Ngày hôm sau mọi người cùng nhau chuẩn bị cuộc khởi hành trong yên lặng không
tác động đến người khác , thế là đi hướng cửa sau của Tiêu gia ba già hai trẻ
lên đường khởi hành.
Nếu không có sự xuất hiện của Tiêu Lạc có lẽ Tiêu Viêm cũng không được tham
gia trong lần du hành này , Tiêu gia muốn chiếu cố giao tình với Lạc ngao nên
tiện thể mang theo Tiêu Viêm luôn một thể.
Mà vốn mọi người tính đi theo đường ma thú sơn mạch trung tâm đến thẳng Gia Mã
đế quốc , nhưng theo đề nghị của Lạc ngao đi theo hướng đông của Ma thú sơn
mạch rồi đến Tháp Qua Nhĩ đại sa mạc sau đó lại đến Gia Mã đế quốc.
Tuy không Tiêu gia mọi người không hiểu ý định của Lạc ngạo , nhưng mà cũng
không có từ chối theo Tiêu Lâm kẻ già đời chắc chắn có việc gì đó Lạc ngạo mới
có ý định vậy với ý định kết thân với một gia tộc lớn hắn cũng từ chối làm gì
, biết đâu trên đoạn đường cần hắn thể hiện thành ý thì sao .
Còn về Tiêu gia thì không lo lắng vì có một lực lượng bí ẩn lúc trước Tiêu Lâm
mang từ ngoại trở về bảo vệ nên chẳng có vấn đề gì , nghe Tiêu Chiến nói vậy
Lạc ngạo mới hết thắc mắc trong lòng cũng hiểu ra lực lượng này biến mất có
liên quan đến việc cái chết của Tiêu Lâm.
Thế là mọi người cùng nhau đi đến phía đông của Ma thú sơn mạch .
Thế là mọi người trước khi đến giữa trưa đã đến được Thanh Sơn trấn hay còn
được gọi là Ma thú tiểu trấn cũng là nơi khởi hành đặt chân đầu tiên của Tiêu
Viêm.
Còn vì sao mới đi một chút đã lẹ như vậy thì nhờ Tiêu Lâm và Tiêu Chiến mõi
người nắm một người rồi dùng bộ pháp mà tới.
Tiêu Viêm dùng một tuần để đến còn bọn họ dùng nữa ngày đã tới một sự khác
biệt không hề nhẹ chút nào.
Hành tẩu trên gianh hồ là đây người qua kể lại , Lạc ngạo cảm giác thật kích
thích đây là điều mơ ước lúc trước , trước khi xuyên qua tiểu thuyết như thế
này.
Trên đường hành tẩu Lạc ngạo để ý xung quanh như đang tìm một cái gì đó , khi
mọi người đi ra khỏi tiểu trấn thì hắn lại lắc đầu thờ dài.
Hành động làm ba người Tiêu Lâm lấy làm lạ không biết Lạc ngạo hắn thở dài
tiếc hận.
-Công tử không biết thở dài vì điều gì.
Sau khi trao đổi ánh mắt với Tiêu Lâm thì Tiêu Chiến lên tiếng hỏi Lạc ngạo ,
vì lúc trong trấn họ đế ý hắn giống như đang tìm cái gì đó vậy.
-À không có gì chỉ tìm coi có dược điếm cần tìm không đó mà.
Lạc ngạo không sao hết nói , trong tâm thì buồn bực dù sao cất công đi tìm thế
này không thấy cũng có chút khó chịu.
-Ủa không phải có rất nhiều đó sao ?
Tiêu Chiến nghe vậy lấy làm lạ lúc mọi người đi qua tiểu trấn này ít nhất cũng
gần mười cái dược điếm sao còn phải tìm.
Lạc ngạo lắc đầu không tỏ ý kiến , bọn họ thấy vậy nhìn nhau nhún vai một cái
rồi tiếp tục cuộc hành trình.
Trên hành trình Lạc ngạo lại tiếp tục để ý xunh quanh cũng đang tìm kiếm một
cái gì đó.
Hành động làm bọn người Tiêu Lâm trao đổi ánh mắt rồi thả chậm tốc độ lại như
đang giúp Lạc ngạo có thời gian để tìm , chỉ tiếc không được như ý muốn , vô
công tìm kiếm.
Kỳ lạ thay trên đường đi không hề gặp một con ma thú nào , một đường xuyên
thẳng làm mọi người cảm thán hôm nay ngày tốt .
Hai ngày sau mọi người đến được Hắc Nham thành , nới đây có phi hành ma thú để
thẳng tiến đến Tháp Ma Nhĩ sa mạc.
Xuất hiện trước mặt họ tòa thành rất lớn , lớn hơn Ổ thản thành gấp đôi tuy
không tính là cổ xưa , nhưng để lại những vết tính do thời gian lưu lại , tang
thương và vững chắc.
Đây là tòa thành thứ hai mà Lạc ngạo đặt chân đến đại lục này , đi qua thông
đạo tối tâm của tường thành , một lát sau xuất hiện trước mặt là dòng người
đông đúc , tiếng nói ồn ào vang vộng khắp nơi nhờ Tiêu Chiến dùng đấu khí bảo
vệ hai người Lạc ngạo nên không bị cảm giác chóng mặt.
Một đường đi thẳng đến quảnh trường trung tâm của xuyên qua vô số ngã tư và đi
vài vòng , mọi người cũng đến trước quảnh trường của phi hành đội.
-Tiêu Lạc ở đây thật nhiều người.
Tiêu Viêm nhìn xung quanh cảm thán nói dù sao cũng xuyên việt từ trái đất qua
, tiếc là người của thế kỷ trước không biết về thế giới này nhiều.
-Đúng vậy , thật nhiều người.
Lạc ngạo nhìn khắp nơi rồi gật đầu , hơn mười con phi hành thú và hàng dài
người chờ đợi bước lên.
Tiêu Lâm dẫn đoàn người xếp hàng chờ đợi mua vé .
-Lâu rồi mới chờ đợi xếp hàng mua vé như này lên phi hành thú.
Tiêu Lâm nhìn hàng người than thở , ông còn nhớ lúc còn trẻ bản thân đi du
lịch cũng từng chờ đợi như thế này để đi phi hành thú một lần cho biết.
-Ông nội lúc trước được đi rồi à.
Tiêu Viêm nghe vậy thắc mắc hỏi .
-Đúng vậy thời trẻ đã từng như thế này mấy lần về già rồi không còn đi đâu xa nữa nên không còn dùng tới.
Tiêu Lâm xoa đầu Tiêu Viêm cười nói trong vui vẻ , trong ánh mắt có nhường như
đang nhớ cái gì đó rất vui vẻ , đôi mắt trở nên nhu tình và ôn hòa.
Với kinh nghiệm nhìn đời lẫn tiểu thuyết miêu ta của Lạc ngạo với đôi mắt ấy
chỉ có thể là gặp được tình yêu của đời mình mới có thể như vậy.
Sau đó Tiêu Lâm mua năm vé để đi Tháp Qua Nhĩ sa mạc , cả nhóm đứng xếp hàng
của đội gần cuối , một hàng dài người đến trước cũng đợi sắp xếp.
Đến gần tối mọi người mới có thể lên được phi hành thú , Lạc ngạo cảm thấy
khác với tiểu thuyết , bởi vì trên lưng nó là như một căn nhà khổng lồ vậy .
Khi bước vào thì có một cái sân rộng lớn ở đây có rất nhiều người ngồi khắp
nơi trong đây ai cũng ngồi tĩnh tâm tu luyện , đa số là mọi người ngồi thành
nhòm chỉ chút ít là ngồi riêng lẻ bản thân.
Tiêu Lâm dẫn cả nhóm đến một góc chưa có ai đến ngồi xuống rồi quan sát xung
quanh một lượt.
Không biết có phải may mắn hay được chiếu cố bề trên mọi người ngồi ngay chỗ
có thể quan sát tất cả mọi động tỉnh.
Vì thế thuận lợi cho Lạc ngạo lặng lẽ quan sát cộng với hệ thống hở trợ không
làm ai phát giác được , đảo mắt một vòng có một nhóm người làm Lạc ngạo trong
lòng cảnh giác , đây là một nhóm người nhìn như thương gia , nhưng mang lại
cảm giác nguy hiểm trong lòng.
-Hệ thống xem nhóm bọn họ có tu vi gì , không hiểu sao họ ở đây mang lại cảm giác nguy hiểm.
Lạc ngạo lặng lẽ trao đổi thầm trong lòng với hệ thống , không biết vì sao kể
từ ngày gặp Huân nhi thì hệ thống trở nên ít nói dần thậm chí im lặng , nếu
không phải hắn cần việc gì đó , thì cứ tưởng như hệ thống biến mất vậy.
-Một nhóm bảy người trong đó có một đại đấu sư cửu tinh , ba đại đấu sư bát tinh , một đại đấu sư ngũ tinh còn lại đấu sư đỉnh phong.
Hệ thống trao ra kế quả cực nhanh , ngay khi Lạc ngạo vừa hỏi liền lập tức cho
ra kết quả.
-Vậy xem hết trong căn phòng này có ai cũng đại đấu sự cửu tinh nữa không , không chừa một ai.
Lạc ngạo nheo mắt lại trong tiểu thuyết có cảm giác thế này chỉ có hai trường
hợp , một bọn này là cướp và có ý định làm loạn , hai là giả danh thương gia
và làm việc gì đó bí mật không để ai biết , nhưng lại chắc chắn đụng chạm đến
hắn mới mang cảm giác như vậy.
-Trong đây có thêm một Đại đấu sư cửu tinh , còn lại là dưới thất tính đại đấu sự , nhưng trong đây còn có thêm Đấu linh nhị tinh.
-Cái gì , Đấu linh nhị tinh ở đâu ?
Lạc ngạo lúc đầu nghe còn đang suy tính tới khi nghe được câu cuối giật mình
lập tức , liền nhìn xung quanh tìm kiếm.
-Góc bên phải nằm trong cuối cùng.
Nghe theo hệ thống chỉ đẫn , Lạc ngạo lập tực nhìn ra thấy được một người
trung niên gần 50 trong áo bào nâu ngồi góc tịnh tâm không làm ai chú ý.
Vì xa qua nên không thấy rõ mặt đối phương , nhưng Lạc ngạo lại ghi nhớ vị
trí.
-Còn vị cửu tinh kia thì sao.
-Một góc nhỏ phía trên một mình.
Theo góc di động đã nhìn thấy được một lão nhân mặc áo bào vàng nhạt đang ngồi
tịnh tâm lẻ loi giữa nhóm người.
-Tiêu Lâm tu vi gì ?
Từ lúc gặp mặt Tiêu Lâm đến giờ Lạc ngạo cũng chưa từng xem qua tu vi của hắn
, bởi vì khi nghe được đi qua Gia Mã đế quốc lên kế hoạch còn nhớ gì đến xem.
-Đấu linh Ngũ giai.
-Wow thật vi diệu cuôc sống.
Lạc ngạo trợn mắt nói trong lòng , không ngờ có siêu cấp bảo tiêu ở bên cạnh
quá mừng , hạnh phúc tới quá nhanh xoay sở không kịp.
Đảo mắt một vòng trong lòng tính toán , nếu vấn đề không bị an nguy đến tính
mạnh , nếu không xảy ra chuyện gì chết bất kỳ tử đến lúc đó khóc không có nước
mắt mà khóc.
Mặc dù biệt vậy nhưng cảm giác nguy hiểm không có mất đi , Lạc ngạo nhíu mày
lại suy nghĩ trong lòng cân nhắc mọi vấn đề.
-Thế còn ai trong con phi hành thú này có tu vi cao hơn Đấu Linh ngũ tinh không.
-Không có.
Nghe vậy Lạc ngạo càng nhíu mày chặc hơn.
Trong lòng tưởng tượng các cảnh như Phi hành thú rất vấn đề ngã xuống chết
trùm cả lũ hay là một nhòm cường giả chặn cướp hay là bị một nhóm mỹ nữ cưỡng
hiếp … cái này hình như đi xa qua vấn đề.( =)) vãi thanh niên bị một nhóm bị
nữ cưỡng hiếp lol vậy mà cũng nghĩ ra được quỳ với thằng này thật.)
Nghĩ đến điều cuối cùng Lạc ngạo cười mỉm trong lòng nghĩ một nhóm mỹ nữ bắt
hắn đi làm áp trại phu quân và sau đó … ( bệnh hết thuốc chữa)
-Này Lạc ngạo đang nghĩ gì thế
Một giọng nói vang lên tạc tỉnh lại Lạc ngạo đang suy nghĩ mà những việc cấm
trẻ em dưới tuổi nên nghĩ tới.
-Có chuyện gì Tiêu Viêm.
Lạc ngạo bực bội trong lòng cạ cạ răng lại với nhau nhỏ nhẹ hỏi.
-Cảm giác thật đông người chắc đây là cường giả không nhỉ.
-Đúng vậy ở đây chỉ có cường giả mà thôi.
Lạc ngạo gật đầu nói công nhận ở đây có cường giả thật , chẳng qua thuộc tầng
thấp của xã hội.
Mà nhìn xung quanh mới để ý chuyến đi này ở đây chẳng có một nữ nhân để mà
ngắm , cũng không phải có gì với người ta mà thấy không có mỹ nữ không có cảnh
sắc của chiến đi hơi buồn chán.
Ba ngày sau tại một tại một tòa thành được bao bọc xung quanh chỉ toàn là cát
vàng mông mong rộng lớn phía trên tưởng thành có treo tấm bảng có hai chữ đỏ
rực như máu cực lớn mang đến cảm giác máu tanh nhàn nhạt.
-Mạc Thành
Và cách xa đó một phi hành thú khổng lồ đang đến đây với đôi cánh rộng lớn
đang đập và trên lưng một ngôi nhà lớn thật tráng lệ .
Nó từ từ bay vào thành , bay đến thẳng trung tâm của nơi này liền từ từ hạ
xuống thật nhẹ nhàng.
Mà cùng lúc đó trong ngôi nhà rộng lớn này , một đứa trẻ với áo bào màu đen
với chiếc mặt nạ có đồ án gây ấn tượng người nhìn chậm rãi mở mắt ra và đôi
môi khẽ nhếch lên.
-Tháp Qua Nhĩ ta đến rồi.