“Năm mươi một … năm mươi hai … năm mươi ba” tại một ngọn núi cùng với những
hàng cỏ xanh tươi được những tia sáng mặt trời và làn gió đi qua làm hàng cỏ
lay động như múa dưới một ngày tươi đẹp tạo ra một khung cảnh tuyệt đẹp.
Tại đó có một thân hình nhỏ bé được áo choàng màu đen che kín chỉ lo hai tay
và hai chân , hai chân duỗi thẳng kép lại một chổ như một đường thẳng , hai
tay song song đặt hai bên hít lên hít xuống cơ thể.
“Lạc ngạo đệ lại tập luyện nữa à , nghỉ ngơi chút đi đã có áo choàng là nóng
lắm rồi vậy mà còn đeo cái mặt nạ nữa” tại một nơi cách đó không xa có một
thân ảnh lớn hơn một chút trên gương mặt mang theo sự cơ trí và hiền lành.
“Biết rồi ,Tiêu Đỉnh huynh không cùng Tiêu Lệ ra phố chơi nữa à mà rãng kiếm
đệ , thế còn Tiêu Viêm đâu ” Lạc Ngạo nghe vậy liền ngừng lại nhìn phía người
phát ra âm thanh , đó là Tiêu Đỉnh con trai trưởng của Tiêu Chiến cũng là đại
ca của Tiêu Lệ và Tiêu Viêm.
Từ sau khi Lục Ngô đi , Tiêu Chiến đã an bài hai huynh đệ Tiêu Đỉnh và Tiêu Lệ
làm người dẫn đường cho Lạc Ngạo trong Tiêu Gia , hai ngươi rất nhiệt tình chỉ
cho hắn đủ thứ nơi .
Dù sao bắt đầu cuộc sống mới cũng phải có bằng hữu mà hai người Tiêu Đỉnh và
Tiêu Lệ rất xứng đáng vì hai người không phải loại người tham lam và hay đâm
sau lưng người khác .
Cho nên trong lúc hai người tò mò về gương mặt của Lạc ngạo thì hắn cũng muốn
chân thành kết giao nên đã cho người thấy gương mặt và bảo hai người không nên
để người biết cũng đừng đề cập tới nó.
Cái thứ vũ khí có thể hạ rất nhiều cô gái vì vậy không nên bàn tới.
Đây cũng là hai người đáng tin tưởng trong Tiêu Gia , dù sao Lạc Ngạo cũng đọc
qua tiểu thuyết nên hiểu tính cách các nhân vật ba huynh đệ Tiêu gia làm người
có ơn báo ơn không bao giờ làm việc xấu cả và rất biết giữ lời .
Cho nên hai người cùng giới thiệu cho Lạc ngao về đứa em trai của họ và đúng
như tiểu thuyết diễn tả tướng mạo khá tuấn tú hơn hai huynh của mình .
“Huynh đệ à mỹ nữ cứ để ta lo việc còn lại giao cho huynh đệ rồi” Lạc Ngạo
không ngờ mình có thể thấy được nhân vật chính của tiểu thuyết khá là nhiệt
huyết sao trồi, nên đã kết giao bằng hữu với nhau chỉ là trong lòng thầm xin
lỗi.
Vì ước mơ chinh phục tất cả mỹ nữ không để các nàng phải khổ sở chờ đợi bản
thân đi giải cứu và ước mơ trở thành cường giả mạnh nhất .
“Tiêu Lệ dẫn Tiêu Viêm đi chơi rồi nghe nói hai người đi chọn quà cho bạn gái
Tiêu Lệ nên giấu phụ thân lấy tiền đi mua đồ rồi” Tiêu Đỉnh thấy hắn hỏi liền
cười nói , bốn người cũng khá thân thích nên không sao cả.
“Vậy à mong là không sao” Lạc ngạo cười cười thầm cười dù sao chuyện khá thú
vị khi hắn còn sống thường lên hàivl xem khá thú vị.
“Chinh phục giả Huân Nhi đến rồi”Trong lúc hai người nói chuyện vui vẻ thì một
âm thanh vang làm Lạc Ngạo rung lên , mỹ nữ đầu tiên đã đợi anh giải cứu rồi.
Lúc này Lạc ngạo biết mình phải chuẩn bị làm gì rồi mới tu luyện nhưng có thể
chuyền đấu khí như Tiêu Viêm từng làm với Huân nhi vậy , vì cách mà hắn có
được trái tim mỹ nữ thật may mắn làm sao , nghĩ thôi đủ ghen tỵ rồi
“Tiêu Đỉnh vậy huynh đi với họ đi ,đệ ở đây luyện tiếp” đây là cơ hội để tiếp
xúc với mỹ nữ không thể lãng phí thời gian , chỉ còn cách làm Tiêu Đỉnh mau
rời đi để mình còn đi gặp Huân nhi nữa.
“Vậy cũng được một nam nhi tuấn tú thế này phải sống giống như một tù nhân ”
Tiêu Đỉnh cười cảm thán rồi quay đầu đi xuống núi , mặc dù Tiêu gia không ai
cấm Lạc ngạo không đi ra ngoài , nhưng mà Lạc ngạo lại tự nhốt mình ở đây.
Nhìn theo hình bóng của Tiêu Đỉnh dần khuất , lập tức Lạc Ngạo chạy xuống núi
chỉ vừa chạy được một đoạn thì bị một bóng người cao to chặn lại.
“Xin hỏi ngài là ai vậy” trước mặt Lạc ngạo là một trung niên khoảng tuổi bốn
mươi , trên người mặc ảo vải thô mộc mạc , trên mặt mang theo nụ cười hòa ái
làm người khác an tâm .
Mà điều kỳ lạ là khung cảnh và người trung niên này như không tồn tại vậy , nó
như cảm giác mâu thuẫn .
“Hệ thống đây là ai vậy” gặp phải trường hợp thế này làm Lạc ngạo phải nhờ đến
hệ thống giải đáp người này là một cường giả đây là điều hắn chắc chắn.
“Chinh phục giả người trước mặt ngài là Cổ Nguyên cũng là tộc trưởng của cổ
tộc”
Chỉ một câu đơn giản nhưng mang cho Lạc ngạo một tin tức khủng khiếp , hắn
không ngờ nhanh như vậy đã gặp Cổ Nguyên , phụ thân của Huân nhi .
“Ta là một người trong gia tộc mà thôi , ngươi tên gì vậy cậu bé”Cổ Nguyên
tươi cười một cách hòa ái hỏi , trong lúc này bay về Cổ Tộc hắn cảm thấy có gì
đó rất lạ trên cơ thể của đứa bé làm tâm hắn rung động , đây là lần tiên trong
nhiều năm hắn có cảm giác này.
“Ngài là một người gia tộc , tại sao lại không biết tên của tôi”
Lạc ngạo vội hồi phục lại tinh thần âm thầm cảnh giác , dù sao ngươi trước mặt
cũng là một trong những người đứng đầu lại này phải cẩn thận một chút.
“Vì có việc đi xa mới về cho nên không biết trong gia tộc có thành viên mới”
Cổ nguyên nói dối mặt không đổi sắc , tim không đập nhanh , nếu như là người
bình thường có lẻ sẽ tin những lời này của hắn , chỉ tiếc là người trước mặt
hắn là một con quái vật được một hệ thống nghịch thiên hổ trợ tất cả bí mật
đều bị nhìn thấu.
“Thế ngài không nói tên của mình trước đi , như vậy ta mới tin” Lạc ngạo cùng
Cổ nguyên chơi trò giả ngu với nhau , đều muốn thăm dò đối phương , chỉ tiếc
là Cổ Nguyên không thắng được trò chơi này vì Lạc ngạo đã biết được hắn là ai.
“Ta tên là Tiêu Nguyên , ta đã nói tên mình rồi đó đến ngươi” Cổ Nguyên lúc
này trên mắt hơi đỏ lên , không phải mắc cở mà thấy mình vì muốn tìm hiểu chút
lai lịch tên tiểu tử làm cho đấu khí trong người nhiều năm an tĩnh cho nên dao
động phải đổi cả họ của gia tộc.
Chỉ là nếu để người khác biết một vị cường giả đứng đầu phải vì tìm hiểu bản
thân mà đổi tên họ đi tra hỏi cậu bé thiếu nhi chắc chắn sẽ làm người khác
trợn mắt há hốc mồm
“Ta tên Tiêu Lạc vậy ngài muốn gì ở tôi à ”
Lạc Ngạo đảo con mắt một vòng liền đổi họ tên của mình luôn , ngươi dám đổi
thì cũng đổi ai sợ ai , để coi ngươi muốn gì ở ta phải đổi cả tên họ như vậy.
“Sao không ra ngoài chơi với các bạn đồng lứa mà phải mặc một chiếc áo bào màu
đen ở đây vui chơi một mình” Cổ Nguyên thắc mắc phía dưới áo bào có gương mặt
như thế nào mà phải mặc áo bào che lại , không chỉ vậy hắn cũng dùng đấu khí
để coi được gương mặt phía dưới cũng không được tất cả chỉ là một màu đen.
“Gương mặt khác người , đưa ra thiên hạ sẽ bị người khác kì thị , thậm chí có
thể dẫn đến chiến tranh” Lạc ngạo chua sót cảm thán nói cứ như hắn có một
gương mặt khác người , đi ra ngoài sẽ bi mọi người xa lánh vậy.
“Vậy có thể cho ta xem được không trước giờ ta không kì thị dung mạo của ai
cả”Cổ nguyên nghe vậy thì lòng hiều kỳ đột nhiên bị đốt lên.
“Cái này không được , nhìn vào sẽ bị hại mắt đó” Lạc ngao bắt đầu cười thầm ,
đúng là gương mắt hắn vô cùng khác người đưa ra sẽ bị kì thị mà không phải do
quá xấu mà là do quá tuấn tú sẽ làm cho ngưới khác ghen tỵ vì nó.
Còn chiến tranh thì chỉ có thể mỹ nữ khắp thiên hạ vì nó mà tranh đoạt , vì nó
mà sẽ có máu tươi chảy xuống .
Vì là một người yêu mỹ nữ , cho nên không để điều đó xảy ra thì chỉ có nhốt
mình lại nơi đây , đợi tới khi đủ thực lực sẽ ra ngoài thu gôm.
“Không sao cứ để ta xem biết đâu ta giúp được gì thì sao” Cổ Nguyên thấy hắn
chần chừ thì lòng càng ngứa lòng hiếu kỳ càng lớn hơn , thậm chí hắn còn không
hiểu tại sao mình phải làm như vậy.
Chỉ là phải rất nhiêu năm sau hắn mới hiểu được cảm giác lúc ban đầu chính là
báo cho hắn biết vị chúa tể của đại lục này đã xuất hiện và cũng chín lúc bắt
đầu của mọi thứ.
“Không được nếu ngài muốn coi phải đưa cái gì đó” Lạc ngạo lúc tức có một ý
nghĩ điên cuồng chiếm tiện nghi của Đấu thánh hơn nữa còn là người đứng đầu
một tộc có thế lực khủng khiếp.
Chắc chắn sẽ không ai điên như tên ngay cả chiếm tiện nghi của Đấu Thánh cũng
dám làm , nếu để cho cả đại lục biết một tên nhóc mới bốn năm tuổi có gan đi
làm vậy , chắc chắn mọi người bái phục sát đất.
“Cái này”
Qủa nhiên Cổ nguyên nghe xong lặp tức trợn mắt lên nhìn thằng nhóc con trước
mặt , đây là lần đầu tiên có người yêu câu với hắn như thế chắc chắn chỉ có
tên này mà thôi.
Ngẩm lại đường đường là cường giả đứng đầu đại lục vậy muốn xem gương mặt đã
là cho ngươi mặt mũi lắm rồi chưa chắc ai muốn cũng được , thế mà tên này làm
dám đánh chủ ý lên đầu mình chiếm tiện nghi.
“Cũng được ta sẽ cho ngươi một rương đấu kỹ huyền cấp đổi lại cho xem gương
mặt của ngươi thế nào” Cổ Nguyên gương mặt méo qua một bên nói lần đầu tiên
trong đời hắn phải làm cuộc giao dịch quái lạ thế này .
Sau đó không biết từ lúc nào kế bên Lạc ngạo có một cái rương bằng gỗ cũ nát ,
nhìn qua có thấy nó mang theo một chút khí chất của thơi viễn cỗ .
Lạc ngạo hơi bắt ngờ một cường giả đấu thánh gần như đỉnh cấp của đại lục lại
có một cái rương đấu kỹ huyền cấp đúng là chuyện lạ trên đời.
Chỉ là Lạc ngạo không biết trong cái rương đó những cuốn huyền giai đấu khí là
của vị đấu đế Cổ tộc dùng để bắt đầu cuộc đời cường giả của mình trong đó có
vài cuốn ông giữ lại mà không xài được.
Cho nên được ném vào cái rương đó , trước khi vị Đấu đế đó biến mất bảo là
dùng nó làm một việc gì đó có ích một chút đừng ném đi.
Vì vậy hôm nay nó đã được dùng cho việc đổi lấy xem gương mặt của Lạc ngạo ,
hắn mà biết được chắc chắn sẽ vui vẻ vô cùng .
“ ồ là đấu kỹ thật , nhưng mà muốn xem mặt của ta ít nhất phải một rương thiên
giai đấu kỹ mới được” Lạc ngạo xem cái rương gỗ bên trong có mười cuốn huyền
giai đấu kỹ , chiến đấu , ảnh bộ , luyện thể.
Bên trong có bốn cuốn màu đỏ , một màu đen , trắng và vàng , ba cuốn màu xanh.
Lạc ngạo học theo hệ thống trở nên vô sỉ một chút , mở miệng ra tràn đầy khinh
thường nhìn cái gương này trái ngược với nó trong lòng vô cùng vui vẻ cảm giác
mình quá may mắn nhặc được bảo vật.
Vì không có nhiều điểm thưởng không thể lãng phí như vậy được , đang nghĩ làm
sao kiếm được đấu kỹ tốt không ngờ nó lại rơi xuống trước mặt ông trời ban
phước.
“Mẹ nó tiểu tử thiên giai đấu kỹ là món nghịch thiên có một cái đã là trời ban
ơn lắm rồi , ngươi nghĩ nó là cải trắng hay sao đòi một rương” Cổ nguyên lắp
tức nổi điên lên hét , hắn không ngờ tên này vô sĩ đến vậy xem gương mặt thôi
mà còn đòi một rương thiên giai đấu kỹ cứ nói như là cải trắng , người có thể
chọc cho vị cường giả này nổi điên mà không cần đánh nhau hay uy hiếp đây là
người đầu tiên.
“Vậy thì một cho ta thêm một cuốn địa giai cấp thấp , ai biết trong đây ta
không học được cái nào thì cũng phải có một cái để an ủi” Lạc ngạo lặp tức đảo
mắt một vòng vô sỉ đồi thêm một chút , hắn nghĩ phải đồi thêm một ích dù sao
người trước mặt Địa giai đấu kỹ có rất nhiều xin một cuốn cũng chả sao.
“Ngươi… được ta cho ngươi thêm một cuốn địa giai , cầm lấy đem vê mà tế ông bà
đi”