Trọng Sinh


Người đăng: tieubutchi

Rào ...
Tiếng mưa vẫn không hề dứt.
Mưa rửa trôi đi hết mọi thứ. Trôi cả những tình cảm tốt đẹp tuổi thanh xuân.
Mưa và máu hòa quyện lại thành một tí tách rơi trước mặt cô.
Cô nhếch môi cười nhạt tự giễu mình. Gương mặt chưa hết nét thơ ngây lại nhuốm
vết máu.
Trước mắt cô lại hiện lên từng hình ảnh như một đoạn phim quay chậm. Những con
người cô đã từng yêu thương chấp nhận dùng cả tính mạng để bảo vệ. Nhưng lúc
này khi chỉ còn những hơi thở cuối cô mới nhận ra bộ mặt thật của những kẻ đó.
Cha mẹ tự tay đẩy con vào tù.
Em gái đê tiện cấu kết với chồng chưa cưới ham hư vinh.
Bạn thân cũng vì ghen ghét, đố kỵ xuống tay với cô.
Ghê tởm.
Buồn nôn.
Cô dùng chút sức lực cuối gượng dậy giữa một đống thi thể hôi tanh
-TÔI, LẠC Y DÙ CÓ XUỐNG ĐỊA NGỤC CŨNG PHẢI KÉO THEO CÁC NGƯỜI...
Đoàng...
Vừa nói hết câu, trên trời đột nhiên một đạo sấm chớp đánh xuống người cô.
Phịch...
Cô ngã xuống, giữa bãi tha ma, hai mắt vẫn mở to.
Đùng Đoàng.. Đùng
Tiếng sấm chớp càng lúc càng dữ dội.
Trên trời, giữa cơn mưa không ai để ý có một ngôi sao băng chợt vụt qua.

Đau. Đầu cô thật đau a! Toàn thân cũng đau không kém!
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? SAo đầu cô lại đau thế này!
- Chị! Chị ơi! Chị tỉnh lại đi mà! Sao chị tôi vẫn chưa tỉnh lại vậy bác sĩ!
Chị tôi sao rồi! Bác sĩ, Xin ông xem giúp chị tôi đi.
Bác sĩ. Cô đang ở bệnh viện sao? Dưới địa ngục cũng có bệnh viện sao?
-A
Đầu cô thật đau, theo phản xạ định đưa tay lên xoa thì chợt đau điếng kêu
lên.
-Bác sĩ! Chị tôi vừa kêu lên kìa ông mau xem cho chị ấy đi! Bác sĩ
Giọng nữ vừa nãy lại vang lên thật hoảng hốt, nghe như rất quan tâm cô.
Hơn nữa giọng nói này có hóa thành tro cô cũng nhận ra.Lạc Mộng Tiềm- Em gái
''thân yêu'' của cô.
Cô vội mở mắt. Đập vào mắt cô quả nhiên là một khuôn mặt thiên sứ đẹp đẽ thơ
ngây đang khóc đến người thấy người thương.Bên cạnh Chư Hiểu Lệ vỗ về con gái
út:
- Con gái ngoan! Chị con không sao đâu. Con gái ngoan của mẹ.Đừng khóc đừng
khóc a! Mẹ đau lòng . Nào! Con gái ngoan.
Nhìn một màn trước mắt trong đầu cô đột nhiên hiện lên hai chữ : Trọng sinh.
Nếu cô nhớ không nhầm thì bây giờ là khi cô 17 tuổi. Cô ngã từ ban công tầng 2
xuống vườn hoa mà không chết. Đúng là sống dai. Trước đây sau khi tỉnh dậy cô
vẫn tin là cô trượt chân không may ngã xuống nhưng bây giờ nghĩ lại mới thấy
không đúng. MẶc dù thực sự cô rất hậu đậu nhưng cũng đâu đến nỗi đang đứng
ngắm hoa tự dưng ngã xuống được. Mà nếu không phải cô không cẩn thận ngã xuống
vậy lần vào viện này chắc chắn là do em gái thân yêu của cô rồi.
Lão Thiên có mắt, cho cô thêm một cơ hội. Một lần nữa được sống cô nhất định
quý trọng cơ hội này. Cô phải từ từ trả thù những người đã làm cô đau khổ.
Phải khiến họ sống không bằng chết.
- Chị à! Chị có thấy đau ở đâu không?
Lạc Mộng Tiềm ân cần hỏi han, một bộ vô cùng lo lắng cho cô khiến người khác
cảm động. Nhưng người đã nhìn thấy bộ mặt thật của cô ta thì chỉ cảm thấy ghê
tởm.
Cô cố gắng nhịn cảm giác buồn nôn xuống, nhẹ nhàng trả lời:
- Chị không sao! Em đừng lo cho chị!Em không đi học sao? Sao giờ này lại ở
đây?
- Chị! Em không yên tâm! Em sẽ ở đây chăm sóc cho chị! Khi nào chị khỏi em sẽ
đi học.
Diễn kịch thật giỏi a, cái này đi thi Oscar có khi còn đạt giải ấy. Thảo nào
kiếp trước cô không nhận ra là phải.
- Em thật là tốt với chị! Mộng Tiềm em thật tốt a
Cô nước mắt lưng tròng thật cảm động nhìn Lạc Mộng Tiềm. Cô cũng quá trái
lương tâm đi, còn trải ra cái vẻ mặt như nhìn thấy thần tiên giáng thế không
bằng.
Bây giờ vẫn chưa phải lúc cô trở mặt . Quân tử trả thù mười năm chưa muộn. Cô
đợi, đợi đến lúc bọn họ, từng người, từng người phải nếm trải đau khổ gấp trăm
ngàn lần cái mà cô đã chịu.


Cưng Chiều Vợ Bất Lương - Chương #1