Khách Từ Phương Bắc


Người đăng: ❥ℵgoaռ ℵgoãռ⁹⁵

Đầu tháng, cầu Kim Phiếu, cầu bao nuôi (~˘▾˘)~ (~˘▾˘)~ ~(˘▾˘~) ~(˘▾˘~)

. . . .. . . . . . . ..

"Điện các lăng yên vụ

Tử Phòng ôm mộng phản Tần

Nhặt hài ba lượt dưới chân thạch kiều

Một tay phò tá Hán triều

Chống trời trụ đất cao siêu không cùng

Công thành rũ áo ung dung

Lui về theo gót Xích Tùng ngao du

Kỳ nhân cùng với kỳ thư

Có đâu tìm kẻ thiên tư tầm thường

Toàn Chân khởi tự Trùng Dương

Thanh cao khoát đạt một phương anh hùng

Dựng cờ đánh đuổi Khuyển Nhung

Vận trời khó cưỡng thu lòng mộ sâu

Ban sơ truyền đạo nhiệm màu

Hai tiên kim cổ gặp nhau chốn này

Chung Nam núi ấy hôm nay

Điện thờ cao vút tầng mây trập trùng "

"Sư phụ, người nhìn gì vậy ? ".

Lúc này ở cấm địa Toàn Chân Giáo, có một nhóm người xuất hiện, Toàn Chân
Giáo vốn coi nơi đây là cấm địa, người thường không có cách nào đi vào mới
đúng ấy vậy mà hôm nay ở đây xuất hiện một đội nhân mã hơn 20 người, khí thế
còn rất mạnh.

Muốn tiến vào cấm địa của Toàn Chân Giáo, hoặc là dùng thân pháp siêu việt mà
lẻn vào hoặc là cường công mà tới, đám người ở đây khí thế rất mạnh nhưng
thần không biết quỷ không hay mà toàn bộ tiến vào Toàn Chân Giáo cấm địa đương
nhiên không làm được, đám người này là cường công Toàn Chân Giáo mà tới.

Người lên tiếng vừa rồi là một nam tử trẻ tuổi tuấn tú toàn thân mặc sắc đỏ
cực kỳ chói mắt cả người lộ ra quý khí, người này gọi là Hoắc Đô.

Kẻ được Hoắc Đô gọi là sư phụ đương nhiên là Kim Luân Pháp Vương bất quá cả
người Kim Luân Pháp Vương trên người đều trùm lấy hắc y, ánh mắt từ đầu đến
cuối nhìn lên đỉnh núi Chung Nam Sơn.

Ban đầu đi lên Chung Nam Sơn quả thật không thấy cái gì nhưng mà từ cấm địa
nhìn sang, từ mặt sau liền có thể nhìn thấy một bài thơ được khắc trên đá ,
khắc trên đỉnh núi.

Kim Luân Pháp Vương nhìn thấy đoạn thơ kia, ánh mắt bất chợt dại ra, sau đó
lẩm bẩm.

"Cao thủ, phải là đại cao thủ mới có thể làm được việc này, khắc được hàng
chữ trên đá kia lại ngay ngắn đến vậy, nét nét đều như nhau, nông sâu vừa
vặn y hệt, vách đá cứng rắn mà có thể làm nên một phong thơ tuyệt tác, bỏ
qua năm tháng hao mòn mà tồn tại đến giờ, người viết thơ chắc chắn là đế vị
cao thủ ".

Kim Luân Pháp Vương lẩm bâm một đoạn ngắn, Hoắc Đô ở bên cạnh cũng nghe thấy
sư phụ nói vội hỏi.

"Sư phụ, người nói vậy chẳng lẽ đoạn thơ này là do Vương Trùng Dương viết ra
?".

Hoắc Đô cảm thấy cả Toàn Chân Giáo này nếu nói tới đế vị thì cũng chỉ có Vương
Trùng Dương, đương nhiên nghĩ là Vương Trùng Dương.

Kim Luân ở một bên nghe vậy lắc đầu.

"Lão phu một đời cũng có nghiên cứu cầm kỳ thi họa, tuy là khắc chữ trên đá
nhưng nét chữ vẫn ở đó, nét chữ này không giống với nét chữ của nam tử, càng
không giống nét chữ của Vương Trùng Dương, dù sao Vương Trùng Dương cũng là
bậc danh nhân, bút tích của hắn lão phu xem qua không ít, người viết thơ
trên đá chỉ sợ là nữ tử ".

Hoắc Đô lập tức giật mình không khỏi hỏi lại.

"Sư phụ, chẳng nhẽ Trung Nguyên lại ra một vị nữ đế nữa ? . . . hay là Cầm Đế
năm xưa đích thân khắc chữ lên đây ? ".

Hoắc Đô thiên về phương án thứ hai hơn bởi Hoắc Đô nghiên cứu rất kỹ võ lâm
Trung Nguyên, nếu võ lâm Trung Nguyên xuất ra một vị nữ đế vậy tất nhiên phải
danh nổi như cồn, sao có thể bừa bãi vô danh ?.

Hoắc Đô cảm thấy nữ tử có khả năng trở thành nữ đế đời tiếp theo nhất chỉ có
vị kia ở trên Linh Thứu Cung tuy nhiên vị kia về một mặt nào đó kể cả chứng đế
vị cũng đã chẳng coi là người Trung Nguyên nữa rồi.

Kim Luân nghe đệ tử hỏi, cũng có điều suy nghĩ, dù sao Kim Luân cũng thực sự
nghĩ tới Cầm Đế – Phượng Huyền Cầm, nghĩ nghĩ một chút Kim Luân vẫn lắc đầu.

"Không phải Cầm Đế, trong đoạn thơ trên vốn dùng để nâng lên công tích của
Vương Trùng Dương hơn nữa trong thơ có tình, người viết đoạn thơ này rõ ràng
có tình ý với Vương Trùng Dương, Cầm Đế nào có quan hệ với Vương Trùng Dương
? ".

Lời Kim Luân nói không sai, Cầm Đế năm nay nếu còn sống thì cũng hơn trăm
tuổi, nàng tuổi tác đã không kém Vô Hà Tử, đáng tuổi mẹ của Đồng Mỗ cũng
được chứ đừng nói là Vương Trùng Dương, chỉ cần đầu óc biết nghĩ một chút sẽ
không tin tưởng Vương Trùng Dương cùng Cầm Đế có cái gì.

Hoắc Đô cùng Kim Luân đối với việc này quả thật đều có suy nghĩ, hai người dễ
dàng vượt qua phòng hộ của Toàn Chân Giáo, bản thân liền tự động khinh thường
Toàn Chân Giáo nhưng mà đến tơi cấm địa của Toàn Chân Giáo liền bị đoạn thơ
kia cản chân lại.

Rốt cuộc Hoắc Đô lại nhìn sư phụ mà hỏi.

"Sư phụ, nếu là người thì người có làm được như nàng ta ? ".

Kim Luân nghe vậy liền chắp tay lại trước ngực, ánh mắt xoáy sâu vào hàng chữ
trên đá, sau đó mở miệng.

"Rất khó nhưng nếu vi sư chú tâm thì có thể làm được ".

Kim Luân nói vậy, Hoắc Đô trong thần sắc tràn ngập ngưỡng mộ đồng thời cũng
yên tâm hơn không ít, vội nói.

"Sư phụ, chúng ta đi tiếp thôi, dù sao nơi này cũng là Toàn Chân Giáo, đám
mũi trâu kia thực lực không có gì nhưng mà ở đây lâu cũng không tốt, chỉ sợ
có cao thủ Trung Nguyên đi tới ".

Kim Luân nghe vậy cũng gật đầu, bản thân Kim Luân cũng không sợ cao thủ Trung
Nguyên tới đây nhưng mà cũng không thích phiền phức dù sao chuyến đi Toàn Chân
Giáo cũng chỉ là phụ, mục tiêu của Kim Luân là Phủ Điền – Nam Thiếu Lâm.


Lần này Kim Luân đến Chung Nam Sơn chỉ có duy nhất một nhiệm vụ, ấy chính là
tìm kiếm tung tích của Vương Trùng Dương, Kim Luân muốn đến xác định một chút
Vương Trùng Dương còn sống hay chết.

Kim Luân thật ra không quá quan tâm tới Vương Trùng Dương nhưng đây là lệnh
của nhị hoàng tử Sát Hợp Đài, Kim Luân không quản cũng không được.

Đại Khả Hãn có cửu tử, nhỏ tuổi nhất là cửu hoàng tử Hốt Tất Liệt, lớn tuổi
nhất là đại hoàng tử Thuật Xích.

Trong cửu tử của Đại Khả Hãn mỗi người một vẻ nhưng Sát Hợp Đại nhị hoàng tử
là người có sát tính cao nhất, tại thế giới này Sát Hợp Đài chính là Kim Quận
Đề Đốc tức là người cai quản đất cũ của nhà Kim hiện tại, phương châm của Sát
Hợp Đài là lấy giết chóc bình thiên hạ, hung uy lớn vô cùng, đương nhiên
dưới hung uy của Sát Hợp Đài trong vòng 5 năm ngắn ngủi vị nhị hoàng tử này
quả thật thành công trấn áp Kim Quận, bảo Sát Hợp Đài chỉ biết giết chóc mà
không có tài năng chắc chắn là giả.

Lần này Sát Hợp Đài biết Kim Luân muốn tới Trung Nguyên liền đặc biệt căn dặn
tới núi Chung Nam xem xét tình hình, rốt cuộc Sát Hợp Đài muốn biết Vương
Trùng Dương là sống hay là chết.

Kim Luân tới núi Chung Nam thật ra đã được 2 ngày nhưng cũng không lên núi mà
cho người dò thám tình hình hình Toàn Chân Giáo.

Khắp thiên hạ đều biết Vương Trùng Dương đã chết, cho dù người này có giả
chết hay làm gì đi chăng nữa thì Kim Luân cũng không nghĩ đối phương sẽ ở
Trùng Dương Cung dù sao biến mất trong mắt thiên hạ được vài năm nhưng sao
biến mất được vài chục năm thậm chí cả đời ?.

Sau khi cho người thám thính Trùng Dương Cung thì Kim Luân nhận được tin tại
Chung Nam Sơn còn có một cái cấm địa, ánh mắt Kim Luân lập tức sáng lên ,
theo Kim Luân thì khắp cả Chung Nam Sơn này có lẽ chỉ có cái cấm địa kia có
thể để cho Vương Trùng Dương ẩn cư.

Sự việc tiếp theo thì không khác cốt truyện chính là bao, Kim Luân cho hai
người Doãn Khắc Tây cùng Tiêu Tương Tư dẫn cao thủ Mông Cổ tới Toàn Chân đại
điện gây chiến còn mình mang theo vài tâm phúc cùng đại đệ tử Hoắc Đô đi thẳng
vào cấm đại Chung Nam Sơn.

Vừa vào đến cấm địa, Kim Luân liền để ý hai thứ, thứ nhất là cột khói mờ mờ
ảo ảo từ phương xa bốc lên, thứ hai chính là bài thơ mà Lâm Triều Anh để lại
.

Khói bếp đương nhiên đại diện cho có người sinh sống, khói bếp này vốn từ Cổ
Mộ mà ra, Kim Luân lúc này dựa theo phương hướng của khói bếp lập tức cho
người tản ra tìm tung tích, rốt cuộc lại mất khoảng nửa giờ thời gian, Kim
Luân đã nhìn thấy cổng vào Cổ Mộ.

Nhìn thấy cổng thạch bích đóng im ỉm trước mắt, Kim Luân cũng không nghĩ
nhiều mà đưa năm đầu ngón tay ấn thẳng vào trong cổng, khuôn mặt hiện ra vẻ
dữ tợn.

Kim Luân ở thế giới này rất mạnh bởi hắn là một Kim Luân đi theo Đế Thích từ
nhỏ đến lớn, trừ Tử La Lan ra thì Thất Đế Tử căn bản không có kẻ yếu.

Kim Luân Pháp Vương thậm chí là nhân vật nổi bật trong Thất Đế Tử, hắn rất tự
tin vào võ công của mình, cho dù là cửa thạch bích dày cộm hắn cũng có tự tin
phá được bất quá sau vài phút thời gian Kim Luân Pháp Vương rốt cuộc buông tay
ra, ánh mắt như có điều suy nghĩ.

Từ đầu đến cuối không ai dám lên tiếng đánh động Kim Luân Pháp Vương, đến khi
hắn dừng lại thì Hoắc Đô ở bên cạnh mới hỏi.

"Sư phụ, cánh cổng này phải chăng có huyền cơ ? ".

Kim Luân gật đầu, ánh mắt càng ngày càng nhíu chặt.

"Cánh cổng này vi sư không phá được, bên trong tất cả huyền cơ, chỉ sợ trọng
pháo cũng khó mà phá được, không rõ làm bằng vật liệu gì ? ".

Kim Luân Pháp Vương lại dõi mắt nhìn về phương xa, lúc này vì hắn đứng dưới
thấp cũng không thể nhìn thấy cột khói nữa nhưng mà hắn cũng hiểu được cái
cổng thạch bích này chỉ sợ dẫn đến một cấu trúc cực lớn dưới lòng đất.

Càng nghĩ, Kim Luân càng cảm thấy nơi này rất có thể là nơi Vương Trùng Dương
ẩn cư.

"Hừ, không ra đúng không ?, ta không tin không ép các ngươi ra được ".

Kim Luân chưa nói thì ở một bên Hoắc Đô đã nói hộ sư phụ, Hoắc Đô lập tức ra
lệnh.

"Đạt Nhĩ Ba, ngươi cùng các huynh đệ chặt cây xếp vào đây sau đó đốt cho ta ,
ta muốn hun chết đám người bên trong ".

Hoắc Đô vừa ra lệnh thì Kim Luân đã lắc đầu ngăn lại.

"Không thể, bên dưới tất có địa cung, đã có địa cung thì nhất định cũng phải
có nguồn nước, hơn nữa không rõ địa cung bên dưới rộng lớn bao nhiêu, dùng
khói hun không phải cách hay ".

Nghe sư phụ nói vậy, Hoắc Đô cũng không dám cãi lời mà hỏi.

"Là đồ nhi nghĩ không chu toàn, vậy theo sư phụ chúng ta phải làm gì ? ".

Kim Luân nghĩ nghĩ một lúc, liền hạ lệnh cho đám thân tín cầm lên tù và mà
thổi, ở sau lưng thì Đạt Nhĩ Ba nâng lên một cái cồng lớn mà gõ thật lực ,
đám người Kim Luân tạo thành một loạt âm thanh đinh tai nhức óc vô cùng, đến
cả Hoắc Đô cũng có chút chịu không được mà ôm tai lùi lại.

Âm thanh này đương nhiên không nhiễu được đến Kim Luân, chỉ thấy hắn dùng nội
lực tụ ở đan điền, hai tay chắp vào miệng mà hô vang một câu.

"Mông Cổ Quốc Sư – Kim Luân Pháp Vương đến bái kiến Trùng Dương Chân Nhân".

"Mông Cổ Quốc Sư – Kim Luân Pháp Vương đến bái kiến Trùng Dương Chân Nhân".

"Mông Cổ Quốc Sư – Kim Luân Pháp Vương đến bái kiến Trùng Dương Chân Nhân".

"Mông Cổ Quốc Sư – Kim Luân Pháp Vương đến bái kiến Trùng Dương Chân Nhân".

Âm thanh của hắn còn mạnh hơn sư tử hống của Thiếu Lâm nhiều, âm thanh vang
khắp núi rừng như hổ chấn sơn lâm, đáng sợ vô cùng, đương nhiên cái âm thanh
này thành công tiến vào bên trong Cổ Mộ.

. . . . . . . . ..

Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.

Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng Kim Phiếu, hứa sẽ ngoan.


Cực Võ - Chương #765