêm và Dược Lão
ngạc nhiên và trợn lòi con mắt ra sau khi xem xong.
-Xẹt … keng … keng … keng … keng…
Trong tay xuất hiện một cây kiếm , tay ngưng tụ đấu khí truyền vào kiếm thêm
một tý niết bàn hỏa , sau đó chém xuống cánh tay trái thật mạnh , như tiếng
cắt thịt vang lên sau đó một âm thanh kim loại va vào nhau vang lên có nhịp.
-Bịp … xoẹt … xoẹt.
Một miếng thịt tay người rơi xuống đất , vang lên âm thanh như bị cháy khét
liền không lâu sau trở thành cát bụi , còn tay trái Lạc ngạo chỗ bị cắt thật
sau đó hiện ra xương vàng đỏ , chỉ là chớp mặt chỗ bị cắt đó liền khôi phục
với tốc độ chóng mặt , một cánh tay trái nguyên vện hiền ra như chưa từng bị
cắt.
-A
-Niết bàn kim thân … Bất tử thể … làm sao có thể ?!