Vân Vận


Trời cao , mây bạc , trăng tròn

Hoa tươi , cỏ biết , bóng hình tương tư

Trăng soi chiếu bóng mỹ nhân

Mặt tựa như hoa , áo tựa như mây.

Thế gian trăm ngàn có đôi

Mình nàng lẻ bóng dưới trăng một mình.

(Tự làm đừng ném đá , thấy ảnh đẹp dưới trăng ngẫu hứng làm thơ)

(Có tham khỏa)

(Tên: Mỹ Nhân Hạ Ánh Nguyệt ) (Mỹ nữ dưới ánh trăng) (tự làm)

Trăng trong cảnh đẹp thực huyền mơ

Mỹ nhân đơn bóng giữa thế gian

Thiên hạ nhìn trăng trăm điều nghĩ

Còn ta nhìn nàng dưới ánh trăng.

(Có tham khảo rồi làm)

(Tên: Nguyệt Mai ) ( trăng mộng) (tự làm ) ( đừng ném đá)

Lạc ngạo trong đầu thấy ảnh đẹp thế này đã ngẫu hứng làm hai bài thơ trong
lòng , mặc dù không biết hai bài thơ đó tốt hay không , nhưng không kiềm lòng
được trước cảnh đẹp thế này.

-Vị tỷ tỷ này sao lại tương tư một mình ở đây.

Lạc ngạo lên tiếng chào hỏi trước với những người cô đơn thế này hắn muốn làm
gì đó để an ủi tấm lưng đơn độc đang buồn kia.

-A…

Mỹ nữ đang ngắm trăng một mình ở đây bị một âm thanh làm giật mình lẫn bất ngờ
, bởi vì đây là khu vực cấm của Vân Lam Tông chỉ có nàng và sư phụ nàng ở đây.

Nhưng hôm nay sư phụ nàng đã đi cộng với rất ít xuất hiện ở đây , luôn ra
ngoài đi đây đó , đa số chỉ có mình nàng , chỉ bây giờ lại chào đón một vị
khách lạ mặt.

Quay lại nhìn thậy một đứa bé tầm năm tuổi khá dễ thương và tuấn tú đang nở nụ
cười vô tư nhìn nàng với đôi mắt tỏa sáng lấp lánh trong đêm.

Gương mặt tuấn tú non nót không kém phần trưởng thành , đôi mắt sâu không thấy
đấy có một lực hút vô hình làm người nhìn vào như bị chìm đấm không lối thoát.

Và cũng khi đó Lạc ngạo cũng thấy được mặt nàng , đôi mắt long lanh tuyệt đẹp
lại mang theo sự ưu buồn bên trong , gương mặt xinh đẹp vô cùng mang theo sự
cô đơn , ứng với câu hoa nhường nguyệt thẹn , thân hình trước sau thành thục
sớm trước tuổi , nhìn nàng như vừa tròn đôi mươi .

-Đệ là ai vậy , làm thế nào đến được đây?

Thất thần chóc lát nàng cũng tỉnh lại trước vẻ đẹp tà dị của đứa trẻ này mang
lại , một giọng nói tịch liêu vang lên.

-Đệ là Lạc ngạo , còn đệ dến được đây là nhờ còn dường mòn nhỏ dưới chân núi này mà di lên.

-Còn tỷ là ai và đang làm gì ở đây.

Lạc ngạo vô cùng tự nhiên giới thiệu và giải thích không hề bị vẻ đẹp nàng làm
cho đầu óc chậm chạp , nói cà lâm.

Nàng giật mình nhìn hắn một cái , nàng ở đây cũng hơn mười năm rồi tất nhiên
biết đường mòn mà hắn nói , chỉ là con đường âm u đáng sợ như vậy mà lại không
làm hắn sợ hãi còn đến được đây , mới làm nàng bất ngờ.

-Tỷ tên Vân Vận , tỷ chỉ đang ngắm trăng mà thôi.

-Sao đôi mắt tỷ lại buồn.

Cả hai chỉ im lặng chỉ một câu nói của hắn.

Nhưng mà hành động tiếp theo của nàng làm hắn bất ngờ , à không nói đúng hơn
là hoản loạn , lực sát thương của hành động này quá lớn.

Hai bên đôi mắt ưu buồn đã chảy xuống hai dòng lệ , những giọt nước nó cứ thế
rơi xuống trước đôi song nhũ được bao bọc bởi tố y của nàng.

-Hít hít … a…a…a…a…a

-Tỷ … tỷ … bình tỉnh đừng có như vậy … trời ơi cứu con … tỷ đừng có khóc nữa … ặc ặc…

Lúc này Lạc ngạo sợ rồi , lần đầu tiên chứng kiến mỹ nữ khóc , hắn hoản loạn
tay chân vội chạy lại dỗ dành nàng , càng dỗ nàng càng khóc lớn , ai ngờ nàng
làm một hành động diễm phúc vô cùng.

Vốn đang dỗ dành thì nàng ngồi xuống vươn ra một đôi cánh tay trắng và thon
gọn ôm hắn vào lòng mà khóc , bất ngờ trước hành động của nàng.

Cảm nhận những giọt nước mắt đang rơi trên má , thở dài rồi mỉm cười nhẹ nhàng
một cái sau đó ôm lấy đầu nàng , lấy tay vuốt mái tóc đẹp như làn sóng từ trên
đi xuống một cách nhẹ nhàng và cứ thế mà vuốt , đây là cách hắn học được trên
phim ảnh , chứ có bao giờ được vuốt thế này đâu , lần đầu hắn ôm nữ nhân đang
khóc đấy.

-Xin lỗi , tỷ không biết tại sao mình lại ôm đệ như vậy , nhưng mà ôm đệ lại làm tỷ cảm giác được chút ấm áp mà trước giờ tỷ chưa từng được , nhìn tỷ bây giờ có phải xấu lắm không.

Nàng cũng không ngờ mình có gan lớn như vậy ôm một nam tử xa lạ như vậy vào
lòng , mặc dù chỉ trẻ con nhưng đây một người khác giới với nàng , chỉ là nàng
bây giờ chỉ thấy ấm áp mà thôi sự ngại ngùng không hề có.

-Không đâu tỷ là một mỹ nhân tuyệt sắc làm cho hoa nhường nguyệt thẹn , nếu tỷ mà xấu thì không biết những người nhan sắc bình thường ngoài kia sẽ tự sát vì nhan sắc của mình ấy , còn nếu tỷ cần ấm áp cứ ôm đệ , đệ sẽ là điểm tựa ấm áp của tỷ.

Lạc ngạo chậm rãi buông nàng ra nhìn vào đôi mắt ưu buồn kia mỉm cười ấm áp ,
lấy đôi tay lau đi hai dòng lệ và chỉnh lại mái tóc phía trước giùm nàng ,
cuối cùng xoa hai bên má của nàng.

Đảm bảo nếu để những hành động này vào mắt Vân Lam Tông , đảm bảo giết hắn
cũng không đủ giải tỏa nổi hận trong lòng họ , thậm chí dùng mọi thủ đoạn tàn
khóc nhất tra tấn hắn chết , vì dám chạm vào nữ thần của họ.

Vân Vận nhìn tên tiểu nam tử nhỏ bé to gan dám xoa đôi má của nàng , nhưng mà
bây giờ nàng chỉ thấy lòng vô cùng ấm áp , không hề chán ghét nó thậm chí có
một chút gì đó khác thường trong lòng nàng.

-Sao tỷ lại buồn ?

Thấy nàng cứ ngơ ngác như vậy nhìn hắn , liền cười một tiếng nhìn nàng bây giờ
vô cùng đang yêu như một con mèo nhỏ vậy đi lang thang khắp đột nhiên được một
người chủ tốt bụng đem về vuốt ve vô cùng ấm áp như vậy liền hạnh phúc vô
cùng.

Nàng cũng như lần trước im lặng không trả lời , nhưng mà lần này lại ôm hắn
vào lòng đứng dậy , bế hắn về phía gần bờ hồ , liền thả hắn xuống , sau đó
nàng ngồi xuống lại kéo hắn ngồi vào lòng của mình , hai tay vào qua ôm hắn ,
cầm tựa lên đầu hắn nhìn vào bờ hồ cất tiếng lòng.

Hắn lại bắt ngờ với hành động của nàng , nhưng mà lần tùy ý nàng bế hắn , sau
đó lại được ngồi vào lòng nàng , cảm nhận hai cái mềm mại đang trèn ép trên
lưng làm hắn hưng phấn vô cùng đây là lần đầu tiên được cảm nhận chân thật như
vậy làm hắn xúc động muốn khóc.

Lần trước vì sợ Mỹ Độ Tọa hắn làm sao dám nghĩ ngợi lung tung mà để ý là đang
dựa trên người nàng , dù sao mạng sống của hắn đang gần kề cái chết.

Sau đó tuy được hưởng phúc , nhưng hắn vẫn không có máu heo lên não mà quên
nàng , luôn lắng nghe những gì nàng kể ra , lúc vui lúc buồn và còn vì sao ở
đây một mình.

Khi nàng kể xong hắn mới hiểu rõ cuộc đời nàng , vốn nàng được nhặt lúc hai
tuổi ở một hang động nào đó còn cha mẹ nàng là ai thì không biết , sau đó được
Vân Sơn đem về Vân Lam Tông nuôi dưỡng , tức nhiên là những nữ đệ tử lúc đó
chăm sóc nàng , tới khi lên 5 nhận Vân Sơn làm sư phụ mà theo học tập.

Nàng rất ít tiếp xúc với Vân Lam Tông hầu như một năm mới về một lần , đến khi
lớn có nhiều nam nhân muốn tiếp cận nàng thì đều bị trưởng lão và Vân Sơn phế
tập thể , về sau không ai dám đến gần nàng nữa bất kể nam hay nữ , vì có những
tấm gương bị phế di đầu chẳng muốn đi theo.

Sau đó khi nàng lên 14 thì sư phụ nàng đã ít xuất hiện chỉ dạy nàng cái gì nữa
, khi gặp nàng chỉ đưa công pháp , đấu kỹ đan dược cho nàng rồi thôi , còn lại
cũng chẳng có cuộc nói chuyện giữa hai người , gặp mọi người lẫn sư phụ xa
lánh nên nàng ra hậu sơn Vân Lam Tông sống ở đây một mình.

Bây giờ cũng 6 năm rồi , nàng hầu như chẳng gặp ai ngoài sư phụ mình một năm
một lần duy nhất cho nên nàng gặp cô đơn , nhưng mà nhờ có sự xuất hiện của
hắn làm nàng rất vui và hạnh phúc có người trò chuyện.

-Thật ra đệ và tỷ cả hai đều cùng chung số phận.

-Hả , là sao ?

-Thì cũng như tỷ đó , đệ cũng là cô nhi.

Hắn cũng bắt đầu kể về số phận của mình , tất nhiên là về ở thế giới trước đó
rồi , khi hắn cũng như nàng bị rơi , thay vì là một cô nhi viện thì hắn nói
thành một gia tộc nhận nuôi hắn , nhưng mà cuộc sống không được trọn vẹn hoàn
toàn , trong đó hắn không có bạn đều bị xa lánh vì một cuộc xung đột nhỏ mà
ra.

Chỉ kể đến đó thôi , hắn cũng không kể hết câu chuyện buồn của hắn ở thể giới
kia cho nàng biết vì giờ hắn cũng chỉ có 5 tuổi thôi , kể nữa là có vấn đề
luôn.

Vân Vận không ngờ hắn cũng giống như nàng là cô nhi , chợt nghe câu truyện của
hắn nàng xúc động vô cùng ôm chặc lấy hắn.

-Tỷ ơi , tỷ mà ôm chặc nữa là đệ chết thiệt đó.

-Ôi , tỷ xin lỗi không sao chứ.

-Dạ không sao xương cốt muốn nát thôi ạ.

-Đâu đâu để tỷ xem.

-Hehehe giởn thôi.

-Tên nhóc láo cá này , phải trừng phạt đệ mới được.

-Á… hahaha…. Không …. Dừng lại … hahaha…

-Hi hi hi , Cho chết nè , xương cốt nát nè …

Vân Vận lúc này đang đè hắn xuống , hai tay chọc vào eo hắn liên tục với nụ
cười trên môi , nàng thấy đây là niềm vui nhất mà nàng từng có từ trước đến
nay.

Cả hai đều rất vui trong đêm trăng với khung cảnh đẹp vô cùng này.

-Tỷ đã vui lên rồi chứ.

-Đây là niềm vui đầu tiên cũng là vui nhất trong đời đến nay , cảm ơn trời cao đã đem đệ đến đây gặp tỷ , nếu không tỷ cũng không biết mình sẽ sống như vậy trong bao lâu nữa.

Hai người lúc này nằm song song với nhau cũng nhìn lên ánh trăng đang soi sáng
kia , chợt hắn lên tiếng phá vỡ yên tĩnh lúc này.

Khi Nàng nói tới đây , đã quay sang nhìn hắn vô cùng dịu dàng , đôi mắt ưu
buôn kia đã tan biến đi rất nhiều , một nụ cười như trăm hoa đua nở.

Lạc ngạo lúc này cũng quay nhìn nàng chỉ là khi thấy nụ cười ấy hắn đã ngơ
ngác trước cảnh đẹp như thơ này , nhìn mỹ nữ nở nụ cười làm con tim hắn xao
xuyến vô cùng.

-Hi hi hi ngốc tử.

-Đệ hứa sẽ bảo vệ nụ cười này.

-Vì sao phải bảo vệ nó.

-Vì nó thuộc về người con gái xinh đẹp trong lòng đệ.

Vân Vận nhìn thấy hắn si ngốc nhìn mình như vậy liền cười dí ngón tay vào trán
hắn một cái , thì nghe thấy hắn thì thầm trong miệng , nhưng thực lực của nàng
sao không nghe được , liền hỏi ngược lại hắn thì nhân được một đáp án làm nàng
rung động con tim.

-Lát nữa đệ có về không ?

-Đệ có hai ngày rãng lận.

-Vậy ở đây với tỷ được không ?

-Được ở với mỹ nữ như tỷ , ngu sao lại về.

-Nịnh bợ.

-Nói thật lòng mà.

Cả hai trò truyện với nhau rất vui vẻ , nàng nằm lắng nghe hắn kể chuyện thú
vị ở dưới nhân gian thế giới bên kia , làm nàng bất ngờ và cứ thế bắt hắn kể
mãi.

Và khi mặt trời ló dạng thì hắn cũng ngừng lại , vì nàng đã ngủ rồi , nhìn
nàng như vậy liền vuốt vuốt lại mái tóc đang rơi ra vài cọng của nàng , vuốt
nhẹ má trặng mịn màn của nàng một cái , rồi chợt nhắm mắt ngủ.

Hắn không biết rằng khi thở đều đều bản thân chìm vào giấc ngủ thì nàng lại mở
mắt ra nhìn hắn với ánh mắt ôn nhu , nhích người về phía hắn từ từ , khi gần
sát hắn rồi thì ngừng lại , nhích người lên một chút hôn vào trán hắn một cái
rồi cũng ngủ theo hắn.

-Trưa rồi à.

Khi Lạc ngạo mở mắt ra thì đã là trưa rồi , quay sang nhìn một cái xém nữa làm
hắn rớt tim ra ngoài , vì hắn thấy mặt nàng gần xát với hắn chỉ cách chút xíu
là đụng nhau , tay nàng và chân nàng vòng qua người hắn.

Chợt hắn giở khóc giở cười một cái , lấy tay xoa nhẹ tay nàng một cái cảm nhận
sự mịn màn làm tim hắn đập thình thịch rồi gở tay xuống , ngồi dậy nhìn đùi
nàng gác lên người , nhìn đường cong của chân nàng làm hắn nhiệt huyết muốn
sôi trào , huynh đệ bên dưới cũng có ý kiến ở bên dưới.

Hắn đột nhiên gan lớn cùng mình vươn tay heo đặt lên mông nàng một cái , tim
hắn như rớt ra ngoài , nhìn nàng còn ngủ say , liền nuốt ngụm nướt bọt bọp nhẹ
một cái.

Hắn hít một hơi ổn định bản thân, cảm nhận sự săn chắc và mềm mại của nó liền
nhịp tim đập nhanh hơn , nhìn sang thấy nàng vẫn còn ngủ mân mê nó một chút
rồi từ từ vuốt nhẹ xuống đùi nàng từng chút từng chút một cảm nhận một sự vi
diệu chưa từng có , tim đập lợi hại vô cùng.

Rồi chợt hắn buôn ra , lắc đầu một cái , làm vậy đã là quá lắm rồi , hắn cũng
muốn thêm nữa nhưng chiếm tiện nghi thêm nữa đó là sỉ nhục nàng , dù sao đợi
nàng làm nữ nhân muốn sờ bao nhiêu cũng được hắn trân trọng nữ nhân của mình.

Từ từ rút chân mình cảm nhận sự mềm mại thông qua cọ xát làm hắn vừa bình tĩnh
, lại cảm giác rung động này , vội hít một hơi bình tĩnh lại rút ra.

-Dậy di tỷ trưa lên tới mông rồi kia.

Lạc ngạo ngồi dậy sau đó vươn tay nhéo má nàng kêu một tiếng.


Cùng Hệ Thống Chinh Phục Tiên Hiệp - Chương #28