Hoàng Dược Sư .


Người đăng: ❥ℵgoaռ ℵgoãռ⁹⁵

Quách Tĩnh là một đối thủ cực kỳ khó chịu thậm chí là khó chịu nhất Vô Song
từng gặp, đương nhiên khó chịu ở đây là trên bình diện những kẻ cân tài cân
sức chứ không bao gồm những người mà Vô Song không thể tự chiến thắng.

Quách Tĩnh từ đầu trận chiến đã nhìn ra Vô Song có thân pháp siêu tuyệt vậy
thì từ đầu đến cuối không cho phép Vô Song dùng thân pháp, từ đầu đến cuối
bám theo Vô Song, nhất quyết phải dùng cận thân chiến đấu, chỉ cần Vô Song
muốn nới rộng khoảng cách liền mạnh mẽ dùng Song Thủ Hổ Bác cùng Hàng Long
khóa chặt cả bốn phương tám hướng, ép Vô Song lấy chân lực ra quyết đấu.

Quách Tĩnh càng đánh càng kinh hãi, càng đánh càng nhận ra ngay cả đấu chân
lực, lấy cứng đối cứng thì Vô Song cũng không có nửa phần yếu thế nhưng mà
ngay cả vậy Quách Tĩnh vẫn thực hiện y nguyên con đường ban đầu mình chọn ,
thà lấy cái sở trường của Vô Song đấu với cái sở trường của mình chứ tuyệt
không để bị ép về sở đoản.

Quách Tĩnh là như vậy, một khi đã có quyết định làm gì thì không đổi ý, ngay
cả Quách phu nhân cũng khó mà can dự, đây chính là cách làm người của Quách
Tĩnh, kiên trì, chậm rãi nhưng cực kỳ đáng tin, cực kỳ chấp nhất.

Đối đầu với một kẻ như Quách Tĩnh thật sự làm Vô Song mệt bã cả người, tuy
nhiên về một mặt nào đó mà nói Vô Song cũng thích đấu với Quách Tĩnh vô cùng ,
cảm giác bất cứ thứ gì cũng ngang ngửa nhau, không ai chịu nhường nhau một
chiêu nửa thức, không chịu nhường nhau cho dù một giây một phút, những trận
chiến thế này mới có thể khiến con đường võ đạo của Vô Song càng ngày càng mở
rộng, càng ngày càng có thể hoàn thiện.

Vô Song cũng biết mục đích của Quách Tĩnh nhưng mà chính Quách Tĩnh cũng có
chút hiểu nhầm, đúng là tốc độ Vô Song siêu tuyệt nhưng Vô Song không có ý
dùng Quỳ Hoa Bảo Điển, Vô Song không muốn lộ thân phận, đã không dùng Quỳ Hoa
Bảo Điển thì tốc độ có nhanh bao nhiêu đều khó gây ra được rắc rối thực chất
cho Quách Tĩnh.

Hai người càng đánh càng hăng, lúc này đã đánh hơn 500 chiêu và không hề có
dấu hiệu ngừng lại, nếu hiện tại không có ai đứng ra ngăn cản hai người thì
hoặc một trong hai phải tự rút lui hoặc cả hai sẽ rơi vào tình cảnh đến đến
khi một bên cạn kiệt sức lực mà chết, cũng như cái trường hợp mà Bắc Cái cùng
Tây Độc gặp phải trong nguyên tác.

Dĩ nhiên Vô Song cùng Quách Tĩnh chưa có điên để ôm nhau cùng chết, cả hai
đều không muốn nhường đối phương một chiêu nửa thức đồng thời đều đang đợi
người có thể can thiệp vào trận chiến này, đợi người có thể khiến hai người
dừng tay, người này còn ai khác ngoài Đông Tà – Hoàng Dược Sư ?.

Tính toán thời gian mà nói, Quách phu nhân mời viện binh cũng sắp tới rồi.


Quách phu nhân từ khi cưới Quách Tĩnh đã rất ít trở về Đào Hoa Đảo, chỉ đến
khi gần ngày dỗ của mẫu thân mới trở lại thậm chí khoảng thời gian ở Bắc Địa
Chiến Trường bản thân nàng còn không thể sắp xêp thời gian mà quay về.

Đương nhiên bất kể việc gì thì Quách phu nhân cũng là con của Hoàng Dược Sư ,
nàng muốn trở về Đào Hoa Đảo lúc nào cũng được, tiền đề là nàng có muốn trở
về hay không.

Lần này từ Bắc Địa trở về, Quách phu nhân đương nhiên đi thăm phụ thân, đi
thăm mộ mẫu thân nhưng sau đó vẫn chọn dọn ra khu vực rìa ngoài đảo sống với
phu quân, cũng không ở chính đảo với phụ thân, điều này luôn làm Hoàng Dược
Sư cảm thấy bất mãn thậm chí càng thêm không vừa mắt Quách Tĩnh.

Quách phu nhân cũng biết việc này nhưng ngay cả thông minh như nàng cũng không
biết phải làm sao, nhiều khi cũng chỉ có thể thở dài mà chấp nhận.

Quách phu nhân lần này mang theo Quách Phù, một đường hướng thẳng về chính
đảo mà đi, đối với nàng thì việc này không có bất cứ khó khăn gì, ngay cả
việc phải mang theo Quách Phù cũng không làm nàng chậm đi.

Nàng một đời không thích học võ công, võ công rất bình thường, hiện tại nói
khó nghe một chút chỉ sợ không mạnh hơn Dung nhi của Vô Song là bao, chiến
lực của nàng đại khái rơi vào nhất tinh cùng nhị tinh tuy nhiên nàng lại rất
trọng thị thân pháp, thân pháp của nàng viễn siêu thực lực.

Quách phu nhân mang Quách Phù đến chính đảo, vượt qua Đào Hoa Trận sau đó lập
tức đặt Quách Phù xuống, ôn nhu mà lên tiếng.

"Phù nhi, con ở đây cẩn thận, đừng có đi ra ngoài, mẫu thân đi gặp ngoại
công của con, lần này Đào Hoa Đảo chỉ sợ gặp cường địch ".

Quách phu nhân nói xong cũng chẳng đợi Quách Phù trả lời, cứ thế lại tiếp tục
tiến về phía trước, hướng thẳng đến thư phòng của phụ thân mà tới.

Hoàng Dược Sư lúc này vẫn chưa phải là Hoàng Dược Sư cuối Thần Điêu, thực lực
của ông thật ra cũng tương đối bình thường.

Không rõ vì sao Quách Tĩnh tại thời điểm này mạnh một cách biến thái nhưng mà
trình độ của ngũ tuyệt đương thời thì cũng không khác biệt nhiều lắm, đều là
ngũ tuyệt hậu kỳ, thực lực đại khái rơi vào khoảng bát tinh tới cửu tinh
chiến lực tức là không hơn không kém bao nhiêu so với Xà Vương – Viên Thừa Chí
.

Quách Tĩnh có thể nhận ra Vô Song mạnh vô cùng, chính mình cũng khó lòng mà
thắng được thì tại sao lại nói phu nhân tới cầu cứu vị cha vợ kia ?, quả thật
với trình độ trận chiến của Vô Song cùng Quách Tĩnh thì sự can thiệp của một
ngũ tuyệt hậu kỳ có thể nói là vô dụng thậm chí còn làm Quách Tĩnh vướng chân
vướng tay vô cùng.

Nếu cha vợ của Quách Tĩnh là bất cứ ai khác trong ngũ tuyệt ngoài Hoàng Dược
Sư thì Quách Tĩnh tuyệt không nghĩ tới cha vợ giúp đỡ nhưng Hoàng Dược Sư thì
lại khác, Hoàng Dược Sư ngoại trừ thân phận võ đạo đại cao thủ ra thì còn là
trận đạo đại cao thủ cùng với cầm đạo đại cao thủ.

Có lẽ rất ít người biết, Hoàng Dược Sư từng có một khoảng thời gian đi học
cầm đạo, Hoàng Dược Sư là nam nhân duy nhất trong thiên hạ được Cầm Đế nhận
làm đệ tử, tuy chỉ là đệ tử ngoại môn của Cầm Đế, trên danh nghĩa còn không
được tính là đệ tử của nàng nhưng mà toàn bộ Tiên Âm Động có lẽ không ai có
thể kế thừa cầm đạo của Cầm Đế được như Hoàng Dược Sư, nếu Hoàng Dược Sư là
nữ nhân thì ngôi vị môn thủ Tiên Âm Động đã không thuộc về Tiên Âm.

Võ công Hoàng Dược Sư không bằng Quách Tĩnh nhưng cầm thuật cực lợi hại, đây
là lý do Hoàng Dược Sư có quyền khinh thị Quách Tĩnh, đến mức chính Quách
Tĩnh cũng không có cách nào cải biến.

Hoàng Dược Sư ngồi trong thư phòng đọc sách, chợt nghe tiếng chân vội vàng ở
bên ngoài vang lên, đôi lông mày khẽ nhíu sau đó nhìn ra ngoài cửa, lúc này
Quách phu nhân một mặt hốt hoảng bước vào.

"Phụ thân, có đại sự xảy ra ".

Nhìn khuôn mặt của con gái, Hoàng Dược Sư trong lòng liền run lên, không
khỏi nói.

"Dung nhi, có việc gì gấp như vậy ? ".

Quách phu nhân lúc này lập tức nói.

"Phụ thân, không có thời gian, mời đi theo Dung nhi, trên đường Dung nhi kể
cho người ".

Thân là phụ thân, Hoàng Dược Sư đương nhiên sẽ đáp ứng con gái, hơn nữa
khinh công của Hoàng Dược Sư cao hơn Quách phu nhân nhiều, trực tiếp mang
Quách phu nhân hướng ra ngoài mà đi, chẳng mấy chốc thân ảnh hai người đã
biến mất.


Quách phu nhân bình thường rất ít hoảng hốt hoặc thậm chí có thể nói nàng
không bao giờ hoảng hốt, ngay cả lần này nàng cũng đóng giả mà tới.

Nàng rất hiểu phụ thân, nếu ngay từ đầu nàng nói với phụ thân là trượng phu
xin giúp đỡ chỉ sợ phụ thân còn lười đi dù sao quan hệ giữa hai người thực sự
làm nàng đau đầu tuy nhiên nếu nàng mang một mặt hoảng hốt mà chạy tới, phụ
thân nhất định không quản gì cả, lập tức đi theo giúp nàng, dù sao việc
khiến nàng hoảng hốt tuyệt đối có thể chọc thủng trời.

Ít phút trước, còn là Quách phu nhân ôm eo Quách Phù mà mang tới chính đảo
nhưng mà hiện tại đã đổi thành Hoàng Dược Sư ôm eo con gái, một đường lướt
trên những cánh hoa đào mà hướng về ngoại đảo, vừa đi vừa nghe con gái kể lại
sự tình bên ngoài đảo, vừa đi sắc mặt liền càng âm trầm.

"Dung nhi, con nói nữ nhân kia lên được Đào Hoa Đảo ? ".

"Dung nhi, con nói nữ nhân kia tự xưng là Hoàng Dung ? ".

"Nữ nhân kia còn tự nhận mình là người Đào Hoa Đảo ? ".

Hoàng Dược Sư mỗi lần hỏi lại đều thu được cái gật đầu của con gái, Quách phu
nhân không phải là Quách Phù, lời nói của nàng có độ tin cậy rất lớn vì vậy
Hoàng Dược Sư ánh mắt càng ngày càng trở nên ác liệt.

Hoàng Dược Sư không phải là người thiện lành gì, nếu không đã chẳng đánh gãy
chân học trò, đã chẳng được gọi là Đông Tà, đã chẳng thể mang ác danh vang
khắp thiên hạ.

Hoàng Dược Sư khi nghe tới có người lên đảo thật ra cũng không quan tâm lắm ,
năm xưa không phải Tây Độc cùng Bắc Cái đều lên sao ?, nếu có cao thủ lên đảo
cũng không phải việc gì lớn.

Tiếp theo khi biết có kẽ đánh ngang ngửa với con rể ngốc thậm chí khiến con rể
không thể không xin mình giúp đỡ, bản thân Hoàng Dược Sư không thấy lo lắng
mà còn thấy vui vẻ thậm chí đối với kẻ quyết đấu cùng 'con rể ngốc' còn có vài
phần hảo cảm.

Chỉ từ một điểm này có thể thấy Hoàng Dược Sư . . . thật sự cảm thấy Quách
Tĩnh rất không thuận mắt.

Đương nhiên khi nghe tới mấy câu cuối cùng của Quách phu nhân nói về Hoàng
Dung thì hoàn toàn khác.

Hoàng Dược Sư có thể không quản con rể nhưng mà không thể không quản có người
mạo phạm con gái, hơn nữa còn mạo phạm Đào Hoa Đảo, vậy khác gì mạo phạm
thanh danh của Đông Tà ?.

Hoàng Dược Sư thật sự di chuyển rất nhanh, không bao lâu liền mang Quách phu
nhân xuất hiện ở bờ biển, sự xuất hiện của Hoàng Dược Sư như một hồi còi nghĩ
giữa giờ vậy, bởi khi vị Hoàng đảo chủ này vừa tới, cả Quách Tĩnh cùng Vô
Song đều nhận được 'thư đình chiến '.

Mỗi người thuận thế biến quyền thành chưởng, lấy hai chưởng mạnh mẽ áp vào
nhau đọ chân lực lần cuối rồi đều vận khởi khinh công, an ổn lùi lại.

Hai người từ đầu đến cuối tổng cộng đánh 700 hiệp, toàn bộ bờ cát xung quanh
đều bị tàn phá đến không còn hình dạng, cứ như động đất vừa ập vào Đào Hoa
Đảo vậy đồng thời cả Vô Song cùng Quách Tĩnh đều đã ướt đẫm mồ hôi, cả người
bị vây vào trạng thái cực hạn, nếu không phải Hoàng Dược Sư đến kịp lúc chỉ
sợ Vô Song cùng Quách Tĩnh rốt cuộc sẽ biến từ 'luận bàn' thành 'sinh tử
chiến'.

Hai người chiến đấu phải gọi là kinh thiên địa khiếp quỷ thần nhưng đúng là
chỉ luận bàn mà thôi, cũng chưa thể đến tình trạng sinh tử bất chấp, một khi
sinh tử bất chấp chỉ sợ ngay cả Hoàng Dung cùng Dương Quá đều sẽ gặp nguy hiểm
, vì hai người này mà cả Quách Tĩnh cùng Vô Song đều tự khắc chế bản thân mình
rất nhiều, mãi đến khi Hoàng Dược Sư xuất hiện mới thôi.

. . . . . . . . ..

Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.

Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng Kim Phiếu, hứa sẽ ngoan.


Cực Võ - Chương #739