Thi Khôi (3)


Người đăng: ❥ℵgoaռ ℵgoãռ⁹⁵

Vô Song lúc này gần như không khác gì dân mù phương hướng là bao đã thế còn mù
đường, Vô Song chỉ có thể lựa chọn nhìn vào từng căn nhà nơi Dược Vương Thôn
để cố gắng hướng ra ngoài sau đó lại cầu vận khí để có thể tìm được Dược Vương
Cốc hoặc ít nhất là Dược Điền.

Đương nhiên Vô Song khác chắc chắn rời khỏi Dược Vương Thôn sẽ là Dược Điền
cùng Dược Vương Cốc dù sao Tương Vân cũng đã vài lần đến Dược Vương Cốc, cấu
trúc Dược Vương Thôn nàng dĩ nhiên sẽ nhớ, lời nàng miêu tả sẽ không sai.

Lại chẳng mất bao lâu, Vô Song có thể rời khỏi Dược Vương Thôn, sau khi rời
khỏi Dược Vương Thôn thì Vô Song có thể thấy hai con đường mòn kéo dài tít tắp
, chí ít Vô Song sẽ không biết mấy con đường này dẫn đến đâu.

Nhắm măt suy nghĩ một chút, Vô Song bắt đầu chọn con đường phía bên trái, dĩ
nhiên cũng không có lý do gì đặc biệt, cái này đơn giản chỉ là đoán.

Lựa chọn con đường xong, Vô Song bắt đầu đi thẳng một mạch nhưng mà không bao
lâu sau Vô Song liền khựng lại, ánh mắt mơ mơ hồ hồ nhìn một phương hướng
khác.

Đáng lẽ cái vùng đất chết này sẽ không có gì làm cho Vô Song chú ý nhưng bất
chợt Vô Song cảm nhận được một vòng xoáy đang tụ lại ở một phương hướng khác ,
như có thứ gì đó đang hấp dẫn ma khí xung quanh tập trung tại thân vậy.

Vô Song phát hiện ra vấn đề này lập tức quay đầu lại, hướng thẳng về phía
vòng xoáy kia, cái này cũng như một người đi biển vốn không có phương hướng
đột ngột thấy được ngọn hải đăng vậy, Vô Song biết nếu dựa theo cảm giác mà
vòng xoáy mang lại thì nàng rất nhanh có thể tìm được thứ gì đó.

Tốc độ Vô Song cực nhanh, theo cảm giác của nàng một đường không hề dừng lại
, tuy trên đường thỉnh thoảng có chút chướng ngại vật nhưng căn bản không ảnh
hưởng tới tốc độ Vô Song bất quá càng di chuyển Vô Song lại càng cảm thấy mơ
hồ.

Vô Song đi từ bên ngoài Dược Vương Thôn vào trong Dược Vương Thôn, đi qua cửa
thôn rồi đi xuyên luôn qua Dược Vương Thôn để hướng về Dược Điền cùng Dược
Vương Cốc ấy vậy mà không phát hiện ra gì, đương nhiên điều đáng nói là cái
vòng xoáy kia vậy mà lại hình thành ở ngoài Dược Vương Thôn, trên con đường
đi từ bên ngoài vào trong thôn.

Con đường này Vô Song đã đi qua, làm gì có cái gì ?, lúc này dĩ nhiên lại có
dị tượng ?.


Lại một lần nữa đi xuyên qua Dược Vương Thôn bất quá lần này là di chuyển
ngược lại, có cái vòng xoáy kia dẫn đường thì Vô Song không gặp vấn đề xác
định phương hướng nữa, chẳng bao lâu Vô Song liền hiểu việc gì xảy ra.

Khi nhìn thấy khung cảnh trước mặt Vô Song thậm chí không nhịn được mà thả
chậm bước chân, ánh mắt có chút kinh ngạc.

Vô Song thấy gì ?, Vô Song thấy Giác Viễn, Giác Viễn đang chiến đấu với một
cái tiểu vòi rồng.

Tiểu vòi rồng như một cơn lốc nhỏ cuốn tất cả ma khí hay chướng khí xung quanh
lại nhưng Vô Song có thể biết nó đang ẩn dấu, đang dẩn dấu cho cái thứ bên
trong kia, bên trong tiểu vòi rồng kia rõ ràng có vật gì đó chỉ là khoảng
cách quá xa Vô Song không cách nào nhìn rõ.

Về phần sự xuất hiện của Giác Viễn nơi đây thì không khó để giải thích, Vô
Song tiến vào cũng đã lâu, phỉa biết thời điểm hiện tại khi một lần nữa nhìn
thấy Giác Viễn thì bản thể của Vô Song cũng đang đến điểm hẹn với Lâm Viễn Đồ
, tính ra cũng phải có nửa tiếng đồng hồ trôi qua.

Với thực lực của Giác Viễn trong nửa tiếng đồng hồ nếu không bị ngăn cản tuyệt
đối phải đến được Dược Vương Cốc hoặc Dược Điền dù sao Giác Viễn cũng không ít
lần đi qua Dược Vương Thôn, đương nhiên nếu bị ngăn cản thì khoảng thời gian
này cũng đủ để . . . bức Giác Viễn rời đi.

Giác Viễn ở bên ngoài cảm thấy thời gian trôi qua quá lâu mà Vô Song vẫn chưa
trở lại đương nhiên tiến vào xem xét, thoạt nhìn cũng chẳng khác mấy lần
trước là bao, Giác Viễn còn chưa đến được Dược Vương Thôn đã bị vật kia cản
lại.

Lúc này Vô Song không khỏi tự hỏi, con đường này Vô Song đã đi qua tại sao
không bị ngăn cản ?, tại sao không thấy vật kia ?.

Câu hỏi thứ nhất Vô Song không cách nào trả lời, câu hỏi thứ hai thì rất
nhanh có đáp án, dù sao nơi này chướng khí mù mịt, thị giác của Vô Song chỉ
có thể so được với người bình thường, không phát hiện được vật kia ở phụ cận
cũng là dễ hiểu.

Vô Song xuất hiện cũng không làm vật kia để ý lại càng không làm Giác Viễn để
ý, cái này cũng phù hợp với lời Giác Viễn nói, Giác Viễn chỉ có thể nhìn
thấy hoặc nghe thấy trong khoảng cách 10 bước chân mà thôi, Vô Song hiện tại
đang đứng cách trận chiến phải đến 15m, Giác Viễn không phát hiện ra Vô Song
là bình thường.

Vô Song cũng không vội đi giúp đỡ Giác Viễn bởi Giác Viễn thực sự rất mạnh ,
căn bản cũng không cần Vô Song trợ giúp, lúc này nàng bắt đầu chăm chú quan
sát trận chiến hay nói đúng hơn chăm chú quan sát vật kia.

Thứ nhất cũng như Giác Viễn, Vô Song không cảm nhận được khí tức sinh mệnh
của nó, không nhìn rõ hình thái của nó, điều này có thể vì Vô Song đang đứng
cách quá xa hoặc có thể do chính chướng khí xoay quanh vật kia tạo thành một
tấm bình phong che dấu tất cả.

Vấn đề thứ hai là vật kia thực sự rất mạnh, căn bản không khác gì lời Giác
Viễn nói, chỉ bằng va chạm giữa hai người thì Vô Song đã cảm giác được đây là
cuộc chiến chẳng khác gì nàng cùng Giác Viễn đọ sức trên Nam Thiếu Lâm.

Điều khác biệt duy nhất chính là việc vật kia có lợi thế sân nhà, Giác Viễn
liền trở nên yếu hơn rất nhiều, Vô Song còn không cảm giác được Cửu Dương
Chân Kinh của Giác Viễn, gần như vị Cửu Dương Thần Tăng này bị phế sạch nội
lực và chỉ có thể dùng thân thể chiến đấu với vật kia.

Ngay cả như thế mỗi lần hai bên chạm vào nhau thì toàn bộ vùng chướng khí xung
quanh như bị đánh tan đi vì chấn động bất quá chúng nó rất nhanh lại hội tụ
lại trở về với nguyên bản.

Xem thế là đủ, Vô Song liền chuyển thân mà tới, tốc độ của Vô Song thật sự
rất nhanh, khoảng cách 15 m căn bản không là gì.

Khi Vô Song lao tới càng ngày càng gần rõ ràng Giác Viễn cảm giác được gì đó
mà khựng lại, khoảng cách hiện tại vẫn vượt quá 10 bước chân nhưng mà Giác
Viễn cũng đã có thể nhận ra được khí tức sinh mệnh đang ập tới.

Một tay quyết đấu với vật kia, tay còn lại Giác Viễn liền biến đổi thủ thế
chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.

Giác Viễn có phản ứng cái này Vô Song có thể nhìn ra, ngay cả thủ thế của
Giác Viễn thì nàng cũng nhìn ra nhưng mà vật kia lại như không cảm nhận được
gì, vẫn điên cuồng tấn công Giác Viễn, điều này làm Vô Song không thể không
một lần nữa trở nên tò mò.

Vật kia rốt cuộc là cái gì ?, vì cái gì nó không nhận ra nàng ?.

Vô Song cũng không nghĩ nhiều nữa, muốn biết rất đơn giản, đánh nát cái thứ
bình phong đang che chắn cho nó là được.

Đến khi khoảng cách giữa Vô Song cùng Giác Viễn rốt cuộc rút ngắn lại chưa đến
10 bước chân, Giác Viễn liền nhận ra Vô Song, bản thân liền không khỏi thả
lỏng một chút, đương nhiên Giác Viễn lúc này vẫn đang sẵn sàng cho bất cứ
trường hợp nào, cho dù Vô Song có trực tiếp công kích ông thì Giác Viễn cũng
có thể tiếp được một cách bình thường.

Giác Viễn đúng là có lý do nghi ngờ Vô Song, dù sao Vô Song xuất hiện quá đột
ngột hơn nữa rõ ràng dị vật kia không hề có phản ứng với Vô Song, thử hỏi sao
Giác Viễn không đề phòng ?, sao Giác Viễn không nghi ngờ.

Đến khi Vô Song còn cách Giác Viễn 5 bước, chỉ thấy vị đại sư này liền chuyển
thân, vừa vặn kéo dài khoảng cách giữa mình cùng Vô Song lên 7 bước.

Một bước chân kéo dài, nhìn từ bên ngoài giống như bị dị vật kia đẩy lùi làm
phải chuyển thân nhưng lại vừa có thể bảo đảm khoảng cách an toàn, khoảng
cách mà bất cứ việc gì xảy ra Giác Viễn cũng có thể thoải mái xử lý.

Vô Song cũng nhìn thấy một bước này của Giác Viễn, trong lòng không khỏi bội
phục, Giác Viễn cho Vô Song một cảm giác trầm ổn, thứ cảm giác mà bất kêr Tu
La Vương hay Long Đế đều không có, thứ cảm giác khiến cho Giác Viễn như một
tòa đại sơn không thể vượt qua.

Chỉ một động tác nhỏ đã làm cho Vô Song hoàn toàn tin tưởng người trước mặt là
đệ nhất nhân tại nam phương.

Đương nhiên Vô Song sẽ không tấn công Giác Viễn, khi Giác Viễn lùi lại một
bước thì Vô Song cũng chuyển thân, quyền đầu nhắm thẳng vào dị vật kia.

Bất ngờ lúc này xảy ra, dị vật rõ ràng vẫn không cảm nhận được gì, nó vẫn
chăm chăm công kích Giác Viễn trong khi quyền của Vô Song ập tới, tiếp theo
quyền của Vô Song mạnh mẽ xuyên qua lớp chướng khí làm bình phong cho nó để
rồi Vô Song rốt cuộc chạm vào chân thân bên trong.

Vô Song có thể cảm nhận rõ mồn một tay mình chạm vào cái gì, thứ nhấ đây là
thân thể nhưng là một khối thân thể cứng rắn vô cùng.

Chỉ bằng một quyền, ít nhất Vô Song có thể xác định hình dáng đại khái của
vật này, vật này có lẽ giống với con người hoặc chí ít cũng phải là một loài
linh trưởng đứng bằng hai chân.

Một quyền của Vô Song cực mạnh, phải biết thân thể của Vô Song đã ngang hàng
với đế vị, một quyền toàn lực của đế vị thì chưa bao giờ yếu lại thêm vật kia
rõ ràng không cảm nhận được gì, nó đương nhiên cũng chẳng kịp đón đỡ.

Vật kia không hề hét thảm mà cũng chẳng có tiếng động gì vang ra, chỉ có một
âm thanh duy nhất là tiếng quyền đầu của Vô Song va chạm vào ngực nó, sau đó
thân thể nó rung mạnh một cái, cả người ngã ra phía sau.

Tấm bình phong bảo vệ nó có thể ngăn cản mọi chiêu thức của Giác Viễn khiến
Giác Viễn không cách nào đánh xuyên qua, cứ như đang chiến đấu với một khối
xác thịt bình thường nhưng quyền của Vô Song thì khác, quyền của Vô Song
thoải mái đánh xuyên qua ma khí kia, thoải mái nện lên người dị vật.

Việc này Giác Viễn không hiểu cũng không cách nào hiểu nhưng Vô Song lại có
thể hiểu.

Dị vật tụ ma khí tại thân bảo vệ chính nó, Giác Viễn có thể đánh tan ma khí
nhưng ngay lập tức ma khí từ môi trường xung quanh liền bổ sung lại, lực công
kích của Giác Viễn còn không theo kịp tốc độ bổ xung của ma khí từ môi trường
xung quanh, dĩ nhiên không thể xuyên được lớp bình phong.

Vô Song thì khác, Vô Song là tiên thể, là thứ ma khí tự động tránh ra, một
quyền của Vô Song không hề bị cản lại cứ như vậy xuyên qua bình phong mà nện
lên trên người dị vật, khác biệt giữa cả hai là quá lớn.


Cực Võ - Chương #682