Mục Tiêu Đế Quốc Gia Mã


Trong khi cả đại sảnh náo nhiệt về chuyện hôn sự của gia tộc , Lạc ngạo ở
ngoài suy nghĩ một chút rồi quay đi , trở lại hậu sơn của Tiêu gia.

Mà cùng lúc đó đại sảnh một bé gái dễ thương đang ngồi ở một góc nào đó , đợt
nhiên quay đầu ra phía cửa , dường như có một linh cảm mắc bảo em nó đi ra ,
thứ mà mang lại ấm áp.

Thế là đi theo linh cảm vòng ra sau mọi người chạy ra ngoài , vì lúc này mọi
người còn đang đắm chìm trong sự bất ngờ lẫn vui sướng nên không ai để ý tới.

Nhìn phía xa xa khi thấy một bóng đen đang đi về phía hậu sơn , đôi mắt sáng
lên vội chạy theo bóng hình thân thuộc ấy , bóng hình làm cho nàng ấm áp khi ở
đây.

-Là Huân nhi đó à

Lạc ngạo nghe thấy tiếng bước chân đang tiến lại gần thì quay lại là một dáng
hình xinh xắn đang chạy lại gần đây.

-Lạc ca ca

Đúng thế người mà luôn thích đi theo sau Lạc ngạo cũng chỉ có là Huân nhi thôi
, sau một năm nảy nở thì càng trở thành xinh đẹp hơn rồi , có tiềm chất mỹ nữ
hông nhan họa thủy.

Huân nhi liền chạy tới nhảy vào lòng của Lạc ngạo , như ôm một bảo bối của
nàng vậy.

-Ây da Huân nhi nhà ta lại lên cân rồi.

Lạc ngạo vừa ôm vừa quay một vòng nhìn nàng với ánh mắt cưng chiều.

-Lạc ca ca xấu , người ta ăn uống có nhiều đâu.

Huân nhi chu mỏ nói vô cùng đáng yêu.

-Vâng vâng , tiểu trư trư của huynh đây ăn rất ít.

Lạc ngạo nhéo má nàng một cái cười dài nói, vô cùng đáng yêu hai tay cứ thích
nhéo mãi không thôi.

-Đáng ghét ai là tiểu trư trư của huynh.

Huân nhi đỏ mặt nói trong lòng lại vui vẻ vô cùng.

-hahaha đi thôi.

Lạc ngạo cười dài , bản thân biết rằng Huân nhi đã vào tay rồi , dù sao thì
lúc nhỏ chả ai quan tâm nàng trừ Tiêu Viêm , nhưng bây giờ hắn ở đây rồi , để
Tiêu Viêm an tâm mơ về hôn ước kia.

-Huynh không ở đó tham gia sao ?

Huân nhi thắc mắc hỏi , tại vì mọi lần có chuyện gì Lạc ngạo luôn có mặt , thế
mà hôm nay tin quan trọng lại không tham gia.

-Huynh và muội không nằm trong nội bộ của Tiêu gia , đây việc riêng của họ , nên chúng ta không cần phải tham gia làm gì , thay vì vậy cùng huynh ra hậu sơn nằm trên bải cỏ xanh phải tốt hơn không.

Lạc ngạo lắc đầu nói , hắn cảm giác bản thân chẳng cần tham gia làm gì đây dù
sao cùng là chuyện phát triển tương lai gia tộc của Tiêu gia với lại dù ở đó
cũng không có tiếng nói phải quan tâm chi cho mệt.

Đã vậy 10 năm sau này đã thành hôn nhân đâu , nó còn là một lịch sử đáng ghi
nhớ trong bộ tiểu thuyết Đấu Pha Thường Khung vì một thiếu niên phế vật hẹn
ước 3 năm lấy lại danh dự cho Tiêu gia và con từ vị hôn nhân đó ra khỏi cửa
Tiêu gia.

Sau sự kiện đó các sự kiện liên quan đến nhau tạo thành một chuỗi liên kết làm
thiếu niên ấy vượt mọi khó khăn thử thách trở thành Đấu Đế của đại lục này.

Vậy chẳng cần thay đổi gì cả cứ theo tự nhiên là được , dù sao hắn còn muốn
Tiêu Viêm thành Đấu Đế , vì sao ư tất nhiên vì tác phẩm Đại Chúa Tể rồi.

Tiêu Viêm đóng vai trò trong đó rất quan trọng sau này cho nên , không lý do
gì mà không thành huynh đệ với Tiêu Viêm cả .

Tiêu Viêm nếu như không phải gặp được Huân nhi sợ là đã yêu người khác và cả
cuộc hành trình cũng khác đi rồi, bởi vì Huân nhi là móc xích quan trọng để
thành Đế.

Mà Tiêu Viêm cũng chỉ biết yêu một người mà thôi , vì vậy Lạc ngạo muốn tác
thành cho Nạp Lan Yến nhiên , dù sao thì sau cuộc đánh nhau ở 3 năm hẹn ước
cũng thay đổi không còn là điêu ngoa của trước kia.

Xứng đáng để Lạc ngạo trở giúp tác thành cho cả hai và hắn sẽ loại bỏ mọi tình
địch của Nạp Lan Yên Nhiên để hoàn thành cho đôi uyên ương khổ đau này.(Nói
chung thằng này nghe thì cao cả lắm thực ra nó ghét con Yên Nhiên và đẩy qua
cho Tiêu Viêm , mỹ nữ còn lại thâu gom , nham hiểm lol)

Lạc ngạo cảm thấy bản thân thật cao cả biết hàn gắn lại mối tình đau khổ này ,
tác hợp cho cả hai gia tộc có hẹn ước thật là một việc tốt đáng được công
nhận. ( đến giờ tự kỷ)

Cả hai dắt tay nhau về hậu sơn , bỏ lại nháo nhiệt ở Tiêu gia phía sau .


-Qủa nhiên là ở đây.

Ở một nơi thanh thư thoán mát cùng với với ngọn gió nhẹ làm những hàng cỏ xanh
lây động nhấp nhô, ở đây có hai người đang nằm ôm nhau ở đây thưởng thức cảnh
đẹp nhẹ nhàng này.

Nhưng nó đã bị phá hủy bởi một người vang lên , Lạc ngạo liền mở mắt ra vì âm
thanh ấy là của Tiêu Đỉnh , bên người Huân nhi cũng nhẹ nhàng mở mắt.

-Mọi người bàn xong hôn sự của Tiêu Viêm rồi à.

Lạc ngạo phát ra âm thanh lười biếng như vừa tỉnh lại từ một giấc mộng.

-Đệ biết rồi à , ta tưởng đệ với Huân nhi ngủ ở đây không biết chứ.

Tiêu Đỉnh a lên một tiếng kinh ngạc , tại vì trước mắt thấy hai đứa nhỏ ôm
nhau ngủ tạo nên một bức tranh đẹp thế này tưởng đã lâu rồi chứ.

Với lại Huân nhi bây giờ không phải thiếu nữ xinh đẹp của mười năm sau nên
chẳng ít ai để ý tới nàng cả , nếu không phải nhờ có Tiêu Lạc hoặc Tiêu Viêm
trong nguyên tác có lẽ cũng chỉ có Tiêu Chiến và mấy vị cấp cao của Tiêu gia
để ý mà thôi.

-Vừa lúc từ ngoài trở về có nghe được một ít , cảm thấy đây vấn đề quan trọng trong Tiêu gia nên cũng không tham gia náo nhiệt làm gì.

Lạc ngạo vô cùng thoải mái nói ra như không có việc gì vậy.

-Nhưng mọi người xem đệ là thành viên trong gia đình mà , đâu có phân biệt …

Tiêu Đỉnh nghe vậy vội nói , hắn sợ Lạc ngạo hiểu lầm mọi người liền giải
thích.

-Cái này đệ hiểu , chẳng qua đây là hôn sự của dòng chính Tiêu gia chủ , cũng là của ba huynh đệ huynh và tất nhiên đệ cũng chúc mừng cho Tiêu Viêm lấy được mỹ nữ của Nạp Lan gia , mong là cả hai gia tộc hạnh phúc mỹ mãn.

Lạc ngạo từ tốn trả lời , chỉ là lời chúc phúc trong đây có hơi quái dị đảm
bảo không ai hiểu được ý trong câu nói của hắn.

-Phù, đệ hiểu là tốt rồi , làm ta tưởng đệ xa cách mọi người.

Tiêu Đỉnh thở dài một hơi , trong lòng thoải mái.

-Huynh đến đây làm gì ? không lẽ vừa kết thúc là chạy đến kiếm đệ khoe đó chứ.

Lạc ngao lấy làm lạ hỏi , sống một năm ở đây có thân nhất là ba huynh đệ Tiêu
Viêm với Huân nhi mà thôi.

Mà phàm có vần đề gì hót cũng phải chiều tối mới nói hắn nghe , cho nên gặp
Tiêu Đỉnh đột nhiên chạy đến gặp liền lấy làm lạ.

-Phụ thân cho ta gọi đệ qua đó có việc , với việc hôn nhân của Tiêu Viêm cũng được giữ kín , không phải bây giờ tiếc lộ vì ông nội bảo phải lên Nạp Lan gia hỏi thử việc hôn nhân còn tác dụng như lời nói của cả hai không đã.

Tiêu Đỉnh không hề giấu cài gì , biết gì nói nấy cho Lạc ngạo hết, vì hắn coi
đây cũng đệ đệ mình nên không gì lo lắng.

-Đệ hiểu rồi , đệ qua đó liền , muội ở đây chờ huynh .

Lạc ngạo ngồi dậy duỗi người , vỗ má của Huân nhi nhẹ nhàng rồi bật dậy đi
theo Tiêu Đỉnh.

Để lại một đôi mắt sáng long lanh nhìn theo tấm lừng nhỏ bé bước đi.

Sau khi theo Tiêu Đỉnh đến đại sảnh của Tiêu gia thì ở đây không còn đông đúc
tiếng ồn nữa mà chỉ có âm thanh nhỏ và nhè nhàng hơn lúc này rất nhiều.

Trong đây Lạc ngạo thấy được một trung niên khá là lão cũng phải trên 60 hay
70 gì đó ngồi vào cái ghế trung tâm của Tiêu gia.

Bên dưới hai bên lên một bên là Tiêu Chiến và ba vị trưởng lão đang cười nói
với nhau vui vẻ về sự kiện lần này.

-Tiêu Lạc tham kiến các vị Tiêu Lâm đại nhân và Tiêu Chiến gia chủ với ba vị trưởng lão.

Lạc ngao hơi khom nhẹ người chào năm vị ở đây, thật ra hắn cũng có kiêu ngạo
của bản thân , cúi chào thế này cũng rất khó mới thấy được , đây sự tôn trọng
giành cho người lớn tuổi hơn mình mà thôi.

-À chắc đây là Lạc ngạo công tử của Lạc gia , cảm ơn công tử đã chiếu cố Tiêu gia hahahahah.

Tiêu Lâm nghe thấy thanh liền qua quan sát thấy một đứa trẻ nhỏ con mắc trên
người áo bào đen và chiếc mặt nạ có đồ án , liền đây là ai trong miệng bốn
người Tiêu Chiến.

-Tiêu Lâm đại nhân cứ đùa , tại hạ chẳng qua sống trốn tránh nhờ sự rộng lượng của các vị mới có yên thân ngày hôm nay cảm ơn không hết lời , còn về trợ giúp thì chẳng một ít lòng thành mà thôi.

Lạc ngạo dùng những lời thuận tai mà nói , dù sao ở đây rất tốt vừa có thực
hiện cứu vớt mỹ nữ , còn thể tu luyện không phiền đến ai thật là tiện cả đôi
đường.

-Hahaha nói hay lắm , quả nhiên tuổi trẻ tài cao.

Tiêu Lâm nghe vậy liền vui vẻ cười không thôi , tính cánh của ông rất hào sảng
nhưng tâm tư cũng rất kín đáo , ông dùng những lời chào hỏi để dò xét Lạc ngạo
và câu trả lời làm đôi bên thiệt thòi chút nào.

Biết bối cảnh của Lạc ngạo có đấu tông tâm tư ông muốn kéo đôi bên lại gần
nhau , dù sao người ta có bối cảnh phải làm thân với nhau có lợi cho gia tộc.

-Không biết các vị mời tại hạ đến có việc gì ?

Lạc ngạo một bên nghiêm trang hỏi thăm , dù sao đang trong việc ăn vui mừng
kết thân với Nạp Lan gia , kêu hắn làm gì.

-Là thế này bọn ta tính đi lên Gia Mã đế quốc để gặp người bạn cũ của ta nói về việc kết thân , ta và một vị trưởng lão cùng với Tiêu Viêm đi lên đó gặp người bạn đó , còn có nghe bảo công tử chỉ toàn quanh thân ở hậu sơn , nên mời công tử đi cùng bọn ta đến trung tâm Gia Mã đế quốc.

Tiêu Lâm vô cùng vui vẻ nói , hắn muốn tạo cơ hội này để lấy hảo cảm từ Lạc
ngạo nhiều hơn , để sau này chiếu cổ gia tốc hắn.

Chỉ là Tiêu Lâm không biết , Lạc ngạo không chỉ muốn giúp Tiêu gia còn muốn
giúp Tiêu Viêm thành Đấu Đế nữa , nếu không sợ mừng phát khóc luôn.

-Tất nhiên tại hạ sẳn lòng.

Lạc ngạo cười nhẹ nhàng nói một cách thoải mái , trong lòng vui vẻ không gì
khác được vốn đợi vài năm sau có cơ hội mới đi , nhưng mà bây giờ lại có bảo
tiêu để lên đó tất nhiên phải vui rồi.

Trong lòng hắn mong chờ cuộc hành trình này.


Cùng Hệ Thống Chinh Phục Tiên Hiệp - Chương #19