Kiếp thứ 2 , hắn vẫn là đứa trẻ của cô nhi viện , nhưng lần này hắn không quên
kí ức lúc trước.
Hắn liền học tập trở thành một đứa trẻ thông minh , học nhảy lớp thật nhanh ,
sau đó tốt nghiệp đại học , được vào một công ty có danh tiếng trên thế giới ,
hắn cố gắng làm quen với chính phủ và các lực lượng có thể truy tìm cha mẹ
giùm hắn , nhưng mọi nổ lực đến khi chết đều không thành công.
Kiếp thứ 3 , hắn ở cô nhi viện được 3 năm thì được một nhà nhận nuôi , chính
hắn cũng bất ngờ , hắn vô cùng bất ngờ và không biết làm sao , khi đối diện
với một gia đình mới không phải cha mẹ hắn , làm bối rối và không biết nên làm
thế nào , cảm xúc phức tạp và lo sợ cùng hạnh phúc thi nhau nổi lên.
Hắn không ngờ mình có thể được một gia đình nhân nuôi với tư cách là một đứa
con cùng với đó là lo sợ trước tương lai của mình , sau đó cha mẹ hắn thì lam
sao , khi hắn có một gia đình đủ cả cha và mẹ nuôi rồi lại vẫn tìm kiếm cha mẹ
thật của mình.
Một cảm xúc hỗn loạn trong lòng hắn , sau đó hắn rất vui mừng và hạnh phúc
trước sự yêu thương của cha mẹ nuôi , chỉ là trong lòng hắn có một cái khúc
mắt , nói đúng hơn là có cái gai trong lòng làm hắn chưa bao giờ thấy vui vẻ
thật sự cả , mà chỉ làm hắn mệt mỏi thêm.
Và thời gian cứ thế trôi đi , hắn cũng nhất thời quên đi mục tiêu cố gắng của
mình , để trải qua hạnh phúc và đắm chìm trong đó , tới khi hắn chết.
Kiếp thứ 4 hắn vẫn được một gia đình khác nhận nuôi tuy không phải cha mẹ nuôi
trước đó của hắn , mặc dù vậy hắn vẫn vui vẻ tiếp nhận làm một đứa con ngoan
và hiếu thảo.
Và thế sự Luân Hồi cứ thế tiếp diễn , từ kiếp này đến kiếp khác , hắn đang
chìm trong sự hạnh phúc bên gia đình mới được nhận nuôi.
Tới kiếp thứ 23 , Nhưng sự hạnh phúc không tiếp diễn được lâu , hắn đã không
còn được ai đón nhận làm con nuôi nữa , mà chính bản thân thông qua cửa sổ
nhìn những người bạn lúc trước của hắn , từng người từng người được nhận nuôi
, để đến khi chỉ còn mõi hắn ở cô nhi viện cô đơn này.
Nhìn trong sân trống rổng không một bóng người chỉ còn lại hắn , một cô nhi bị
bỏ rơi , một sự thất vọng bao trùm lấy hắn , rồi theo tới khi hắn lơn dưới sự
chăm sóc của cô nhi viện hắn bước ra đời , nhưng buồn thay , hắn chán nản và
có hứng thú với cuộc sống , ngồi ngẩn người ở đâu đó , sau khi đi làm việc
kiếm tiền sống trong vô thức.
Cứ thế sống đến khi chết , hắn còn chả biết mình đang làm gì nữa sau khi thất
vọng vì không còn được tình thương mà mình mong muốn , hắn dường như quên đi
mục đích của mình , cho đến khi chết mà không rõ vì sao mình ở đây.
Và các kiếp tiếp theo cũng như vậy hắn chứng kiến những điều đó , làm hắn mệt
mỏi thất vọng đấm chìm , rồi hắn vô con đường tội lỗi ma túy , heroin , … rồi
trở thành tội phạm.
Nhưng hắn phạm vô số tội chỉ duy nhất liên quan đến hiếp dâm là hắn không dính
vào , còn lại tất cả tội gì hắn đều trải qua , trong lòng hắn giống như đối nữ
nhân thế giới này không có hứng thú.
Luân hồi cứ thế tiếp diễn , thậm chí có một kiếp vì qua tuyệt vọng mà hắn nhảy
lầu của cô nhi viện xuống tự tử.
Nhưng đã có một hi vọng đã cứu vớt hắn , ở một kiếp hắn đang uống rượu say xỉn
một nơi nào đó vì sự thất vọng với cuộc sống , thì một thanh âm vang lên.
-Lạc ngạo … là con phải không ?!
-Hở ?
Trước mặt hắn là một người phụ nữ trung niên , không tính là đẹp , nhưng tốt
hơn cô gái bình thường , hắn ngơ ngác nhìn người phụ nữ ấy.
-Đúng là con rồi! sao con lại thành ra thế này ?
-Cô… cô… buông tôi ra.
Người phụ nữ ấy xác định là hắn liền kêu lên một tiếng lớn ôm lấy hắn , còn
hắn thì ngơ ngác khi nhìn thấy người phụ nữ đó , khi thấy cô ôm hắn thì liền
tỉnh lại liền đẩy ra.
-Sao con lại thành ra thế này ?!
-Cô … buông tôi … ra.
Hắn sau khi đẩy phụ nữ ấy ra liền đứng dậy một cách không vững vàng chạy đi
một cach đung đưa như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã vậy.
Người phụ nữ kia thấy liền đứng dậy chạy theo hắn , rồi sau đó ôm hắn , cả hai
ngã xuống dưới đất.
Nhìn hắn say xỉn trốn tránh làm người phụ nữ xúc động vô cùng , ôm hắn thật
chặt hỏi , chỉ là đối với câu hỏi của cô hắn không trả lời chỉ muốn đẩy cô ra
mà chạy.
-Nói cho cô biết chuyện gì xảy ra để con thành ra thế này ?!
-…
Cô chính là người chủ cô nhi viện , mà ở kiếp này chỉ có hắn ở cô nhi viện lâu
nhất cho đến khi ra đời nên cô rất thương hắn , có thể nói cô chăm sóc hắn từ
nhỏ đến lớn.
Nhìn hắn như thế này làm cô xúc động mà khóc ra thành tiếng.
Thấy người luôn chăm sóc hắn ở cô nhi viện khóc ra thành tiếng , hắn vừa định
cất lời thì như bị ngẹn ở đó không cất thành tiếng.
-Theo cô về.
-Nhưng.
-Không nói nhiều.
Chợt cô đứng dậy kéo hắn lên quay sang nói một câu làm hắn ngẩn người , nghỉ
tới phải về đó làm hắn chẳng muốn , chỉ là nghe cô ấy nhất quyết như vậy hắn
đành phải nghe theo.
Cả hai cùng quay về cô nhi viện , nơi mà dành cho hắn vô vàn cảm xúc nhất ,
ngơ ngác nhìn 3 chữ treo trên bảng kia , bị phụ nữ ấy ôm vào trong vô thức.
-Ngủ đi , mai chúng ta nói chuyện.
Đở hắn lên cái giường thân quen mà hắn vẫn nằm mọi khi , liền nói ra một câu
làm hắn muốn nói gì đó đều ngừng lại , rồi bước ra để hắn thẩn thờ nhìn lên
trần nhà , rồi biết bao lâu ngủ đi.
Sáng hôm sau tỉnh dậy từ sự mơ màng , rồi chợt kí ức ùa về làm tỉnh hẳn ra ,
cũng nhớ lại chuyện tối hôm qua liền chợt lặng người.
Tỉnh dậy , bước ra khỏi phòng quen thuộc bấy lâu , dọc theo con đường cũ vẫn
hay đi , cứ thế bước xuống , không khí im lặng quen thuộc khi ở đây , thẳng
xuống bếp.
Vẫn hình ảnh quen thuộc ấy đang làm thức ăn trong bếp , hắn có cảm giác sóng
mũi cay cay , hít một hơi ổn định trong lòng , chỉ là hành động ấy làm người
kia phát hiện hắn.
-Con tỉnh rồi à , ngồi đó đi , như thường lệ.
Phụ nữ trung niên sau khi nghe âm thanh hít thở mạnh , làm cô quay người lại
thì thấy hắn đã đứng đó không xa.
Hắn nghe theo ngồi xuống chỗ ngồi quen thuộc , mà mỏi ngày hưởng thức bữa ăn ,
xúc động trong lòng vừa ổn định lại trào dâng mà ra.
Ngồi chờ đợi không lâu , thì người phụ nữ ấy đã đem bữa ăn lại trên bàn cho
hắn.
Trước mặt hắn là những món mà hắn thích ăn nhất , khi còn ở cô nhi viện này ,
bỗng nhiên đôi mắt hắn rơi ra những dòng nước mắt không biết vì sao , nhìn đồ
ăn trước mặt mà ngẩn người.
-Sao vậy , sao con lại khóc.
Người phụ nữ bất ngờ trước những dòng nước mắt của hắn , lại trước người hắn
dùng tay lau đi những dòng lệ đang rơi kia , nhưng chính hành động lại làm hắn
xúc động.
-A…a…a…a…
Hắn cảm nhận được sự đôi tay ấm áp kia đang lau đi những dòng lệ đó , ngẩng
mặt lên nhìn người phụ nữ đang dùng ánh mắt lo lằng và đau lòng cùng yêu
thương nhìn hắn , làm trong lòng hắn cảm giác dâng trào xúc động , thoát ra
khỏi ghế quỳ xuống trước mặt người phụ nữ trung niên ôm lấy mà khóc.
Đúng vậy hắn khóc , đây là lần đầu tiên hắn khóc , từ khi sinh ra cho đến bây
giờ , cũng là bộ mặt yếu đuối nhất của hắn , cho là lúc hắn tự tử cũng không
khóc lấy một lần hay là trải qua nhiều tuổi thân một mình cũng thế , vậy mà
bây giờ hắn lại khóc.
Bất ngờ trước hành động của hắn , phụ nữ trung niên liền ôm lấy đầu hắn mà vỗ
nhẹ nhàng như đang an ủi hắn vậy.
-Con có thể nhận cô làm mẹ nuôi của con được không ?!
-…
Sau khi tiếng khóc ngừng lại hắn ngẩng mặt lên nhìn người mà chăm sóc cho cái
ăn , cái mặc , … làm hắn vô cùng ấm lòng mà phát ra một câu làm cả hai bất
ngờ.
-Không được sao…
-Con.
Thấy cô không nói lấy một câu mà nhìn hắn , làm hắn chợt thất vọng một tiếng ,
ai ngờ.
Cô ôm lấy đầu hắn thật chặc phát ra âm thanh làm hắn cảm động.
-Mẹ nuôi.
-Con.
Qúa xúc động ôm lấy người mẹ nuôi trước mắt ra thành tiếng , cô cũng ôm lấy
hắn mà nói.
Thế là cuộc sống của hai người thay đổi từ đó.
Hắn không còn thất vọng nữa , hắn chuyển ở trọ bên ngoài về cô nhi viện này
sống , kể từ khi hắn đi cô nhi viện không có một trẻ cô nhi nào nữa , bây giờ
ở chỉ có hai người.
Thế là hắn cũng thoát khỏi bia rượu , chăm lo đi làm kiếm tiền lo cuộc sống
của hai người , vì có lúc hắn sao cô nhi viện có thể duy trì như vậy là nhờ ai
giúp đỡ sao , nhưng sau đó hắn nhận được một câu trả lời bất ngờ , đó là mấy
cây vàng để lại từ thời ông bà , để lại , mẹ nuôi đổi chúng để nuôi lấy những
đứa trẻ mồ côi.
Làm hắn bất ngờ trước sự cao cả của mẹ nuôi mình , vì vậy thấy thương cô hơn
liền lo đi làm kiếm tiền lo cho cuộc sống bây giờ và sau này.
40 năm sau , mẹ nuôi của hắn cũng qua đời , hắn cũng chuẩn bị cho mẹ nuôi mình
một tang lễ thật tốt.
Nhưng cũng nhờ nhiều năm trước tinh thương của mẹ nuôi , hắn cũng tỉnh lại
trước sự mê man và tuyệt vọng của Luân Hồi Kiếp mang lại.
Một sức mạnh chia phối cảm xúc đến mức đáng sợ.
Chỉ là bất ngờ thay trước khi chết mẹ nuôi đưa cho hắn một thứ , cũng có thể
nói manh mối duy nhất để hắn tìm được cha mẹ của mình , chính là một sợi dây
bằng gỗ có hình con cá chép.
Đây chính là sự bất ngờ cho hắn .
Thứ mà hắn tìm kiếm manh mối bấy lâu lại trong tay mẹ nuôi của mình , trong
khi đó mấy kiếp trước hắn tìm manh mối vô nghĩa khắp nơi.
Bổng dưng lòng hắn nhẹ đi rất nhiều , vốn mục tiêu gần như không thể tìm ra ,
lại được rơi vào tay hắn , có manh mối là có thể kiếm được.
Kiếp này hắn chết cũng thanh thảnh vô cùng , cô nhi viện vẫn còn đó chỉ là
được trao vào tay một đứa trẻ khi xưa mẹ nuôi mang về cách đây 10 năm trước ,
bây giờ nó đã là một thanh niên chững chạc , nên hắn cũng yên tâm.