Nhéo má trắng hồng mịn màng của nàng lắc qua lắc lại , nhìn nàng lúc ngủ vô
cùng an bình , sự cơ đơn đã tan biến trên gương mặt chỉ còn sư ngây thơ của
thiếu nữ ngủ say mà thôi.
-Nếu tỷ không dậy , đệ hôn tới khi tỷ tỉnh lại đấy.
Thấy nàng không tỉnh thì hâm dọa nàng một tý , chỉ là gặp vẫn không tĩnh thì
liền gan lớn đưa mặt tới tính hôn vào má nàng một cái , ài ngờ chuyện vượt qua
kiễm soát.
-Chụt ( =)) )
Khi hắn sắp chạm vào má nàng một cái , ai ngờ đâu nàng xoay mặt lên một cái
làm môi hắn đụng vào môi nàng , tim như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực ,con mắt
nhìn về phía nàng thì thấy nàng mở hai mắt nhìn hắn , làm hắn nhịp tim tăng
cao.
-Bụp
-Sắc quỷ.
-Ai da , đau qua , không phải lỗi đệ , thấy tỷ không tỉnh thì đệ bảo hôn tới khi tỷ tỉnh lại chỉ má thôi , ai ngờ tỷ quay mặt lại làm gì.
-Không cần biết canh ngay lúc người ta ngủ hôn trộm , sắc quỷ.
-Qủa nhiên chinh phục giả là dâm tặc.
-Ặc…
…
Chỉ thấy Vân Vận dùng tay không cú lên đầu hắn thật mạnh tặng thêm một biệt
danh cho hắn , dù hắn đã cố gắng giải thích , nhưng nàng không nghe , đã vậy
còn gặp hệ tthống khẳng định luôn , hắn chợt muốn khóc cảm giác oan uổng. (
Thằng này oan uổng , chắc mọi người trên thế giới trong sạch rồi )
-Tỷ còn giận đệ à.
Nhìn thấy nàng đứng lên không nói lời nào , hắn tưởng nàng giận hắn đang suy
nghĩ làm sao xin lỗi nàng thì ai ngờ.
-Đệ có ai chỉ dạy về luyện đấu khí chưa ?
-Không có.
-Muốn học với tỷ không ?
-Tất nhiên rồi.
Hắn bất ngờ nàng không phải giận hắn mà muốn dạy hắn học đấu khí , mặc dù hắn
cũng biết , nhưng bây giờ đấu lực nhất đoạn nàng cho là hắn chưa học qua , hắn
cũng không muốn phụ lòng nàng , mặc dù không thích , vì sao ư , tất nhiên nàng
học được từ tên Vân Sơn mà ra.
Thế là cả hai ở cùng nhau , cùng tu luyện đấu khí , cả hai cùng nhau tập đến
tối thì ngừng lại , hắn kể cho nàng những chuyện cười mà khiếp trước hắn biết
được , làm cho nàng cười rất nhiều.
-Không ngờ ở bên ngoài nhiều chuyện cười như vậy.
-Tỷ muốn nghe nữa thì đệ kể tiếp.
-Chỗ chuyện cười này của đệ nghe được ở đâu ?
-Dạ… ở gần gia tộc đệ , mỗi lẫn ra ngoài đều nghe họ kể lại.
-Vậy sao chắc ở đó có nhiều niềm vui nhỉ.
-Dạ phải , để đệ kể tiếp cho tỷ.
…
Nàng nói vậy làm hắn ngạc nhiên rồi phụ họa với nàng , ai ngờ nàng hỏi một câu
làm hắn bắt đầu đổ mồ hôi , cưới một cái rồi vội đổi chủ đề.
Hắn phải đánh lạc hướng nàng , hắn không dám tiếp tục chủ đề đó nữa , dù sao
nàng cũng là Vân Vận tông chủ sau này , nàng đơn giản sao ? không có đâu nhá.
Nàng hỏi một câu nhìn như tùy ý , nhưng mà có thâm ý cả đấy , nàng biết là hắn
sẽ đi , hỏi để biết chỗ mà tìm ra hắn , sau này nàng làm tông chủ sẽ rãng rỗi
hoặc là kêu lực lượng đệ tử nghe ngóng thông tin về chuyện cười này , từ chỗ
gần các gia tộc.
Đó là lý do tại sao hắn vội đổi chủ đề , hắn mà con dây dưa là không biết sẽ
có gì xảy ra với hắn đâu , vì từ bây giờ đến khi gặp lại nàng , hắn không muốn
nàng biết hắn là ai trong gia tộc nào và đang ở đâu.
Hắn kể chuyện cười cho nàng xong qua các chuyện như lọ lem , bạch tuyết ,nàng
tiên cả … nói chung những chuyện của disney huyền thoại mà ai cũng xem qua.
Cũng như lần trước hắn kể đến khi mặt trời vừa ló dạng là nàng ngủ say , nhìn
nàng một cái , suy nghĩ một chút.
-Hệ thống nàng ngủ thật say rồi chứ.
-Rồi chinh phục giả , kể từ khi có ngài ở đây , nàng rất an tâm mà ngủ , giải tỏa được áp lực của tinh thần mười năm này.
-Vậy à…
-Hệ thống ta có thể hỏi mua thiếu điểm được không , vì gìờ ta không còn điểm nữa , sau này ta sẽ trả lại , lần này mua không mắc đâu.
-Ngài mua gì , mà muốn mua thiếu ?
-Mực và gia thú.
-Viết thơ và lời tạm biệt nàng.
-Ồ.
-Vậy hệ thống tính thế này , nếu thơ ngài viết tốt , hệ thống sẽ miễn phí lần này được chứ.
-Được , mặc dù ta không biết nó tốt hay không.
Lạc ngạo nhìn nàng ngủ say mà nở nụ cười nhẹ nhàng , quay sang hỏi hệ thống
một chút , vì hắn muốn lưu lại kỷ niệm cho nàng , nên muốn mua thiếu , ai ngờ
hệ thống ra điều kiện vậy hắn liền đồng ý thôi.
-Không ngờ ngài cũng viết được 2 bài thơ như vậy đấy.
-Vậy…
-Lần này ngài viết rất tốt , hệ thống không tính phí lần này.
-Ừ
Thế là hắn viết hai bài thơ mà hắn nhìn thấy tấm lưng nàng dưới ánh trăng của
ngày hôm qua , Mỹ Nhân Hạ Ánh Nguyệt và Nguyệt Mai , một cái cuối cùng là viết
lời tạm biệt và dặn dò nàng giữ sức khỏe , đưa tay nàng nhẹ lên bỏ ba tấm da
thú vào rồi để nhẹ tay nàng xuống.
-Tạm biệt tỷ , lần tới gặp lại đệ đã giữ được lời hứa với tỷ rồi.
Lạc ngạo nhìn người Vận Vân ngủ say nói thì thầm trong lòng , khom người xuống
hôn vào trán của nàng , sau khi hôn xong hắn thấy nàng đôi môi khẽ nhếch lên
vô cùng hạnh phúc , liền mỉm cười đứng dậy bước đi.
Dừng lại kế bên cái cây mà hắn nhìn thấy bóng lưng nàng , xoay lại nhìn nàng
lần cuối , nhìn mỹ nữ nằm đó , mặc lại áo choàng và mặt nạ , rồi quay đầu bước
đi.
Khi hắn lên đây cũng có đánh dấu tại mấy cái cây , vì nếu có lạc hắn có thể
theo mấy cái đánh dấu này mà quay về chân núi , đây là học được từ TV của các
nhà thám hiểm truyền lại kinh nghiệm khi đi rừng.
Và khi hắn bước ra khỏi đường mòn xuống Thánh thành cũng là lúc vừa sáng , nhớ
lời hẹn ước với Tiêu Lâm liền đi ra quảng trường của Gia Mã đế quốc.
Đứng ở một góc hơi tối gần đó mà chờ đợi , đến khi mặt trời lên đến đỉnh đầu ,
hắn cũng thấy nhóm Tiêu Lâm bước đến , mặt người nào cũng hào hứng như trúng
vé số tỷ bạc vậy , vui nhất là Tiêu Lâm cười tươi nhất trong đám.
-Chuyến này đi thuận lợi đến mức làm ngài cười như vậy sao Tiêu Lâm Đại Nhân.
-A
-Lạc công tử ( Tiêu Lạc).
Cả bốn người đang nói chuyện vui vẻ làm bọn họ giật mình , nhận ra giọng nói
quen thuộc , thì nhìn thấy trước mặt họ là một người quen không thể quen hơn ,
cả bốn người cùng hô tên hắn.
-Hahaha lần này , phải nói là tốt , tốt , tốt.
-Phải không ngờ lần này lại đạt được mục tiêu đặt ra hoàn hảo như vậy , không một chút khó khăn nào.
-Đùng vậy.
…
Bọn người Tiêu Lâm lúc này vô cùng tự hào , nói với sự vui mừng chưa từng có ,
mặt người nào nói đến vấn đề này đều như phát ra hào quang vậy.
-Bây giờ chúng ta về được chưa ? hay các vị định ở đó cười mãi.
-Ặc … thì về.
Lạc ngạo gặp họ vẫn còn trong sự vui mừng , thì tiếng gọi tỉnh bọn này lại ,
nếu không sợ khỏi về được hôm nay luôn.
Bốn người gặp Lạc ngạo hỏi vấn đề này mới ngừng lại , chỉ là mặt ai cũng hào
hứng như nở hoa vậy.
Gặp bọn này như vậy cộng với chuyện hảo cảm hôm bữa , vội lùi lại tạo khoảng
cách hắn không muốn bị người khác nhầm lẫn với bọn nhìn như mới rời trại này.
( hahaha =)) )
Khi Tiêu Lâm mua được vé , thì chỉ đợi khoảng nửa tiếng là cả đám lên được phi
hành thú.
Cùng lúc đó.
-Tên sắc quỷ , đi chỉ biết lưu lại một lời tạm biệt và hai bài thơ là tưởng làm ta vui à … ngốc tử.
Ở khu vực cấm của Vân Lam Tông lúc này có một mỹ nữ đang cầm ba tấm da thú
trong tay , miệng thì không ngừng bực bội vô cùng.
-Lạc ngạo ngươi cho đó , tỷ mà tìm được ngươi , sẽ cho biết tay vì dám ra đi như vậy.
-Tưởng hai bài thơ như vậy làm ta vui sao , xí , ai mà thèm.
-Còn có chiếm tiện nghi của ta còn muốn chạy , không có cửa đâu.
Vân Vận lúc này nghĩ đến việc hắn đi mà chỉ để lại như này , nàng bực bội
không thôi , chỉ là trong thâm tâm ấm áp vô cùng , miệng thì chê bai các kiểu
lại ôm lời tạm biết với hai bài thơ như báu vật vào lòng , nhớ tới việc hắn
hôn môi nàng cộng với việc bóp và sờ nhẹ hạ bộ của mình làm nàng đỏ mặt vô
cùng.
( Đúng là nữ nhân , miệng thì nói không lòng thì nói có , =)) thua )
Hắn biết nàng sẽ đi tìm hắn nên đã tính toán trước rồi , nàng cùng không ngờ
mình bỏ ra hơn mười năm lại không tìm được hắn.
Cũng may là Lạc ngạo không biết việc hắn chạm vào nàng của sáng hôm qua đã bị
nàng phát giác , thì không biết cảm xúc thì như thế nào.
-Chinh phục giả không biết có nên nói cho ngài biết hay không.
-Chuyện gì vậy , cứ nói đi.
-À việc sáng qua của ngài , nàng đã biết rồi.
-Ừ thì nàng đã biết rồi … khoan đã ngươi không phải nói cái kia đó chứ.
-Đúng vậy.
-Hít…
-Á sao ta lại ngu vậy nè , biết lúc đó nên làm tiếp.
-Mà thôi , nếu làm tiếp thì đúng là không tôn trọng nàng.
Lạc ngạo vốn đang tịnh tâm tu luyện thì bị âm thanh của hệ thống làm cho bất
ngờ liền vội hỏi chuyện gì xảy ra , nghe câu nói của hệ thống như liền trả lời
theo bản năng , chợt nghĩ đến gì đó liền đổ mồ hôi.
Nhưng sau đó hắn liền hưng phấn , vì sao tất nhiên nàng giả ngủ với hành động
của hắn mà chả chống cự lẫn nói tới là ngầm đồng ý , làm hắn hối hận vô cùng ,
chỉ là sau đó hắn nghĩ lại liền thở một hơi , vì nữ nhân luôn là sinh vật kỳ
lạ vô cùng , ngươi chiếm tiện nghi của nàng ở một giới hạn nào đó thì nàng yêu
thích vô cùng , nhưng khi giới hạn đi xa quá là nó sẽ phản tác dụng ngay lại
tức.
-Mà thôi xem như chuyến đi này không tệ , tạm biết Gia Mã Thánh Thành , hẹn gặp lại Nhã Phi , Vân Vận.
-Vân Vận: 70%
Nói lời từ biệt trong lòng và nở nụ cười trên môi khi hắn vào mục lục nữ thấy
thêm một avatar của một người.
Thế là cuộc hành trình của họ kết thúc tại đây.
Bảy ngày sau một con phi hành ma thú đáp xuống một Thiên An thành gần ma thú
sơn mạch , sau đó từng đợt người theo lưng phi hành thú mà xuống , một nhóm
người sau khi xuống liền nghỉ ngơi một chút thì cùng nhau tiến về hướng ma thú
sơn mạch.
-Đúng là một chuyến đi dài đầy kỷ niệm.
-Phải đầy kỷ niệm.
Nhóm này tất nhiên bọn Tiêu Lâm , Lạc ngạo rồi , người vừa lên tiếng là Tiêu
Lâm , còn người trả lời với âm thanh đầy hồi tưởng mọi thứ là Lạc ngạo.
-Này Tiêu Lâm đại nhân dừng lại.
-Sao vậy Lạc công tử.
-Qua đó.
-Bảo họ về trước đi
Vốn Tiêu Lâm đang nắm Lạc ngạo chạy , thì bị âm thanh của hắn làm cho bất ngờ
, nghe theo sự chỉ dẫn chạy qua đó.
-Các người về trước ta có việc một chút.
Vốn Tiêu Chiến và Tiêu trưởng lão thấy vậy tính chay qua theo thì bị câu nói
của Tiêu Lâm chặn ngàng đàng nhìn nhau một cái cầm Tiêu Viêm chạy về phía Ô
thản thành.
Còn bên phía Tiêu Lâm và Lạc ngạo thì trước mặt họ là một cô bé tầm 4 5 tuổi
gì đó đang nằm úp xuống dưới bụi cỏ mặc bạch y.
-Hệ thống nàng có phải mang tai họa độc thể không ?
-Chúc mừng chinh phục giả ngài đoán đùng rồi đấy.
-Qủa nhiên là Tiểu Y Tiên.
Lạc ngạo sau khi được hệ thống xác định thì hắn vô cùng mừng rỡ , lúc đầu
không gặp được , không ngờ quay về thì gặp , vội đỡ nàng , thì thấy nàng như
ngất đi.
-Phiền ngài rồi.
-Về đến gần thành Ô thản ngài cử để ta xa xa chổ đó là được.
-Nói mọi người là ta có việc hôm sau sẽ về
-Đã hiểu.
Lạc ngạo chỉ còn cách ồm nàng vào lòng , rồi quay qua nhìn thấy Tiêu Lâm nhìn
hắn với ánh mắt quái dị , đành phải lên tiếng.
Tiêu Lâm liền nghe theo ý hắn , sách cổ áo hắn hường về Ô thản thành.
Sau khi bỏ Lạc ngạo ở cách Ô thản thành không xa liền chào tạm biệt hắn rồi
vào thành.
Còn hắn thì bế Loly Tiểu Y Tiên về căn cứ bí mật của hắn.