Lúc này nhóm Lạc ngạo đang đứng ở một cửa hàng thực phẩm , từ khi khởi hành
bước lên phi hành thú cho đến khi bước xuống hắn vẫn không hiểu được cái cảm
giác nguy hiểm này đến từ đâu mà ra.
Ở trên phi hành tất cả rất là có kỷ luật nghiệm minh , phận của ai nấy giữ
không hề làm loạn mà đến bây giờ cả nhóm đứng ở hàng thực phẩm rồi mà vẫn
không có vấn đề hay gay hấn gì xảy ra Lạc ngạo lấy làm lạ.
Nhưng mà cảnh giác trong lòng không hề bớt đi mà còn tăng thêm , vì sao ư tất
nhiên là khi đặt chân xuống đây cảm giác nguy hiểm càng thêm mãnh liệt.
-Tiêu Lâm đại nhân chúng ta có thể ở đây vài ngày được chứ , sẽ không làm mất nhiều thời gian của mọi người.
Lạc ngạo suy nghĩ một chút rồi nói , hắn thứ nhất có việc ở đây , thứ hai càng
muốn làm rõ nguy hiểm này là gì , không ai có chập nhận được có nguy hiểm mà
không tìm hiểu tại sao cả.
-Được , vậy chúng ta kiếm nơi nghỉ chân.
Tiêu Lâm bất ngờ nhìn Lạc ngạo một cái rồi cười dài nói.
Bọn người Tiêu Chiến cũng chả có ý kiến gì lâu lâu mới được ra ngoài thế này ,
ở lại vài ngày cũng không có vấn đề gì , Tiêu Viêm thì xem cảnh vật xung
quanh.
Lạc ngạo liếc Tiêu Viêm một cái đến từ thành phố hiện đại qua thế giới mới lạ
cứ nh
ư trẻ con , nhưng mà tám năm sau mới hiểu được sự tàn khóc của thế giới này và
trở thành một cường giả.
Hắn cũng thở dài cho bản thân không biết khi nào mới thành cường giả đây ,
công pháp tà dị của Cửu Kiếp Lập Niếp Bàn mang lại sự mạnh mẽ nhưng kèm theo
nó là cái chết luôn song hành với nhau.
Lần đầu tiên đến thế giới Nhân - Yêu – Ma cũng không phải một năm hai năm là
có thể quen được , nhưng mà không sao hắn cũng đang quen dần cảm giác này.
Cả nhóm đến một quán trọ gần trung tâm thuê lại , một phòng duy nhất nghe thì
hơi quái dị ba thằng đàn ông và nhóc con mới lớn căn phòng trở nên quái dị lạ
thường.
Nhưng mà hết cách ở đây không chuyện gì xảy ra Tiêu Viêm có vấn đề gì thì
không nói , Lạc ngạo mà có vấn đề là cả Tiêu gia bị xóa tên ngay tại Ô thản
thành.
Nên bọn người Tiêu Lâm chỉ có thể chung một phòng coi chừng hai bảo bối của
gia tộc.
-Chúng ta nên tham quan một chút ở Tháp Qua Nhĩ , dù sao đây là lần đầu tiên được đi nơi xa lạ thế này.
Lạc ngạo đợi mọi người nghĩ ngơi tốt rồi nêu ý kiến , dù sao ở đây có thứ hắn
cần tìm.
-Được , hai người ở lại coi phòng , ta dẫn Lạc công tử đi xem tòa thành này.
Tiêu Lâm cũng không từ chối bất cứ ý kiến gì của Lạc ngạo , quay lại dặn dò
hai người Tiêu Chiêu.
-Con cũng muốn đi.
Tiêu Viêm cũng lên tiếng , dù sao đây lần đầu được ra khỏi Tiêu gia Ổ thản
thành cũng phải đi xem cho biết.
-Vậy cùng đi thôi.
Cả ba bắt đầu di dạo một vòng trong tòa thành , Lạc ngạo muốn tìm kiếm xem cái
bọn mà làm cho bản thân cảnh giác ở đâu và đang làm gì.
Trực giác là một tinh thần lực vô hình nó luôn cứu chủ của nó vào những lúc
nguy cấp , đọc vô số tiểu thuyết Lạc ngạo tin điều đó và thứ hai tinh thần lực
hắn gấp năm lần người bình thường , tất nhiên cũng nhạy cảm hơn năm lần.
Đi một vòng tìm kiếm dòng người mênh mông không biết đi đâu mà tìm lại đi vài
vòng xung quanh tìm kiếm ở đây xem đã có chỗ bán bản đồ hay chưa , tìm kiếm
lẫn hỏi người bên đường cũng dò ra được.
Trước mặt là hai chữ Cổ Đồ.
-Tiêu Lâm đại nhân ta muốn vào xem một chút hai vị đợi tại đây.
Lạc ngạo quay sang nói với Tiêu Lâm rồi cất bước đi vào tòa nhà cổ thanh tịnh
này.
Mở cửa nhẹ nhàng đập vào mắt của Lạc ngạo không khác gì trong tiểu thuyết đã
ghi , bên trong không rộng rãi , hai miếng nguyệt quang thạch tỏa ra nhàn nhạt
hào quang làm cửa hàng có chút ánh sáng .
Nhưng những cái đó không hề hấp dẫn ánh mắt của Lạc ngạo , thứ hấp dẫn hắn là
một lão giả đang quay lưng làm cái gì đó cùng với đó là một nhóm người thương
nhân đang coi mấy cái bản đồ cùng trên phi hành thú lúc trước.
Tất nhiên không cần nói cũng biết người nào , Băng Hoàng thập giả.
Lạc ngạo bước vào tự nhiên , sau đó lại gần một chỗ bản đồ lật ra xem vài cái
như một vị khách mua hàng tự nhiên .
Dò hỏi hệ thống Lạc ngạo bước đến chỗ có bản đồ ghi lại xung quanh sa mạc này
cầm một cái dò xét tỉ mỉ gật đầu cùng lúc đó bọn thương dân cũng lấy một cái
bản dồ tính tiền với Băng Hoàng , không biết đôi bến nói gì có chút tranh chấp
rồi thương nhân cầm bản đồ đi.
Đến lượt của Lạc ngạo cầm bản đồ trong đưa đến cho Băng Hải Đông , thì nghe
một câu hắn muốn phun máu tại chổ.
-20 vạn
Nghe xong Lạc ngạo bất tỉnh tại chổ một vạn chữ LOL chạy ngang qua đầu , rẻ ư
, đậu xanh rau má trúc cơ linh dịch của Tiêu Viêm cao nhất giá là 7 vạn 3
thôi.
Mà ở nơi khác bán cũng chỉ có 4 vạn , ở đây chém gấp năm lần , hèn gì hòi nãy
tranh chấp cũng phải.
Lạc ngạo nheo mắt lại nhìn thật kỹ Băng Hải Đông rồi giao tiền trong lòng ghi
nhớ thù này , lần sau quay lại sẽ là cả vốn lẫn lời.
Tội nghiệp cho Băng Hoàng của Tiêu Viêm , đâu biết rằng mình chặt chém của
ngày hôm nay , sau này gặp lại sẽ là một kí ức khó quên trong đời. ( 3 phút
mặc niệm )
-Hệ thống có thể đánh dấu hơi thở của bọn thương nhân vào bản đồ được không ?
Lạc ngạo sau khi bước ra khỏi cửa hàng đưa tay ra hiệu với Tiêu Lâm , rồi đi
theo sau bọn người thương nhân vừa ra hồi nãy.
-Có thể chinh phục giả.
Theo sau câu trả lời của hệ thống , bản đồ cảm trong tay của hắn bất giác nóng
lên rồi chợt tắt.
Mở bản đồ ra ngoài những chi tiết trước đó đã có thì có thêm mặt của một người
được thu nhỏ và đang di chuyển trong bản đồ , giống như game vậy.
Đôi mắt Lạc ngạo tỏa sáng , hắn không ngờ hệ thống còn có chức năng này , lúc
đầu chỉ cần một ký hiệu gì đó là được , không ngờ đạt được hiệu quả như chơi
game bật bản đồ vậy.
Vì vậy Lạc ngạo cất bản đồ đi thả chậm tốc độ lại đi song song cùng với Tiêu
Lâm.
-Tại hạ tạm thời chưa thể nói được với Tiêu Lâm đại nhân , nhưng mong ngài yên tâm đây là việc rất quan trọng đối với tại hạ.
Lạc ngạo không giải thích chỉ nói một câu mà thôi , nhưng những từ sau cùng
làm Tiêu Lâm hai mắt phát sáng lên gật đầu và không nói gì.
Mà lúc này Tiêu Lâm mới chú ý đến nhưng người thương nhân cùng chuyến phi hành
, lúc đầu không để tâm lắm , nhưng thấy hành động kỳ lạ của Tiêu Lạc đi theo
dõi nhóm người này làm hắn suy đoán trong đầu.
Khi nhóm thương nhân đi vào một quán trọ , thì nhóm người Lạc ngạo dừng lại
nhìn quán trọ một hồi lâu rồi quay về nới trọ lúc trước.
Ngồi vào một góc của phòng lấy bản đồ ra nhìn nơi bọn thương nhân trên bản đồ
ghi chép và hướng đi xung quanh rồi cất vào , thấy cử động kỳ lạ của Lạc ngạo
mọi người chỉ trao đổi mắt rồi cùng nhau nói chuyện trong tộc rồi du lịch...
Trời tối ở đây thật mát lạnh và âm hàn khác với buổi trưa khí nóng ôi bức và
trật trội trong phòng như hai thái cực , trong lúc mọi người không có việc gì
làm tất cả nghỉ ngơi tịnh tâm tu luyện.
-Phát động nhiệm vụ , phát động nhiệm vụ.
Trong lúc Lạc ngạo đang tu luyện khiêm tốn không hề dùng đến cầu vòng tu luyện
thì thanh âm của hệ thống đột nhiên trong đầu vang lên.
-Nhiệm vụ ? , đây là lần đầu tiên có phát động nhiệm vụ đấy .
Lạc ngạo bất ngờ dùng tâm niệm vào bên trong xem phát động nhiệm vụ gì , cũng
bất ngờ một năm đến nay chưa từng phát động nhiệm vụ , hôm này lại có nhiệm vụ
tại nơi đặc biệt này.
Nhiệm vụ : Giải cứu mỹ nữ
Cứu nguy Mỹ Đồ Tọa nữ vương khỏi thương nhân
Phần thưởng: giành được 20% hảo cảm của nàng
Thưởng thêm: tùy vào hành động của bản thân sẽ được tăng thêm % hảo cảm.
Hai mắt Lạc ngạo lặp tức tỏa sáng ngay tại chổ đạt được hảo cảm của nàng không
phải dễ , muốn nàng động lòng khó càng thêm khó , nàng có cảm giác đặc biệt
với Tiêu Viêm sau nhiều quấy phá của thôn thiên mãng cộng với nhiều hành động
tình nghĩa của Tiêu Viêm mới được chút hảo cảm của nàng.
Nhưng đó chỉ là hảo cảm thôi chứ chưa đến mức kia , nếu không phải do tác động
của dị hỏa mà … nàng và có đứa con thì chưa chắc vào được trái tim nàng , sau
đó có đứa con rồi mới thật lòng yêu Tiêu Viêm.
Cho nên được hảo cảm của nàng phải nói khó càng thêm khó muốn đâu phải dễ được
hệ thống phát động nhiệm vụ như thế này phải nói cơ hội trời ban.
-Tiêu Lâm đại nhân có việc chúng ta đi thôi.
Lạc ngạo lần đầu tiên dùng tinh thần lực truyền âm cho người khác , Tiêu Lâm
vốn đang tu luyện bị một câu của Lạc ngạo trợn to mắt ra nhìn hắn như thấy
quỷ.
Tiêu Lâm lịch luyện cả đời làm sao chưa trải qua một lần tinh thần truyền âm ,
dù chưa từng thử thịt heo cũng ít nhất cũng thấy đường heo chạy , bởi vậy mới
khiếp sợ vô cùng.
Tinh thần truyền âm chỉ dành cho những người có tu vi cao hoặc những luyện
dược sư cao cấp ngũ phẩm trở lên , thế mà giờ đây lão được nhận tinh thần
truyền âm từ đứa bé năm tuổi , cảm giác mọi hiểu biết điều bị lật đổ.
Mà dường như lão cũng tiếp cận một ít bí mật của Lạc ngạo , làm hắn sợ hãi
không thôi , lão nghĩ nếu bản thân mà nói chuyện này ra đảm bảo , không mà là
chắc chắn lão va gia tộc bị thủ tiêu ngay lập tức.
Vì lão đã nghĩ tới một số việc trước đây lịch lãm khắp nơi nghe được và đó chỉ
có những người có tinh thần cao hơn người bình thường xảy ra biến dị làm được
điều đó.
Đúng vậy một năm ngoài việc tu luyện ra Lạc ngạo còn làm quen với tinh thần
lực và phát hiện nó biến dị sau khi tẩy lễ của gấp năm lần , đây là lĩnh vực
khoa học lẫn tiểu thuyết cũng chưa gọi là hiểu thật rõ về nó.
Cho nên Lạc ngạo phải tự mài mò trong một năm trời , có lần vô tình đánh ra
được kỹ năng của tinh thần lực chỉ một lần duy nhất , cố gắng rất nhiều vẫn
không thành công , nên hắn từ bỏ , ít nhất tinh thần truyền âm mò ra được.
Mang theo sự khiếp sợ đi theo sau lưng Lạc ngạo , cả hai đi ra chậm rãi không
làm phiền đến ba người kia .
Trong Lạc ngạo cũng hiểu nguy hiểm đến từ đâu rồi , chình là bọn thương nhân
ăn hiếp nữ nhân của bổn công tử , hắn cứ thấy trong lòng nguy hiểm càng lúc
càng lớn khi đặt chân đến đây và điều đó là bản thân có vật trọng yếu bị de
dọa.( suy đoán và phán như thật )
-Phiền ngài đưa ta qua phía đông Nam của tòa thành này nhanh lên.
Lạc ngạo nhìn vào bản đồ trong tay rồi quay sang nói một cách lịch sự nhưng
không thiếu phần thối thúc dành cho Tiêu Lâm.
-Được đi thôi.
Tiêu Lâm nắm lấy Lạc ngạo chạy thật nhanh ra khỏi thành và đấu khí thôi thúc
bộ pháp đi về phía Đông Nam.