Thành Ô Thản là một trong những tòa thành thuộc sở hữu của Gia Mã Đế Quốc
không những thế trong tòa thành có rất nhiều thế lực khác nhau cai quản nhưng
vẫn chịu sẽ sắp đặt của Hoàng Gia.
Trong đây có bốn thế lực chia thành ba phe thành thế tam quốc và một phe trung
lập , ba phe này là ba gia tộc nổi tiếng và quyền hạn nhất trong các gia tộc
nơi tòa thành này.
Với các tên như sau :Tiêu Gia tộc, Gia Liệt gia tộc, Áo ba gia tộc tạo thành
thế chân vạt tam quốc , thị trường buôn bán là cả ba gia tộc này nắm giữ chia
đều với nhau .
Còn phe trung lập mặc dù chỉ là một đấu giá hội để cường giả tới tham gia đấu
giá những vật phẩm cho bản thân dủ chỉ là một mình nhưng không ai dám càn rỡ
trước nơi này.
Thậm chí có là ba gia tộc có quyền hạn nơi này cũng phải cung kính lùi về một
bước , bới vì sao đấu giá hội này chỉ là một phân đà của một gia tộc hùng mạnh
.
Đó là Thước Đặt Nhĩ gia tộc , chính là một trong ba gia tộc lớn của Gia Mã Đế
Quốc nó còn nằm ở Gia Mã Đế Quốc Đệ Nhất Đế Đô – Gia Mã thánh thành , nếu nói
gia tộc nào nhiều tiền sau Hoàng gia thì chỉ có thể nói chính gia tộc này.
Chính vì phân đà đấu giá hội được mở rộng khắp nơi trên Gia mã đế quốc thế nên
ba gia tộc không có gan mà đi khiêu khích đối phương , dù có ra lệnh bọn họ đi
làm một việc gì thì cũng không có cái gan từ chối.
Nhưng đó vẫn chưa là gì cả , điểm nổi bật nhất của tòa thành chính Tiêu Gia ,
nói đúng hơn Tiêu Viêm đây chính cường giả mạnh nhất của đại lục
.
Những ai đọc qua Đấu Phá Thương Khung sẽ biết nơi này chính là nơi bắt đầu của
tất cả cũng là nơi tạo ra các sự kiến chấn động từ một quốc gia nhỏ rồi đến
một khu vực lớn cuối cúng chính là trung tâm của đại lục.
Mà tất cả các sự kiến đều liên quan đến một người duy nhất chính là Tiêu Gia
Tiêu Viêm , người đã dẫn động các sự kiện làm người đời phải nhớ phải không
thôi.
Từ một phế vật bị từ hôn trở thành chúa tể đại lục , sau này Ô thản thành là
thánh địa của đại lục vì nơi đây có một người phải làm cho tất phải ngẩn nhìn
theo Viêm Đế Tiêu Viêm.
Nhưng nếu như không có một người đặc biệt xuất hiện tại nơi đây ngày hôm nay
thì có lẽ những sự kiện trên tất cả đã trở thành sự thật , người này là kẻ làm
cả một đại lục chấn động vượt xa Tiêu Viêm , cũng vì người này mà các sự kiện
trên đều xuất hiện chỉ là một nữa mà thôi .
Trước một cửa thành lớn vô cùng hùng vĩ trên đó có treo ba chữ Ô thản thành
được treo trên đó mặc dù đã cũ kĩ nhưng vẫn không che đi được cổ xưa của nó.
Phía bên dưới dòng người tấp nập đi ra đi vào vô cùng nhộn nhịp vô cùng như
những đàn kiến đi ra đi vào , lúc này trong đám người đang đi vào có hai thân
ảnh vô cùng nổi bật .
Hai người một lớn và một nhỏ đó là một thanh niên và một đứa trẻ , người thanh
niên gương mặt có một ít tuấn tú mang theo khí chất công tử của một gia tộc
làm các thiếu nữ đi qua cũng phải liếc nhìn theo .
Còn đứa trẻ thì mặc trên người một bộ thanh bào màu xanh mang theo khí chất
hòa với thiên nhiên làm cho những người nhìn thấy trong lòng đều dễ chịu dù là
mang trong người mệt mỏi.
Chỉ là trên gương mặt đeo một chiếc mặt nạ màu trắng bao trum cả khuôn mặt ,
điều đặc biệt của mặt nạ là ngoài hai con mắt ra thì có một xăm ngọn lửa trên
mắt phải vô cùng quỷ dị nhìn vào như nó đang cháy vậy , nhưng lại bất động vô
cùng tà dị.
Hai người đi một chỗ như hai con hạc trong bầy gà vậy , khí chất và trang phục
trên người không phải ai cũng có so sánh được .
-Chúng ta đi tiệm quần áo mua áo bào màu đen đi , thật là không chịu nổi ánh mắt của họ cứ nhìn ta như một sinh vật lạ.
Đứa trẻ quay về phía người thanh niên nói , hắn cảm giác ánh mắt của mọi người
nhìn phía này như một sinh vật lạ vậy trong lòng khó chịu vô cùng.
-Được công tử , vậy chúng ta đi
Thanh niên mặc dù lớn tuổi hơn nhưng cứ như người hầu vậy đống ý với mọi ý
kiến của Lạc ngạo không hề có nữa điểm khó chịu.
Mặc dù rất thích được các thiếu nữ liếc nhìn nhưng mà hắn cũng không chịu được
ánh mặt nhìn quái vật nhìn chầm chầm vào đứa trẻ này rồi chuyển sang bản thân.
Thế là cả hai vào một tiệm quần ào gần đó mùa hai chiếc áo bào màu đen trum
lên thân thể , khi trùm lên nó như một ma thuật vậy che đi khí chất của hai
người.
Thế là hai người lại tiếp tục con đường của mình hòa vào dòng người tấp nập
trên đường sau đó dần biến mất cứ như đi vào biển cả chiềm vào rồi biến mất.
Hai người này một lớn một nhỏ không ai khác chính là Lạc ngạo và Lục Ngô sau
khi chuận bị thì hai người đã tiến vào Ô thản thành để thực hiện kế hoạch và
đến đáp ơn cứu mạng của Lục Ngô vừa nãy cho nên hai người sau khi chuận bị
xong liền tiến vào.
Tại một nơi không xa đó có một cái đại môn thật lớn vô cùng lẫm liệt có hai
người đứng canh gác hai bên vô cùng nghiêm túc trên áo hai người đang có một
phù hiệu để chữ Tiêu, bên trên đại môn có một tấm bảng với hai chữ màu vàng
chói mắt : Tiêu Gia.
Người người cứ qua lại trước nó tạo nên một bức tranh bờ kè nhìn dòng sông
trôi đi cho tới khi hai thân hình một lớn một nhỏ từ đó đi ra thay đổi cảnh
vật nơi đây.
-Vị huynh đài này nhờ huynh thông báo với tộc trưởng của Tiêu gia nói tại hạ có việc muốn bàn bạc
Lục ngô nhìn thấy tẩm bảng Tiêu gia liền hít một hơi thật sau rồi thở thật dài
liền chấp tay với một người trong đó liền nói.
-Vậy mong ngài chờ một lát
Người được bên phải được nhờ chuyện lời thì nhìn từ trên xuống dưới người
trước mặt rồi nhìn sang Lạc ngạo kế bên rồi lên tiếng đồng ý.
Thế là hai người đứng trước cửa chờ đợi , Lục ngô lòng bàn tay liền đổ mồ hôi
dù sao lần đầu việc này không được quen cho lắm nên vô cùng hồi hộp chỉ là
việc kiên quyết phải thành công không được thất bại.
Không để hai người chờ lâu , người được nhờ đã đi ra thông báo với họ là có
thể đi vào gặp tộc trưởng.
Trong đại sảnh của Tiêu Gia có bốn người ngồi ở đây , người ngồi bên trên cùng
ở tuổi thanh niên hai mươi mấy mặc y sam hoa lệ màu nâu , lòng hành hổ bộ rất
có uy nghiêm , trên mặt một đôi lông mày thô dày lại tăng thêm vài phần hào
khí , đó là Tiêu Gia đương nhiệm tộc trưởng Tiêu Chiến.
Ba người ngồi bên dưới là các trưởng lão của Tiêu Gia , theo thứ tự từ đại
trưởng lại đến tam trưởng lão.
Không biết bốn người đang nói điều gì liền trừng mắt to trừng mắt nhỏ với nhau
chỉ là tiếng bước chân đang dần lớn hơn thì ngừng lại và quay ra cửa đại sảnh
xem tình hình.
Khi tiếng chân dần gần hơn thì xuất hiện trước mắt là hai người mặc áo bào màu
đen một lớn một nhỏ , thế là từng bước đi vào trong đại sảnh.
-Không biết hai vị đây là …
Tiêu Chiến thấy hai người đứng giữa đại sảnh liền đứng dậy chấp tay dò hỏi.
-Tại hạ Lục Ngô lần này đến Tiêu Gia có việc muốn bàn bạc
Lục Ngô liền bắt đầu công việc của mình liền chấp tay lại với Tiêu Chiến chỉ
là lần này khác với trước lúc ở ngoài đại môn , trước ngực đã một trước huy
chương vô cùng sáng chói.
Trên nó là một chiếc lô đỉnh cùng với bốn ngôi sao láp lánh ở phía trên nó vô
cùng bắt mắt người xem.
Vì chiếc huy chương vô cùng như tia sáng từ trong bóng tối đi dễ làm người
khác chú ý , nên bốn người liền chú ý , chỉ là sau khi nhìn thấy con mắt của
họ trợn tròn .
Bọn trẻ nhỏ và những người cấp dưới có thể không biết nó mang ý nghĩa gì ,
nhưng bốn người bọn họ là người từng trải qua thế sự sao không được nó là cái
gì cho được.
Lập tức ba vị trưởng lão vốn đang ngồi thấy cảnh này vội tỉnh lại đứng dậy
chấp tay tươi cươi như là gặp lại bằng hữu lâu năm không gặp vậy.
Lục Ngô nhìn thấy phản của ba người lặp tức cười thầm trong lòng quả nhiên
không ngoài dự đoán của lão tiến bối , hắn thật phục sát đất rồi lúc đó hắn
còn không tin nữa chứ.
-Mồi ngồi
Tiêu Chiến đưa tay ra mời Lục Ngô và Lạc ngạo về phía ghế đối diện ba vị
trưởng lão.
-Không biết Lục Ngô tiên sinh có việc gì cần bàn bạc
Tiêu Chiến là tộc trưởng đã được giáo dục nên cách cư sử như thế nào thì đều
học qua , người nào có thể nói không nể nang còn người nào nói phải nể nang.
Đợi hai người an tọa liền hỏi , dù vui vẻ nhưng cũng phải xem là người ta
thiện ý mà đến hay là ác ý mà đến.
-Nói ra thật là xấu hổ , chuyện là thế này như các vị cũng thấy người bên cạnh tại hạ chính là công tử của Lạc gia
Lục Ngô học thuộc lòng cách nói chuyện của Lạc ngạo thậm chí trong giọng nói
có phần kêu ngạo như một bề tôi vậy.
-Vì không muốn kết hôn với một vị tiểu thư nên phun nhân nhờ tại hạ mang theo công tử chạy trốn , phun nhân căn dặn là nhờ một gia tộc nào đó nuôi dưỡng gium mười mấy năm .
Lục Ngô nói chuyện mang theo sự bất đắt dĩ và ngại ngùng khi nói ra , trong
lòng thì thở dài người đã là trả ơn phóng lao thì phải theo lao thôi.
-Đào hôn
Trong đầu bốn người hiện ra hai chữ lặp tức cười thầm trong bụng thì ra là đào
hôn , để chạy trốn như vậy chỉ có là người ta quá xấu mà bỏ chạy .
-Hự không biết Lục tiên sinh có thể giải đáp thắc mắc trong lòng tại hạ không ?!
Tiêu Chiến ho khan một rồi tươi cười hỏi , dù sao sợ người ta không đống ý nên
phải xin phép trước.
-Tiêu Tộc Trưởng cứ nói.
-Vậy vị tiểu thư đó có thân phận gì mà làm cho công tử của quý phủ phải chạy trốn
Tiêu Chiến được sự cho phép của Lục Ngô liền gan dạ hỏi , mặc dù có hơi thất
lễ nhưng cũng muốn chút sự tình trong đó.
-Ài vị tiểu thư này là đệ tử của vị đấu tông
Lục Ngô thở dài một hơi nói ra , chỉ trong lòng vô cùng xấu hổ nói dối thế này
thật sự hổ thẹn vô cùng.
-Ồ
Cả bốn người cùng lên tiếng gật gù ra vẻ liền hiểu trong lòng kinh hãi không
ngờ là để tử của một vị Đấu tông , thì ra là sợ thế lực của người ta mà bỏ
chạy .
-Các vị hiểu sai rồi , lão tộc trưởng cũng đấu tông nên không phải sợ thực lực của vị đó mà hai người còn là chỗ quen biết nữa.
Lục Ngô thấy họ ra vẻ ngầm hiều liền nói một câu phá tan sự tưởng tượng của họ
, trong lòng vô cùng vui mững lẫn sợ hãi, vui mừng vì lão tiền bối đoán đúng
từng chi tiết họ sẽ như thế nào , sợ hãi là gặp phải một người hiểu được độc
tâm thuật thế này thật đáng sợ.
-Vậy không lẽ do tiểu thư không được …
Tiêu Chiến nghe vậy trong kinh hãi không ngờ lão tộc trưởng của người trước
mặt là Đấu tông , vô cùng khiếp sợ trong Gia mã đế quốc này dù hoàng thất hay
là Vân lam tông chỉ đấu hoàng mà có thể xưng vương xưng bá ở Gia mã đế quốc
này.
Thế mà vị công tử mới liên quan chút đã có tới hai vị đấu tông trong đó thật
khủng khiếp bối cảnh.