13 : Đồng Ý


-Cũng không phải vị tiểu thư mặc dù rất nhỏ tuổi đã vô cùng khả ái và xinh đẹp lớn là một đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành .

Lục Ngô lại phá vở sự hiểu biết của họ ,chỉ càng nói mặt phía áo bào càng đỏ
lên thật là nói thế này hắn cảm giác như mình gần như thật không đóng giả nữa
, nói dối trắn trợn không nói còn thổi thêm gió nữa.

-Vậy không nguyên nhân là gì ?!

Nghe thấy Lục Ngô khen ngợi và cảm thán vị tiểu thư đó của Đấu tông thì chợt
trong lòng bọn họ liền mơ hồ , vậy mỹ nhân đẹp thế kia vị công tử này không
thích mà còn đào hôn không lẻ có vấn đề về thần kinh.

-Vì công tử tại hạ thích che mặt từ nhỏ , một lần không cẩn thận bị vị tiểu thư đó nhìn thấy gương mặt nên liền kêu vị Đấu tông kết hôn với công tử nhà tại hạ cho bằng được.

-Công tử tại hạ thì một lòng chỉ lớn muốn trở thành một cường giả nên chưa có yêu thích vị tiểu thư đó cho nên liền chạy trốn.

Lục Ngô nói xong thì cảm giác tội lỗi ai trên thế gian mà không thích mỹ nữ mà
còn đưa tới cửa nữa chứ , thế mà mình nói cứ như thật .

Nghe xong thì cả bốn người trớn mắt há hốc mồm nhìn người mặc áo bào màu đen
ngồi dưới sảnh kể bên Lục Ngô như nhìn quái vật vậy.

-Cái này không biết có thể cho tại hạ mặt dày xin phép công tử cho nhìn gương mặt một chút được không dù sao thì sau này còn dễ phân biết.

Tiêu Chiến cùng với người trao đổi ánh mắt với nhau , liền đưa mặt dày ra hỏi
lần nữa.

-Cái này thì không vần để mong là bốn vị không chê là được.

Lần này người lên tiếng chính là Lạc Ngạo giống nói ấm áp như hòa với thiên
nhiên xoa dịu lòng người thoải mái vô cùng .

Mũ áo được thoát xuống lộ một gường mặt tuấn tú làm cho các mỹ nữ phải phát
điên lên vì yêu , làm say mê biết bao mỹ nữ trong thiên hạ cộng với giọng nói
ấm áp ấy là lực sát thương khủng khiếp .

Nhìn thấy gương mặt của Lạc Ngạo bốn người là ngây ngất không dời đi được
trong lòng họ tự hỏi gương mặt thế này đưa ra thiên hạ sẽ biết bao nhiu mỹ nữ
sẽ vì người này mà si mà mê ,sau này lớn lên gương mặt này nó kinh khủng đến
mức sẽ rất nhiều mỹ nhân vì người này sẽ xảy ra chiến tranh.

Chì là nhìn vào đôi mắt đen nhánh đó ,bọn họ cứ cảm giác có một ma thuật hay
là bùa chú yểm vào người bị nó hấp dẫn không thoát ra được , như một thiêu
thân lao vào lửa vậy.

-Bụp

Lạc Ngạo thấy họ ngẩn người liền lấy áo choàng che lại rồi vỗ một tiếng làm họ
thức tỉnh dù sao đây cũng không lần đầu tiên bị nhìn như vậy cũng biết gương
mặt sau khi qua đây đã thay đổi đến mức nào.

-Bốn vị không biết nhìn đủ chưa .

Lạc ngạo lặp tức cười nói , thấy họ cư ngơ ngơ làm Lạc Ngạo vui vẻ vô cùng và
kiêu ngạo mặt của ta quả là vô cùng tuyệt phẩm.

-Hahaha công tử qua nhiên là … , tại hạ nếu là nữ nhân sợ cũng không kiềm lòng được.

Tiêu Chiên với ba vị trưởng lão cười gượng vô cùng , nói thật họ không phải nữ
nhân mà tâm tư cũng rục rịch chứn nói chi là nữ nhân.

Họ cuối cùng hiểu được vị tiểu thư đó vì sao nhìn thấy gương mặt của Lạc Ngạo
liền đồi cưới gắp như vậy , nếu là họ sợ là cũng sẽ làm như vậy.

-Vậy không biết các vị có thể đồng ý với chuyện ban đầu để ra hay không.

Lục Ngô thấy mọi chuyện như vậy liền bên hỏi , dù sao phải giải quyết nhanh để
hắn còn đi về gia tộc mình.

-Cái này…

Tiêu Chiên nếu bình thường cái kêu sẽ không sao , nhưng lần này là một cái vũ
khí đội lót người làm sao đồng ý cho được , nhưng mà người ta là luyện dược sư
tứ phẩm làm sao mà nói không , lúc này liền phân vân không biết làm thế nào .

-Tiêu…

-Vậy đi tại hạ sẽ tặng các vị ba viên đan dược này coi như quà ra mắt cùng một trăm bình thuốc dưỡng thương

Lục Ngô liền không đội các vị trưởng lão lên tiêng thì đã ra tay trước , xuất
hiện trong đại sảnh là một trăm bình thuốc còn trên bàn kế bên có bình ngọc.

-Tụ Khí Tán.

Bốn người kinh hãi , vì sau khi Lục Ngô đổ viên thuốc ở bên trong bình ngọc ra
là một viên màu xanh to bằng mắt rồng và mùi hương thơm tỏa ra.

-Đúng vậy , đây là quà ra mắt cộng huyết chân đơn mong là các vị sẽ nể mặt tại hạ mà đồng ý.

Lục ngô cười nói , ra tay không cho bọn họ cách hoàn thủ ép họ vào thế khó có
thể từ chối , dù sao hắn khù khờ không có tính toán nhiều , nhưng mà học theo
Lạc Ngạo dàn xếp chỉ đàng làm theo.

-Mong công tử và tiên sinh chờ một lát , chúng tôi cần bàn bạc

-Cứ tự nhiên

Tiêu Chiến và ba người trưởng lão trao đổi ánh mắt với nhau rồi cùng đứng dậy
, trong tình huống thế này thì thật là khó xử phải cùng nhau tính toán

Sau đó cả bốn bước ra phía sau cùng nhau thảo luận để lại hai người bọn họ
trong sảnh , dòm ngó xung quanh

-Công tử liệu họ đồng ý chứ mặc dù chúng ta ra lễ lớn thế họ cũng chần chừ không dám đáp ứng.

Lục Ngô nhìn thấy bốn người bước đi khỏi tầm mắt , liền xoay qua hỏi Lạc Ngạo
, thật ra trong lòng hắn cũng hiểu đối với một gia tộc thì lợi ích đúng là cần
thiết , nhưng mà với điều kiện là an toàn .

Dù sao thì nhận nuôi một người hình vũ khí đội lốt người đúng là khó khăn ,
không tính tới việc bị mỹ nữ ở đây chú ý nó chỉ rắc rối thôi nhưng mà còn cái
vị Đấu tông giả tạo kia mới là vấn đề khó.

Không lẽ ngươi ta đến đòi người mình lại nói tiếng không , không đắc tội với
gia tộc công tử thì cũng đắc tội với vị Đấu tông đó khó khăn vô cùng có thể
nói là kéo tất cả người trong gia tộc chỗ tử.

-Không sao đứng trước lợi ích con người ở địa vị thấp lúc nào cũng là chỗ chí mạng cả , dù sao ông bà có câu phục lớn không đến hai lần , quyết định thế nào thì sẽ thay đổi thế đó.

-Nếu như bọn họ muốn mỗi năm cung cấp đan dược trị thương và một viên tụ khí đan thì đừng đồng ý gấp.

Lạc Ngạo lặng lẽ nhờ hệ thống lắng nghe cuộc nói chuyện của bốn người Tiêu gia
nghe được là muốn họ chu cấp dan dược tri thương và một viên tụ khí tán mỗi
năm.

Thì liền sau nghĩ trong đầu tính toán dù sao tình thần lực gấp năm sự nhạy bén
và linh hoạt vô cùng đáng sợ.

-Làm sao công tử biết họ sẽ đòi đan dược mỗi năm.

-Đoán , dù sao thì được một gia tộc khủng bố nhờ vả một vị công tử cần một số lợi ích để phát triển theo , cho nên khi đề cập đến dừng vội đồng ý mà như thế này.

Lạc Ngạo lắng nghe cuộc chuyện của họ và suy nghĩ cách ứng phó vô cùng dễ dàng
hắn tin tưởng bản thân sẽ làm được , thế là nói nhỏ vào tai của Lục Ngô .

-Ồ, nếu như đúng công tử suy đoán thì sẽ làm như vậy

Lục Ngô nghe xong thì ngẩm lại gật gù , một cách tính toán chuẩn xác dù sao
hắn cũng không có ở đây thì vị tiền bối sẽ làm việc đó.

-Xin lỗi để hai vị chờ lâu , sau khi xem xét và bàn bạc với nhau chúng tôi đống ý sẽ nuôi dưỡng công tử ở đây , nhưng với một điều kiện

Tiêu Chiến và ba vị trưởng lão không biết trong lúc mình tính toàn đều bị
người khác biết hết và tính toàn trên đầu mình , nếu họ biết chắc chắn sẽ học
máu chết.

-Không biết điều kiện gì

Lục Ngô thầm than quả đúng với công tử suy đoán , lòng tham luôn là thứ để các
gia tộc đánh cược với nhau dù mạo hiểm nhửng cái nhận lại rất đáng giá.

-Không biết quý phủ có thể mỗi năm cung cấp đan dược cho chúng tôi được không , chỉ cần hai bình thuốc trị thương và một viên tụ khí tán là được

Tiêu Chiến trong lòng rục rịch lo lắng vô cùng , dù sao yêu cầu hỏi bị quá
phận nhưng mà vị lợi ích của gia tộc đành phải đưa mặt dày ra hỏi.

-Chuyện này … mỗi năm cúng cấp đan dược là không được rồi dù sao tại hạ phải quay về gia tộc cũng phải mất một năm cho nên … ba năm thì tại hạ sẽ gửi đan dược cho các vị.

Lục Ngô dựa theo những gì Lạc Ngạo chỉ dẫn lúc nãy liền nói y chang như vậy ,
lần đầu làm diễn viên thế này phải nói là một sự trải nghiệm sâu sắc.

-Như vậy à.

Tiêu Chiến với ba vị trưởng lão nghe vậy thở dài hơi thất vọng , dù sao cơ hội
tiến lên không nhiều có là tốt lắm rồi cũng không dám quá phận.

-Các vị đừng vội thất vọng nghe tại hạ nói hết đã , số đan dược mà tại hạ đưa cho quý phủ sẽ tương dương với ba năm , tức là sáu trăm bình thuốc và ba viên tụ khí tán.

Lục Ngô thấy họ thất vọng tâm đã sinh ra cảm giác sợ hãi với hai người Lạc
Ngạo rồi , không những đoán được họ muốn gì còn đoán ra cả biểu hiện sau đó
thật là đáng sợ.

-Thì ra là như vậy , ngài không cần gấp bốn năm hay năm năm cũng chúng tôi không có thất vọng đâu.

Nghe Lục Ngô nói vậy bốn người mừng như điên vội cười bồi làm lành , mặt như
nở hoa vậy thay đổi một trăm tám mươi độ , làm cho Lục Ngô và Lạc ngao cười
thầm trong lòng.

-Nếu vậy thì chúng ta kết thúc tại đây , tại hạ còn phải quay về bẩm báo với gia chủ nữa.

Lục Ngô thấy mọi chuyện đều thuận lợi liền thở ra một hơi , trong lòng củng
nhẹ nhỏm vô cùng không mắc nợ ai hết thì tiếp tục rèn luyện rồi về gia tộc.

-Vậy thì để chúng tôi tiễn tiên sinh một đoạn .

Thế là năm người cùng đi ra tiễn đến đại môn chỉ là Lạc Ngạo không đi ra đên
đại môn mà chỉ đi một nửa rồi đứng đó nhìn bốn người tiễn Lục Ngô đi.

Trước khi đi Lục Ngô quay người lại chào Lạc Ngạo rồi bước đi trong dòng người
rồi dần biến mất như một vật chìm vào đáy biển.


Cùng Hệ Thống Chinh Phục Tiên Hiệp - Chương #13