Người đăng: ❥ℵgoaռ ℵgoãռ⁹⁵
Hai ngày tiếp theo trong lao tù thực sự rất yên tĩnh, Vô Song có thể tĩnh tâm
suy tư rất nhiều việc.
Nữ nhân gọi là Mikami kia . . . ngay từ cái tên đã không tầm thường.
Trước Vô Song không nhớ ra nhưng hiện tại hắn rõ ràng một chút, Thiên Chiếu
Đại Ngự Thần của truyền thuyết Nhật Bản cũng có cái tên tương tự như thế này.
Thiên Chiếu Đại Ngự Thần ở đây chính là nữ thần mặt trời Amaterasu-Ō-Mi-Kami.
Tất nhiên vấn đề này thật ra cũng tương đối khó xác định dù sao Mikami có lẽ
thật sự chỉ là một cái tên thì sao, hơn nữa tại Phù Tang cũng chưa có ai liên
tưởng cái tên này với nữ thần mặt trời cả, vị nữ thần quyền lực nhất Phù Tang
kia luôn được biết đến với tên gọi Amaterasu.
Tiếp theo, Vô Song bắt đầu tự hỏi thật ra Đế Thích Thiên làm gì ?.
Không phải hiện tại Đế Thích Thiên làm gì mà sau khi xuyên giới thì Đế Thích
Thiên làm gì ?.
Sau khi xuyên giới, Đế Thích Thiên sống lại trong một thân xác mới, một thân
xác từng được gọi là Hán Vũ Đế, cái thân xác mới để làm gì thì Vô Song không
biết, mặt mũi Hán Vũ Đế thế nào thì Vô Song càng không hay nhưng có một điều
Vô Song có thể xác định là bất kể thân xác nào hay hoàn cảnh nào thì người như
Đế Thích Thiên cũng sẽ không chịu lặng yên.
Đổi xác chứ không phải đổi người, Đế Thích Thiên thì vẫn là Đế Thích Thiên.
Vô Song có thể suy đoán có khả năng khi đến thế giới này bản thân Đế Thích
Thiên rơi vào trạng thái suy yếu rất dài nhưng kể cả Đế Thích Thiên không có
võ công thì hắn cũng có thể làm rất nhiều chuyện.
Thời gian đến thế giới này của Đế Thích Thiên cùng Trương Tam Phong là như
nhau, Trương Tam Phong đã sống hơn hai trăm năm vậy Đế Thích Thiên cũng sẽ có
thời gian tương tự.
Theo lời Trương chân nhân kể lại khi đó, Trương chân nhân đầu tiên ở lại
Thiếu Thất Sơn 30 năm ..
Tiếp theo ông lại mất 10 năm mà hoàn thành tổng cương võ học trong thiên hạ.
Lại thêm 10 năm du lịch giang hồ, Trương Tam Phong năm 70 tuổi mới một lần
nữa sáng lập nên Võ Đang Phái.
Đến khi Trương Tam Phong đến thế giới này gần trăm năm, Trương Tam Phong mới
từ từ ngộ ra thế giới này rốt cuộc như thế nào.
Những cái sau đó Vô Song không muốn bàn nữa, vấn đề cần bàn là Đế Thích Thiên
cũng có trăm năm này.
Trong trăm năm một con người như Đế Thích Thiên có thể làm gì ?, cái này nghĩ
mà có chút kinh người.
Bản thân Trương Tam Phong không có mộng bá vương, cũng không muốn thống nhất
thiên hạ, ông chỉ nghiên cứu võ học, nhàn vân dã hạc nhưng mà Đế Thích Thiên
thì rất khác.
Trong trăm năm Trương Tam Phong đi lại ở Trung Nguyên, bản thân ông cũng
không gặp Đế Thích Thiên, nế là trước đây thì rất có khả năng Vô Song sẽ cảm
thấy Đế Thích Thiên xây dựng thế lực của mình ở Bắc Cương nhưng hiện tại nghĩ
lại không phải.
Nơi Đế Thích Thiên đầu tư và tiêu tốn trăm năm này chỉ sợ là . . . Phù Tang.
Bắc Cương là nơi vốn không cần Đế Thích Thiên bỏ nhiều thời gian và tâm huyết
như vậy bởi kể cả không có Đế Thích Thiên thì dòng chảy lịch sử vẫn diễn ra
như thường, đế quốc Mông Cổ há lại yếu nhược ?.
Vô Song đã từng làm quốc sư Mông Cổ ở một thế giới khác, Vô Song hiểu rõ ngay
cả ở thế giới đó khi không có sự tồn tại và giúp đỡ của Đế Thích Thiên thì
Mông Cổ cũng cực mạnh rồi.
Đế Thích Thiên nếu thật sự dồn hết trăm năm tâm huyết phát triển Mông Cổ thì
chỉ sợ hiện tại thế cuộc thiên hạ đã chẳng như thế này, Đại Thanh lấy gì đấu
lại Mông Cổ đây ?.
Vô Song rất muốn biết, nơi làm Đế Thích Thiên tiêu tốn trăm năm thời gian rốt
cuộc là cái dạng gì thậm chí Vô Song lần đầu tiên cảm nhận được áp lực lớn như
vậy kể từ khi tới Phù Tang, dù sao Vô Song hiện tại mới tính là Chuẩn Đế, ai
biết cái đầm rồng hang hổ gọi là Bồng Lai Tiên Đảo kia có những đại nhân vật
nào ?.
Cuối cùng, có một vấn đề nữa mà Vô Song nhớ ra trong khoảng thời gian này ,
vấn đề này nhỏ thôi nhưng Vô Song không quên được.
Theo lời Tử La Lan nói, nàng là Văn Thù Bồ Tát nhưng vị Văn Thù Bồ Tát tiền
nhiệm thì đã sớm rời khỏi Đế Thích Thiên, dĩ nhiên Vô Song tuyệt không tin
tưởng lý do nàng rời đi là vì phản bội, lý do này mang ra gạt trẻ con thì
được, hơn nữa Văn Thù Bồ Tát cũng là người Phù Tang.
Ngoài Văn Thù Bồ Tát ra trong Thất Đế Tử còn có một người khác, người này gọi
là Chuẩn Đề Nguyên Quân, được gọi là Nguyệt đồng thời cũng không phải là
người Mông Cổ.
Trong mắt Vô Song hiện tại, thân là một trong Thất Đế Tử, nếu đã không phải
người Mông Cổ thì chỉ có thể là người Phù Tang, không có ngoại lệ nào khác.
Có một điều ở thế giới này không mấy người biết.
Ở Bắc Cương, Đế Thích Thiên có Thất Đế Tử, trong Thất Đế Tử thì dĩ nhiên Gia
Luật Võ Thần đứng đầu nhưng mà Gia Luật Võ Thần trong hàng ngũ đệ tử của Đế
Thích Thiên lại chỉ ở hàng đệ thất, đây là một thông tin cực kỳ kinh khủng ,
điều này đồng nghĩa với việc trước khi thu nhận Gia Luật Võ Thần thì Đế Thích
Thiên thu nhận . . . 6 người khác . (https://truyenyy.com/cuc-vo/chuong-205/ )
Cùng thời điểm mà Vô Song đang ở trong ngục giam thì có một người quen khác
của Vô Song cũng xuất hiện ở hoàng thành tuy nhiên nàng không phải dưới thân
phận tội phạm tiến vào mà nàng là khách quý của thiên hoàng, nàng chính là
Quỳnh Hương.
Quỳnh Hương đến Kyoto đã một tháng, suốt một tháng này nàng đều ở Kyoto, đều
ở nhà khách mà Anh Đinh Thiên Hoàng chuẩn bị cho nàng gần như không mấy khi
bước ra khỏi cửa trừ khi là Anh Đinh Thiên Hoàng trực tiếp cho mời bất quá
ngày hôm nay nàng lại chủ động ra khỏi cửa, chủ động đi bái phỏng một người.
Chiếc xe ngựa của nàng chậm rãi ra khỏi hoảng thành Kyoto và như một lẽ dĩ
nhiên, chiếc xe ngựa có con ấn cùng biểu tưởng của Thiên Hoàng sẽ không bị
bất cứ ngăn trở nào, thậm chí bên cạnh xe ngựa còn có hơn 20 binh lính Phù
Tang hộ tống dù sao hiện tại Quỳnh Hương cũng có thân phận đặc biệt, Anh Đinh
Thiên Hoàng cho dù đang quan tâm tới việc bất tử, đang si mê Mikami thì cũng
chẳng ảnh hưởng gì đến quyết sách của người này, đến độ quan trọng của Nhật
Nguyệt Thần Giáo trong lòng Anh Đinh Thiên Hoàng.
Quỳnh Hương có mặt ở Phù Tang, bằng vào thân phận em gái của Đông Phương giáo
chủ, nàng căn bản không khác gì công chúa cả, đến cả việc nàng đi ra ngoài
cũng có kỵ binh hộ tống thậm chí trong bóng tối còn có người đi theo bảo vệ ,
dĩ nhiên là đi theo bảo vệ hay là giám sát thì cũng khó nói.
Chiếc xe ngựa rời khỏi hoàng thành Kyoto, đi thêm khoảng nửa tiếng nữa thì
dừng lại trước một Nguyệt Miếu, miếu này đương nhiên thờ thần mặt trăng của
Bái Nguyệt Giáo.
Trong đoàn đội đi theo bảo hộ Quỳnh Hương thì dẫn đầu là một vị tổng vệ binh
trẻ tuổi gọi là Daigo Minamoto, thật ra cũng không cần biết kẻ này ra sao
nhưng chỉ cần bằng cái họ Minamoto thì cũng đã đủ kinh khủng.
Tại xứ Phù Tang hiện tại có câu nào Nhị Hoàng Ngũ Vương.
Nhị Hoàng ở đây chính là gia tộc Tokugawa cùng gia tộc Yamato.
Về phần Ngũ Vương tức là năm đại gia tộc liền kề ngay sau nhị hoàng, Thiên Vũ
gia tính là một nhà, nhà Minamoto cũng tính là một nhà.
Daigo còn rất trẻ hơn nữa cũng rất tuấn tú, trong quãng thời gian này khi
Quỳnh Hương ở Kyoto thì kẻ này được Thiên Hoàng phái tới chuyên bảo hộ cho
nàng hơn nũa bản thân Daigo cũng rất cố gắng kéo gần mối quan hệ với Quỳnh
Hương, đáng tiếc Quỳnh Hương cũng thuộc dị loại, không đi ra ngoài, không
làm gì cả, không quan tâm gì cả, chỉ ở trong phòng, chính Daigo cũng hết
cách.
Daigo Minamoto cũng có thể coi là một trong những thiên tài hàng đầu đất Phù
Tang, tuổi tác mới 21 nhưng cho dù Thập Ngũ Đương Đại của Thiên Vũ Gia cũng
không có mấy người tự tin thắng nổi hắn, bản thân Daigo Minamoto cũng có khả
năng rất lớn trở về gia chủ tương lai của đại tộc Minamoto hùng mạnh.
Anh Đinh Thiên Hoàng cho dù không nói ra nhưng người này dã tâm không nhỏ, vị
thiên hoàng này đang muốn tác thành một cuộc hôn nhân chính trị giữa Phù Tang
cùng Nhật Nguyệt Thần Giáo, về bất cứ điểm nào một Nhật Nguyệt Thần Giáo sẽ
không thua bất cứ gia tộc nào trong 'Ngũ Vương' của Phù Tang, đấy là chưa kể
Nhật Nguyệt Thần Giáo còn có vai trò quan trọng trong việc ngăn cản Bái Nguyệt
Giáo.
Ngày hôm nay, có cơ hội ra ngoài cùng mỹ nhân, Daigo Minamoto đương nhiên
rất cố gắng thể hiện thậm chí trên đường còn có hai 'băng cướp' chẳng biết từ
đâu lao ra nhưng đều bị hắn giải quyết nhẹ nhõm nhưng mà vị nữ tử trong xe
ngựa kia đến một tiếng cảm ơn cũng không nói . . . nàng thậm chí cho người ta
cảm giác như chưa từng tồn tại vậy.
Thời gian ra ngoài từ đầu đến cuối có lẽ chỉ gần một tiếng đồng hồ nhưng chính
Daigo cũng cảm thấy mệt mỏi, dài tựa thiên thu, chính hắn cũng không có lòng
tin có thể chinh phục trái tim của nữ tử trong xe ngựa kia, theo đuổi nàng .
. . không khác hành xác là bao.
Thật ra cái này cũng không trách Quỳnh Hương, nàng giống Tiểu Long Nữ đều là
dạng người không thích nói nhiều, hơn nữa ánh mắt của nàng khác với những nữ
tử bình thường mà Daigo từng chinh phục nhiều lắm.
Đoàn người ngựa rốt cuộc dừng ở Nguyệt Miếu, lúc này Daigo thậm chí cực kỳ
thân sĩ xuống ngựa, làm động tác chắp tay chuẩn bị đỡ Quỳnh Hương đi xuống ,
đáng tiếc hắn đợi gần nửa phút bên trong vẫn không có động tĩnh gì, vẻ mặt
điển trai không khỏi đỏ lên, chỉ có thể hẵng giọng nói.
"Cô nương, đã đến nơi, mời người xuống xe ".
Quỳnh Hương nghe thấy tiếng hắn gọi, nàng vẫn không đáp lời, ánh mắt mông
lung nhìn qua rèm cửa xe nhưng phải biết cái rèm cửa xe này căn bản không nhìn
xuyên qua được.
Daigo gọi một câu không thấy Quỳnh Hương đáp lại, trong nội tâm cũng không
vui nhưng nghĩ đến nhiệm vụ của chính mình, hắn lại cố nặn ra mà nụ cười mà
chuẩn bị lên tiếng lần nữa nhưng mà rất nhanh trong thiên địa có một nốt nhạc
ngân vang.
Chỉ một nốt nhạc thôi nhưng nó xuất hiện lập tức hút sạch toàn bộ âm thanh
xung quanh, một nốt nhạc thôi đã làm Daigo không mở miệng được.
Tiếp theo từ trong Nguyệt Miếu có bốn nữ tử Phù Tang đi ra, trên tay mỗi
người đều cầm một cây đàn tranh.
Bốn người xuất hiện, không kiêu ngạo, không xiêm nịnh, hướng về đoàn người
hững hờ nói.
"Chủ nhân cho mời cô nương, bất quá chỉ có cô nương được phép tiến vào ".
Nếu là loại nữ nhân khác dám nói lời này, dám lấy ngữ khí này mà nói thì
Daigo có lẽ sẽ rạch mồm đối phương nhưng mà Daigo nhận ra bốn nữ tử này ,
trong nội tâm liền hơi run lên.
Tứ nữ này có mặt ở đây, trong miệng lại nói tới chủ nhân vậy thì người bên
trong không cần nói cũng đoán được, bên trong là Phù Tang Đệ Nhất Nữ Đế –
Nguyệt Đế của Bái Nguyệt Giáo.
Nguyệt Đế nằm trong Phù Tang Ngũ Đế, đừng nói chỉ là Phù Tang Ngũ Đế mà nàng
vốn phải gọi là nằm trong Đông Hải Ngũ Đế mới đúng, một trong năm cường giả
đế vị mạnh nhất cõi Đông Hải.
Người như vậy, Daigo mà dám mở miệng nói lời nào . . . không bị cắt lưỡi mới
là lạ.
Quỳnh Hương thì không cảm giác gì cả, nàng thản nhiên bước xuống ngựa, hôm
nay trên người nàng vẫn là bộ áo quần bằng tơ lụa đỏ thẵm kia, mái tóc đen
dài đã búi cao, dung mạo của nàng bị bao phủ bởi một tấm mặt nạ trắng, bên
phải là hình hoa hồng màu đỏ.
Nàng cũng chẳng nói gì, cứ như vậy theo tứ nữ bước vào trong Nguyệt Miếu ,
nàng xuất hiện bình lặng đến lạ, nàng rời đi cũng bình lặng đến lạ.
. . . . . . . ..
Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng Kim Phiếu, hứa sẽ ngoan.