Thế là nhờ có manh mối kiếp này , mà kiếp sau hắn đã trực tiếp tìm mẹ nuôi của
mình mà hỏi , sau khi lấy được hắn , lại đi học rồi kiếm một chức lớn trong xã
hội kết giao khắp nơi rồi chụp hình miếng gỗ ấy cho các nơi quen biết để tìm.
Tuy nhiên hắn không quên mẹ nuôi của mình , dù kiếp này cô ấy không phải người
đó của kiếp trước , nhưng trong lòng hắn vẫn là mẹ nuôi của mình , nên hắn vẫn
ở cô nhi viện ấy dù kiếm được nhiều tiền , cuộc sống lại cũng chỉ có hai người
, nhưng hắn vẫn chăm sóc cô rất tốt.
Cuồi cùng hắn cũng tìm được một manh mối là miếng gỗ , nó được sản xuất thuộc
về một công tỷ đồ gỗ tên Trịnh Nguyên.
Thế là hắn cấp tốc chạy tới , chủ ở đó làm quen và tìm kiếm thông tin đồ gỗ
này được sản xuất lúc nào , được bày bán khi nào và ở đâu.
Vị chủ này rất bất ngờ khi Lạc ngạo hỏi hắn về miếng gỗ bé xíu không đáng tiền
lắm này , dù vậy khi biết chức vị của Lạc ngạo ông này liền phối hợp kể ra khi
nào và được chuyển giao đi đâu để bán.
Cảm ơn ông chủ này , Lạc ngạo được ổng một số tiền lớn , rồi bước đi để lại
ông ta cười tươi trên môi.
Thế là cuộc hành trình của hắn đã có hi vọng , dựa theo những chỗ bán , ông
liền chạy đi hỏi , vì gỗ của ông chủ kia bán cho những khách quen làm đồ gỗ ,
chứ chỗ ông không làm ra nó , nhưng ông lai biết có một số khách hàng làm về
loại mặt hàng này , nên đã cho một số địa chỉ.
Dựa theo các địa chỉ mà tìm , thông qua nhiều chỗ không tìm được , phải mất 3
năm sau hắn cũng ra được vị chủ làm ra mặt hàng này , sau khi trò chuyện , thì
hắn mới biết miếng gỗ này được đổi từ một dây chuyền bạc , tuy không tính mắc
tiền , nhưng cũng tinh xảo , thuộc về một đôi vợ chồng , do lúc đó không có
tiền mày nó thế chấp.
Lạc ngạo liền xin mặt dây chuyền ấy , ông chủ bất ngờ về này , sau khi nghe
hắn kể tìm cha mẹ của mình thì ông chủ này mới giật mình một cái liền vào
trong nhà lấy ra dây chuyền ấy , nhờ có nó mà ông cũng điêu khắc gỗ ra những
dạng dây chuyền bằng gỗ rất tốt.
Cảm ơn ông và cho một số tiến lớn , rồi lại bước tiếp cuộc hành trình.
Hắn lại nhờ người quen tìm chỗ sản xuất chúng và rồi mất 1 tháng hắn cũng tìm
được lại lên đường đi tìm.
Và sau nhiều cuộc đi tìm để rồi hắn quay lại một nơi phía sau của Cô Nhi Viện
, bên kia đường là một tiệm bán trang sức bạc , nơi sản xuất ra dây chuyền ấy.
Nhưng khi vị chủ này biết tình thế của hắn và nghe những chi tiết về mặc dây
chuyền thì vị chủ dây chuyền cố nhớ lại , sau nhiều lần suy nghĩ nhìn nó.
Bỗng nhiên ông giật mình một cái , hít một hơi thật sâu , run rẩy chỉ ngón tay
về phía bên kia đường về một ngôi nhỏ bình thường đang được khóa phía sau Cô
Nhi Viện và nói đó là ngôi nhà hai vợ chồng đến mua dây chuyền của hắn , vì
khi họ mua xong có quay về nhà vô tình lúc đó hắn nhìn thấy được.
Khi nghe câu trả lời và nhìn theo phương hướng của ông chủ tiệm , Lạc ngạo
trợn mặt một cái , dùng ánh mắt không thể tin được nhìn ngôi nhà đó.
Quá bất ngờ phải nói là quá bất ngờ.
Hắn không thể nào tin được , người mà hắn tìm kiếm khắp nơi tỉnh thành vùng
miền cho đến khắp nơi vùng sâu vùng xa , vậy mà để hắn nhận được một cái đáp
án mà hắn không nói nên lời.
Dùng vô số cách tìm kiếm , trải qua hạnh phúc , buồn vui , tuyệt vọng , vậy mà
thứ mà hắn luôn tìm lại ở phía sau lưng hắn , một cảm xúc tức muốn hộc máu
dâng lên , hắn không thể nào nghĩ tới được đáp án này.
Trải qua vô sô kiếp Luân Hồi vậy mà , cái đáp án lại ngay sau lưng mình ,
không thể nào mà diễn tả được cảm xúc lúc này trong hắn.
Hít một hơi áp chế mọi cảm xúc khác , hắn bước qua đường đi về phía ngôi nhà
đó , nhìn ngôi nhà nhỏ được khóa trước mặt , một sự gì đó trong lòng như được
thoát ra , một sự vui mừng cho đôi môi tươi cười của hắn.
Sau đó chờ đợi rất lâu đến khi trời gần tối hắn mới hỏi nhưng người dân xung
quanh về ngôi nhà này , thì biết được hai vị vợ chồng bị cơn đau tim mà qua
đời , một đáp án làm nụ cười trên môi hắn tắt ngủm.
Sau khi cảm ơn họ , một số cảm xúc khác lạ dâng lên , đứng nhìn ngôi nhà một
cái rồi chào , bước đi về cô nhi viện , hắn không nói cho mẹ nuôi biết mình
tìm được cha mẹ ruột , dù gì kiếp này cha mẹ hắn đã chết hắn không gặp được ,
không cần phải nói làm gì , để không khí nó u ám cả , dù vậy hắn cũng vui lòng
dù gì thứ tìm kiếm đã biết được cho nên rất thanh thản.
Kiếp tiếp theo hắn trở thành một đứa trẻ thông minh học nhảy lớp thật nhanh ,
ra xã hội kiếm tiền , lần này , hắn 10 tuổi đã tốt nghiệp đại học , trở thành
thiếu niên trẻ nhất đất nước lúc bấy giờ , để rồi hắn cầm cái bằng đại học ấy
đi từng bước đến con đường phía sau lưng của Cô Nhi Viện.
Hôm nay hắn lại bước đến ngôi nhà đó một lần nữa , nơi mà câu trả lời hắn muốn
tìm được , chỉ có cách vài bước nữa thôi.
-Ting Tong.
Hôm nay , kiếp này , nhà đã không còn khóa nữa , hắn đi tới trước cửa hít một
hơi thật sâu , bấm chuông.
-Ai đấy.
Sau đó không lâu có một âm thanh của một nữ nhân vang lên , theo bước chân dần
đi ra từ từ và hiện ra trước mắt hắn.
Một phụ nữ trung niên , gương mặt bình thường dịu hiền , ăn mặc một trang phục
bình thường không tính là giàu có gì , một khí chất bình dị không thể bình dị
hơn.
-Xin chào ạ.
-Con là ai , tìm gì ở nhà này ?
-Dạ con hỏi , ở đây có phải chỉ sống hai người thôi phải không ạ.
-Đúng vậy chỉ có tôi và chồng tôi , cậu tìm có việc gì ?
Lạc ngạo nhìn người mẹ ruột thịt của mình một cái , xúc động trong lòng hắn
rốt cuộc thấy được mẹ của mình , kiềm chế cảm xúc , từ từ hỏi.
Mẹ của hắn lúc này nhìn hắn với ánh mắt cảnh giác , nàng đột nhiên gặp người
xa lạ đến thăm nhà , dù sao nhà nàng bà con cô bác , không có ai có người này
cả , nhưng câu tiếp theo của hắn làm nàng sợ ngây người.
-Mẹ.
-Con … vừa nói gì vậy ?
-Mẹ.
-…
Chỉ thấy ta phát một thanh âm từ tận đấy lòng làm mẹ của hắn sợ ngờ ngác nhìn
hắn với mắt không tin được.
Cô run giọng hỏi lại một lần nữa.
Thì thấy hắn cầm con cá chép gỗ cũ kỹ trong tay và nói ra một lần nữa làm nàng
vừa nhìn con cá chép xong mở thật to mắt ra với anh mắt ko thể tin được nhìn
hắn.
Nàng làm sao không nhận ra được con cá chép đó chứ , chính nàng là người bỏ nó
vào trong người con mình mà , nàng muốn đó là đồ vật đó như bùa hộ mạng cho
hắn , không ngờ lại gặp con mình đích thân đến tìm không làm ngạc nhiên , vui
mừng , sợ hãi … vô số cảm xúc.
-Em ơi sao vậy ?
Rồi cô mở cửa tung cửa ra , chạy ra ôm lấy hắn khóc lớn , cảm nhận sự ôm ấp
của mẹ mình hắn thở ra một hơi ôm lấy và cảm nhận sự ấm áp của mẹ .
Trong nhà lại phát ra một âm thanh khác đầy trầm thấp vang lên , sau khi nghe
tiếng khóc bên ngoài , liền lục đục đi ra , ai ngờ thấy vợ mình ôm một thiếu
niên khóc lấy , bất ngờ ngẩn người một cái.
-Ba.
Khi ông còn đang giật mình thì hắn quay sang nhìn ông một cái phát ra một âm
thanh làm ông trợn to mắt ra nhìn.
…
Thế là cả ba người nhận nhau , làm cho hai ba kiếp sợ là hắn có thể tìm được
họ , chỉ nhờ vào một manh mối duy nhất.
Sau những cuộc trò chuyện vui vẻ với nhau , hắn bất thình lình hỏi một câu làm
cả hai cha mẹ hắn im lặng , không nói thành lời.
Hai người họ im lặng , không lâu thì người mẹ mới nói cho hắn biết , cả hai bị
ung thư giai đoạn cuối , vì không biết có thể sống được bao lâu thời gian nên
mới đưa hắn đến cô nhi viện.
Vì nếu hai người bất thình linh chết đi , sẽ để hắn lại một mình không ai chăm
sóc , thứ hai khi hai người chết đi sẽ để lại gánh nặng trong lòng hắn , cuộc
đời nhiều chuyện khó nói được , đó là lý do họ muốn hắn sống trong thế giới
không có đau thương , thà rằng họ để hắn hận , chứ không để hắn buồn và tuổi
lạnh với xã hội , vì hắn có người chăm sóc , không cần chứng kiến người thân
chết , khi còn quá nhỏ.
Đó là lý do tại sao mà họ bỏ hắn ở Cô Nhi Viện.
-Rắc rắc … rắc rắc … bang.
Trong lòng hắn nơi thù hận và thất vọng bị giam giữ trong một lớp phủ thủy
tinh dần bị phá nát như một tấm gương bị vỡ.
-Mẹ … Ba.
Hắn xúc động nỗi hận trong lòng đã biến mất thay vào đó là một sự xấu hổ cùng
thương cảm và hối hận trong lòng dâng lên , ôm lấy cha mẹ của mình mà khóc.
Và rồi họ đã trở lại một gia đình , hắn đã nói cho mẹ nuôi biết tìm được cha
mẹ mình cùng với bệnh tật của họ , làm cô vừa vui lại vừa buồn thay cho hắn.
Thế là hắn sống trong cuộc sống của một đứa con chân chính báo hiếu cho cha mẹ
, vì hắn không biết liệu cả hai sẽ sống được bao lâu nên , muốn cho họ được
tận hưởng niềm vui mà chưa từng có.
Đi làm kiếm tiền mua đồ ăn bồi bổ , các vật phẩm chăm sóc , mua các loại trà
ngon và các dụng cụ hiện đại , đã gia đình có thêm màu sắc , lâu lâu mẹ nuôi
cùng tham gia cùng với gia đình.
Sau đó hai người họ vì bệnh tật mà qua đời , chỉ còn lại hắn và mẹ nuôi , rồi
đến mẹ nuôi chỉ còn mình hắn , để chôn cất đoàng cho ba người gần nhau.
Cứ thế Luân Hồi kiếp cứ thế tiếp diễn , hắn vô cùng hiếu thảo làm hết mọi việc
cho ba mẹ vui lòng , có kiếp chỉ mẹ hắn sống sốt không bị bệnh tật , có kiếp
ba hắn bị tàn tật hai chân cũng chỉ sống một mình …
Hắn cứ báo hiểu trong sự chuyển kiếp của Luân Hồi.
Nhưng việc gì cũng có cái kết thúc của nó.
Lúc này trong một kiếp cha mẹ không hề bị bệnh tật , cuộc sống vui vẻ gia đình
, trong lúc hắn đấm bóp mát xa cho mẹ mình , thì bị mẹ kêu lại , hắn bây giờ
35 tuổi không vợ không con , chăm sóc gia đình bằng chính bản thân.
-Con à , tại sao mẹ thấy quá tốt với cha mẹ vậy ?
-Đâu có con chỉ đang chăm sóc ba mẹ mà thôi.
-Không phải , cái cảm giác con chăm sóc thì đúng , nhưng mẹ lại cảm giác cứ như con đang cố gắng trả nợ cho cả hai ta vậy.
-…
-Nghe mẹ nói này , dù cuộc sống có như thế nào , chúng ta phải cố gắng bước đi , đừng có vì một chút sợ hãi , hối hận và ăn năng mà tự đem mình làm dằn vật.
-Nhìn con bây giờ rất là tốt và hiếu thảo với hai ta , làm mẹ rất vui , nhưng đừng vì một chút lỗi lầm hay tự ti mặc cảm hoặc là hối hận rồi ăn năng mà như vậy , con chỉ cần hiểu và sống tốt là được , ba mẹ muốn chính là con được hạnh phúc và vui vẻ , dù con làm sai cả hai ta đều tha thứ cho con mà , dù sao đi nữa con cũng là con của cha mẹ hiểu chưa ? chứ không phải sống trong tự ti mặc cảm hay là sợ hãi về điều gì đó , mà trở thành nô lệ cho nó hiểu không ? đừng bao giờ lấy dây buộc mình.
-… dạ con hiểu rồi.
Lạc ngạo hắn vốn đang chăm sóc cho mẹ mình thì bị kêu gọi một cách bất ngờ ,
ngồi xuống lắng nghe , ai ngờ thì bị nàng nói như vậy làm hắn không biết nói
gì chỉ im lặng.
Nàng thấy im lặng liền cho phán đoán của mình đúng , mặc dù cô không hiểu hắn
đã làm gì sai mà đối xử quá tốt với hai ngươi họ như vậy , nên muốn nói gì đó
cho hắn hiểu đừng vì chút gì đó mà làm hại bản thân.
Nhưng nàng không ngờ rằng chỉ những câu nói lúc này lại làm hắn thức tỉnh ra ,
những gì hắn làm là cố gắng hồi đáp báo hiểu cho hai người khi bị bệnh tật
hoặc là tuổi thân một mình , chính hắn bị cái lý do hồi đáp mà ám ảnh , nên đã
đối xử với cả hai qua tốt , chỉ là bây giờ nhờ nàng nói vậy , hắn mới chợt
tỉnh lại , rùng mình một cái.
Hắn lại bị chia phối cảm xúc một lần nữa , hắn đã bị sự hối hận và xấu hố làm
cho chia phối bản thân mình vào sự lạc đường , nhờ có câu này của nàng hôm nay
làm hắn tỉnh táo lại , không có lạc lối trong sự lẫn quẩn hối hận của bản
thân.
Sau đó hắn mỉm cười một cái thay đổi một chút gì đó , vẫn chăm sóc tốt cho cả
cha mẹ hắn và mẹ nuôi của mình , nhưng không phải vì hối hận và xấu hổ mà là
chính bản thân tự mình báo hiếu không vì cảm xúc chia phối bản thân nữa.
Lần này khi cả 3 người mà hắn thương yêu nhất lần lượt mất đi thì hắn cũng cảm
giác trong lòng thoải mái như có gì thoát ra hết vậy , đứng trước mộ của ba
người họ cúi chào một cái.
-Con cảm ơn.
Sau khi ba từ này ra khỏi miệng hắn thì thế giới bổng nhiên vỡ vụn thành từng
mảnh , nhìn xung quanh một cái , hắn nhắm mắt lại mỉm cười.
Nơi mà đặt ra cho hắn hi vọng , rồi sau đó đưa hắn vào cảm bẫy ngọt ngào của
thế gian , tiếp đó làm hắn thất vọng đau khổ , cuối cùng là tuyệt vọng , trong
sự tuyệt vọng lại tìm được một ánh sáng nhỏ cứu vớt hắn , để rồi cho trong đó
để lại một hi vọng khác cho mục tiêu ban đầu của hắn , để hắn tìm kiếm , để
rồi tìm được cảm giác xấu hổ và hối hận chia phối làm nô lệ cho nó , nhờ đến
người mẹ giúp hắn tỉnh lại trước sự trối buộc của bản thân.
Đây là hành trình trải nghiệm nhất của hắn , cũng làm hắn hiểu được cảm xúc
của bạn thân và không bị chia phối nữa , đây là con đường trưởng thành mà hắn
được trải nghiệm tốt nhất , hắn cũng không để sợ hãi và đau khổ khi bị bỏ rơi
chia phối nữa , và lúc này đây hắn cũng phá được tâm ma , tiếp theo sẽ lúc đột
phá bước tiếp theo.
-Đấu Thánh.
Hành trình Luân Hồi của hắn đã kết thúc rồi.