-Tiêu Lâm đại nhân phiền ngài mang hắn lại đây.
Lạc ngạo đứng lên nhìn Nha Phiên đang nằm bất tỉnh thì sang Tiêu Lâm nói.
-Công tử tên này chúng ta tính sao.
Tiêu Lâm nắm lấy tên này , đem đến trước mặt của Lạc ngạo.
-Rắc, rắc , rắc …
Chỉ thấy Lạc ngạo để tay lên người Nha Phiên , lập tức trên người hắn có thêm
một lớp băng và chúng đang lan ra với tốc độ rất nhanh , chỉ trong nhấp mắt
trước mặt hai người Lạc ngạo đã có thêm một băng tượng.
Tiêu Lâm một bên nhìn mà trợn lồi con mắt , hắn vừa thấy gì , hắn vừa thấy một
người sống sờ sờ bị đóng băng , mà đây là từ một người chỉ có đấu lực nhất
đoạn.
-Ngài có dư giới chỉ không cho tại hạ xin một cái , sau này sẽ trả lại.
-À có , đây.
-Cảm ơn.
Lạc ngạo sau khi nhận lấy giới chỉ của Tiêu Lâm xong , quay qua đưa tảng băng
vào trong giới chỉ như không vấn đề gì xảy ra.
-Về thôi.
Lạc ngạo ngẩng lên nhìn mặt trăng tròn đang soi sáng phía trên thật lâu rồi
thở dài một hơi nói.
Tiêu Lâm không nói hai lời liền nắm Lạc ngạo quay về hướng Mạc Thành.
Mỹ Đồ Tọa đang trên đường trở về tộc thì trước mặt nàng xuất hiện bốn vị lão
xà nhân.
-Mỹ Đồ Tọa , ngươi có biết thế giới loại người nguy hiểm không , tại sao ban đêm lại di ra ngoài một mình , bọn ta đợi người rất lâu không thấy quay về , đành phải theo mùi hương trên cơ thể ngươi mà theo dấu vết tìm. ( ôi kinh vãi , hơn cả chó nữa)
Một vị xà nhân trong chậm rãi nói , một đôi tử hình thoi như độc xà chiếu
thẳng vào nàng sau đó đảo mắt qua hai tên nhân loại trong tay nàng.
-Hôm qua nghe đại trưởng lão nói thế giới nhân loại rất nhiều thú vị và nguy hiểm , nên ta chỉ tò mò ra xem một chút , nhưng hôm nay đi ra ta mới công nhận với trưởng lão là nó rất thú vị.
Mỹ Đồ Tọa nghe vị xà nhân nói vậy liền chậm rãi mỉm cười nhìn nàng trả lời ,
nghĩ đến ai đó một ngón tay chậm rãi vuốt nhẹ đôi môi mỏng của mình sau đó
liếm nhẹ nó một cái.
-Và phải công nhận nhân loại rất nguy hiểm và đáng ghét vô cùng , nhất là hai tên trong tay ta , chúng muốn bắt ta làm nô lệ cho chúng , chỉ tiếc gặp phải ta.
-À còn có nhân loại cũng rất đáng khâm phục đó chứ , dám làm dám chịu và rất gan dạ vô cùng thú vị cũng không có xảo trá như trưởng lão nói nhỉ .
Khi nàng nói câu đầu bàn tay trái nắm hai tên công tử Thu gia như muốn vặn nát
chúng vậy , còn câu sau thì một ngón tay phải của chậm rãi vuốt ve cái vật máu
trắng trong tay.
Đối với lời nói và hành động của nàng làm bốn vị xà nhân nhìn nhau.
-Vậy đem chúng về thôi.
Vị đại trưởng lão nhìn nàng và cái vật trong tay phải nàng thật sâu rồi sau đó
mới lên tiếng cũng với ba vị xà nhân quay đi hướng về xà tộc.
-Lạc ngạo , ta chờ ngươi.
Mỹ Đồ Tọa quay mặt về phía sau nhìn phương hướng nào đó nói thầm trong lòng ,
rồi theo bốn vị xà nhân về tộc.
Lạc ngạo và Tiêu Lâm cũng đã quay về phòng lúc trước , không làm kinh động đến
ai mõi người quay về vị trí của mình.
Tất nhiên việc hai người đi ra có thể Tiêu Viêm không biết , nhưng Tiêu Chiến
và vị trưởng lão kia không biết sao , vì vậy khi hai người quay về cũng không
làm hai người này bất ngờ.
Một đêm tĩnh lặng đi qua.
-Hôm nay chúng ta đi Gia Mã Đế Quốc thôi.
Lạc ngạo lại đưa ra ý kiến tiếp túc , nhưng mà lần này là điểm đến chung của
họ Gia Mã Đế Quốc.
-Nếu mọi người không ý kiến thì đi thôi.
Tiêu Lâm nhìn ba người Tiêu Chiến , thấy không ai ý kiến gì.
Cả nhóm lại tiếp tục đi qua phi hành thú của trung tâm quảng trưởng , chỉ là
hôm nay , bọn người Lạc ngạo lại gặp được cố nhân.
-Lục Ngô.
Khi nhóm Lạc ngạo đi quảng trưởng thì thấy Lục Ngô định bước qua quầy bán vé ,
Lạc ngạo liền kêu lên một tiếng.
-Công tử , sao ngài lại ở đây , ồ còn có tộc trưởng và trưởng lão của Tiêu gia nữa.
Lục Ngô nghe có người gọi mình quay đầu lại thì ngạc nhiên nhìn thấy Lạc ngạo
và Tiêu Chiến vô cùng bất ngờ.
-Đã lâu không cũng được một năm rồi nhỉ , đây là Tiêu Lâm đệ nhất cưởng giả của Tiêu Gia cũng là phụ thân của tộc trưởng Tiêu gia , còn đây là Lục Ngô tứ phẩm luyện dược sư là người của lão tổ tông.
Lạc ngạo lên tiếng chào hỏi rồi giới thiệu hai bên cho nhau.
-Chào ngài Tiêu Lâm.
-Chào Lục Ngô tiên sinh.
Cả hai bên năm tay nhau mỉm cười một cái.
-Lục Ngô ngươi tính đi đâu vậy ?
-À công tử , tại hạ tính đi Gia Mã Đế Quốc có việc.
-Thật trung hợp nhóm bọn ta cũng muốn đi Gia Mã Đế Quốc , vậy không biết đi chung với ngươi không vấn đề chứ.
-Tại hạ vốn cho chuyến đi này có lẻ loi may mắn gặp mọi người đi chung rất sẵn lòng rồi , càng đông càng vui.
Lạc ngạo thấy Lục ngô hồi nãy tính vào quầy mua vé nên tò mò hỏi , nhưng sau
khi nghe đáp án của hắn bất ngờ vô cùng , không chỉ được gặp cố nhân mà còn
chung đường , trùng hợp đến mức vi diệu , thế là Lục Ngô dẫn mọi người lại chỗ
quầy vé.
Hôm nay quần vé là một cô gái xinh đẹp thuộc hạng thượng đẳng , trước sau lồi
lõm đầy đặn , mặc dù ở đây là sa mạc nóng bức nhưng nàng lại mặc thanh y làm
tăng thêm vẻ đẹp của bản thân.
Mà không biết do nguyên nhân gì Lục Ngô và cô nàng xin đẹp cả hai nhìn nhau
ngơ ngác không nói gì. ( yêu rồi , tiếng sét ái tình )
Lạc ngạo nhưởng mày một cái đôi môi khẽ nhích lên nở nụ cười cổ quái chọt chọt
sau lưng Lục ngô.
-A… cho tại hạ muốn đi Gia Mã Đế Quốc.
Lục ngộ đột nhiên bị chọt sau lưng liền giật mình a lên một tiếng , mới nhớ
tới mình đang làm gì , nhớ có người sau lưng vội nói.
-Công tử lối này.
Nàng cũng tỉnh lại sau khi tiếng kêu của hắn với lại thấy bộ dạng giật mình
của hắn liền cười duyên một tiếng , bước ra dẫn đường.
-Trời ơi nàng ta dẫn đường kia.
-Không thể tin được lúc trước có trước đó vài ngày có mấy vị luyện dược sư muốn nàng đẫn , mà nàng toàn từ chối khéo léo và nhờ người khác dẫn giùm , bây giờ lại tự nguyện.
-Khi bọn luyện sư kia muốn làm lớn chuyện thì không biết nàng nói cái gì , bọn đó liền im lặng và đi không hề nói gì , thậm chí lúc đó gương mặt bọn họ còn sợ hãi nữa.
-Nhìn trước ngực hắn kia là tứ phẩm luyện dược sư đó.
-Trời ơi , hèn gì nàng tự nguyện thì ra tên đó là tứ phẩm luyện dược sư , tên đó may mắn quá đi , người đẹp vậy mà đi theo hắn rồi.
…
Cả nhóm bước đi khá xa không nghe được những tiếng bàn tán của mọi người.
Cô gái xinh đẹp dẫn đầu , Lục Ngộ đi phía sau nhìn tâm lưng thon thả của nàng
đung đưa không chớp mắt , bọn người Lạc ngạo đi phía sau hắn nhìn trời nhìn
mây , dù sao ai trong họ cũng là kẻ già đời , tính luôn Lạc ngạo và Tiêu Viêm
là kẻ xuyên việt trái đất nên không có thấy gái đẹp là cứ nhìn.
Sau khi qua hành lang , một đầu điểu thú nhỏ hơn so với những con ngoài kia.
Cả đám càng đi đến gần nhìn ra đây là một con phi hành ma thú , xung quanh nó
có nguồn năng lượng Phong thuộc tính , là một con phong hệ phi hành mà thú và
trên lưng nó căn phòng nhỏ như truyện miêu tả.
-Công tử , phi hành ma thú này nó sẽ bay về Gia Mã đế quốc.
Nàng dừng lại trước phi hành ma thú , một âm thanh ngọt ngào từ miệng nàng
phát ra.
-Ừ…
Lục ngô lúc này cứ thừ người ra nhìn nàng và ừ ra cho có lệ , mà nàng cũng
nhìn hắn . ( nhìn hoài , ôm nhau đi , hôn nhau đi , còn chờ gì nữa)
-Vị tiểu thư với tứ phẩm luyện dược sư có thể thuê hai phòng được chứ.
Lạc ngạo thấy hai người như vậy chỉ có đảo mắt một vòng suy nghĩ gì đó rồi nói
, hắn thấy hai người này có vấn đề với nhau rồi , đàng phải giúp tên Lục Ngô
này tìm đường cứu quốc.
-Với thân phận của tứ phẩm luyện dược sư có thể thuê hai phòng.
Nàng bất ngờ , vì giờ nàng mới chú ý phía sau còn có một nhóm người , mà người
lên tiếng một cậu bé mặc áo choàng đen và chiếc mặt nạ có hình ngọn lửa vô
cùng đáng chú ý , thấy hắn và những người cùng nhóm đều mỉm cười nhìn họ , mặt
nàng đỏ ủng lên trả lời. ( có tật giật mình =)) )
-A , tại hạ xin mời tiểu thư cùng đi , để giới thiệu cho tại hạ về đế quốc Gia Mã.
Lục ngô thấy Lạc ngạo hỏi vậy ánh mắt liền sáng rực chờ mong nhìn về nàng ,
quả nhiên nghe nàng nói hắn liền thấy cuộc đời nở hỏa , liền hiểu cơ hội tới.
-Vậy Cung kính không bằng tuân lệnh.
Nàng liền cười một tiếng , phía trước dẫn đường.
Bọn người Lạc Ngạo theo sau , Lục Ngô còn quay lại nhìn Lạc ngạo với ánh mắt
cảm kích , còn Lạc ngạo chỉ mỉm cười gật đầu.
Sau khi cả bọn bước lên căn phòng thì như tự hiểu ngầm tách ra thành hai nhóm
đi một trước , một sau.
Khi mỹ nữ kia bước vào phòng trước , Lục Ngô quay mặt lại tính xem bọn người
Lạc ngạo ở đâu , ai ngờ nhìn thấy cảnh , bọn Lạc ngạo chọn phòng kế bên cùng
đưa ngón cái về phía hắn và tươi cười hèn mọn cùng với ánh mắt nam nhân ai
cũng hiểu. ( qùy với mấy thánh này )
Lục ngô liền đỏ mặt cười gượng vài tiếng sau đó bước vào phòng .
Bọn người Lạc ngạo cũng bước vào phòng , mỏi người lựa một góc ngồi xuống nghĩ
ngơi sau đó bước vào trạng thái tu luyện.
-Hệ thống nàng còn xử chứ.
-Vẫn còn.
-Ồ.
Lạc ngạo không phải có ý gì với người ta mà hỏi vậy , chỉ là hắn không thích
mấy người xinh đẹp nhìn thấy ai đó đẹp trai , giàu và có địa vị liền nhảy vào.
Và nếu nàng còn xử mà muốn tiếp cận Lục Ngô tức là có ý với hắn , bởi vì ở thế
giới này nữ nhân được giáo dục tôn trọng trinh tiết của bản thân , không phải
ở thế giới kia buôn thả tự nhiên.
Còn vì sao hắn biết được nàng có ý với Lục Ngô là khi hắn hỏi ở dưới về quyền
hạn của tử phẩm luyện dược sự , nàng đỏ mặt khi phát hiện ra nhóm bọn họ tươi
cười nhìn họ , thì đã biết nàng đã có ý với Lục ngô rồi.
Lạc ngạo cũng bất ngờ , không thể tin là bắt gặp cái gọi tiếng sét ái tình từ
cái nhìn đầu tiên từ một thế giới thực lực vi tôn , tình yêu thuần kiết ,
không qua bồi dưỡng tình cảm , không tiền bạc và địa vị ảnh hưởng , không qua
sự thể hiện bản thân của hai bên , chỉ đơn giản là yêu thôi.
Mà không biết hôm này có phải ngày tốt không , vậy mà cả nửa ngày không có một
luyện dược sư đến đây , thế cuộc khởi hành cũng chỉ có nhóm bọn họ.
Vốn tĩnh tu cả buổi , tính nói chuyện với bọn người Tiêu Viêm thì thấy một
cảnh tượng bất ngờ , cả bốn người Tiêu Lâm giờ đang áp tai nghe động tĩnh bên
kia , nhìn ra ngoài thì thấy đêm rồi , liền hiểu. ( thua =)) )
Lạc ngạo giở khóc giở cười nhìn cả giả trẻ không nên nết của Tiêu gia , người
con gái kia đâu phải dạng nữ tử phong trần mà làm việc đó , nhìn khí chất và
cách nói chuyện của nàng là biết tiểu thư có giáo dục tử tế.
-Các vị thật rãng hết việc làm.
Lạc ngạo cười méo miệng nói , điều hắn bắt ngờ không phải là Tiêu Lâm , mà là
Tiêu Viêm , rồi chợt hắn hiểu nếu không có việc mất đi đấu khí thì Tiêu Viêm
hắn cũng có điểm hài hước , chỉ là sau khi bị đối xử lạnh nhạt thì chỉ còn là
người sống tình cảm mà thôi , sự hài hước bị tước đoạt từ sự đau khổ kia.
Và đúng như Lạc ngạo dụ đoán cả ba ngày hành trình , không hề có sự kinh diễm
nào hết , đúng là lâu lâu bên kia có truyền tới tiếng cười của đôi nam nữ
trong phòng kín còn lại chả có gì đắc sắc.
Thế là bọn Tiêu Lâm phải đầu hàng và quay về tu luyện tẻ nhạt.
Bốn ngày sau một tòa thành rộng lớn hiện ra trước mắt nhóm người Lạc ngạo ,
thành thị lớn nhất của Gia Mã Đế Quốc , Gia Mã thánh thành.
Lạc ngạo hai mắt trở nên sáng rực , mục tiêu cuối của hắn là ở đây , nhìn phía
thánh thành kia đôi môi khẽ nhếch lên một cách thần bí.
Theo phi hành ma thú chậm rãi hạ xuống , Lạc ngạo cũng nhìn ánh mặt trời phía
xa kia , nói thầm trong lòng một câu.
-Mỹ nữ ta đến rồi.