Lão Nhân Tặng Quà


Người đăng: ❥ℵgoaռ ℵgoãռ⁹⁵

Khi Vô Song hoàn thành nhiệm vụ của mình sau đó chậm rãi mang thức ăn ra ngoài, không ngờ ở đó đã xuất hiện thêm một lão nhân, đồng thời Vô Song có thể cảm nhận ba vị lão nhân này hòa hợp vô cùng, nhìn vào sắc mặt của họ lúc này, Vô Song có thể cảm nhận được giao tình của bọn họ tốt đến mức nào.





Đây không giống những lão nhân già nua với nhau, bọn họ giống như hồi trẻ , ở bên nhau nói những việc trên trời dưới đất, nói những việc căn bản không hề ăn nhập , nhưng lại vui quên cả đất trời . Nhìn ba vị lão nhân này, Vô Song lại có chút hâm mộ.





Vô Song cũng không biết , ba vị lão nhân này căn bản không cùng một độ tuổi, thậm chí tuổi tác cách biệt rất lớn , trong ba người Trà Vương- Lục Vũ năm nay mới có 70 tuổi, về phần hai người còn lại tuổi tác đều đã đột phá con số 100 .





Thế giới này cũng không giống thế giới bình thường , tuổi thọ trung bình của người thường cũng không khác là bao nhưng tuổi thọ của võ giả lại được kéo dài rất nhiều, từ Đại Tông Sư cảnh giới chân khí trong cơ thể liền biến đổi, nội công đến cực cảnh sau đó chân khí chuyển đổi thành tiên thiên khí , từ ngũ tuyệt cao thủ trở lên đã có thể gọi thành tiên thiên cao thủ.





Tiên thiên cao thủ không thể trường sinh bất lão nhưng tuổi tác thật sự cao đến dọa người, ít nhất vị Trường Sinh Chân Nhân trong Trường Sinh Điện hiện nay cũng đã 200 tuổi, tuyệt đối là quái vật bên trong quái vật.





Tất nhiên cũng không phải tiên thiên cao thủ nào cũng có tuổi thọ dài đến dọa người như vậy nhưng sống quá trăm năm cũng không phải là ít, đặc biệt đối với ngũ đế cấp bậc cao thủ chết trước trăm tuổi liền có thể coi là sống không thọ.





Khi Vô Song xuất hiện bên ngoài, người đầu tiên chú ý đến hắn chính là Mẫn Mẫn sư tỷ.





Khi nhìn thấy Vô Song, Mẫn Mẫn lập tức cười tươi như hoa.





Mẫn Mẫn vốn đang cảm thấy cực kỳ chán, ngồi đối diện với 3 cái lão nhân nàng căn bản không được ai quan tâm, cũng không cách nào nói chen được vào câu chuyện của 3 người, điều này làm Mẫn Mẫn phi thường phiền lòng.





Vô Song đi ra, Mẫn Mẫn đầu tiên liền ngạc nhiên vô cùng, sau đó phi thường vui vẻ tươi cười với Vô Song.





“Tiểu sư đệ, tốt quá rồi ngươi cũng ở đây”.





Vô Song nhìn thấy lục sư tỷ cũng cực kỳ bất ngờ, sau đó mỉm cười.





“Sư tỷ, ngươi ở đây thật tốt , mau giúp ta mang đồ ăn ra ngoài “.





Mẫn Mẫn nghe vậy hai mắt đều tỏa sáng, chỉ cần nhìn thấy Vô Song tức là nàng sắp được ăn ngon , nàng liền thích nhìn thấy Vô Song vô cùng.





. . . . . . . .





Bữa ăn ngày hôm nay có thể coi là dân dã, không bày biện cầu kỳ cũng chẳng phải là cao lương mỹ thực nhưng lại cho Vô Song một cảm giác rất lạ , một loại cảm giác ấm áp vô cùng.





Kiếp trước Vô Song là cô nhi, bằng hữu của hắn vốn gần như là con số 0 , hắn cũng chẳng có trưởng bối ở bên người , hắn căn bản không thể trải nghiệm cảm giác này .





Trong bữa ăn này , hắn cùng Mẫn Mẫn như hai cái tiểu hài tử , ngoan ngoãn im lặng nghe ba vị lão nhân kể chuyện đông tây, nhìn họ cười cười nói nói, thỉnh thoảng lại nhấp nháp ly rượu, sau đó lại gắp 1 đũa thức ăn, nếu từ bên ngoài nhìn vào, cảnh tượng lúc này mở hồ giống với nông thôn của Vô Song ở kiếp trước.







Cảm giác yên lặng lắng nghe trưởng bối trò chuyện, thứ cảm giác này Vô Song kiếp trước căn bản chưa từng được trải nghiệm .





Trong tiệc rượu, đột nhiên Vô Hà Tử quay đầu lại nhìn Vô Song sau đó khóe miệng cong lên một chút.





“Hì hì, Lục lão à , ngươi thân là Thượng Thư Lệnh, lại sắp đến dịp năm mới, chẳng nhẽ không có gì tặng cho hậu bối ?”.





Lục Vũ đang nâng chén rượu đến sát miệng, nghe Vô Hà Tử nói vậy cánh tay liền run lên một chút, ánh mắt liếc nhìn Vô Hà Tử.





Thật sự với đám người Quách Tĩnh mà nói bản thân Vô Hà Tử là cao cao tại thượng tồn tại nhưng trong mắt bằng hữu của hắn, Vô Hà Tử là một cái ‘hỗn đản’ , già mà không kính, lại cực thích vòi chỗ tốt, Vô Hà Tử cứ như Chu Bá Thông phiên bản cường hóa vậy , đương nhiên tính cách này cũng chỉ thể hiện với chí thân bằng hữu mà thôi.





Lục Vũ người này là Thượng Thư Lệnh của Đại Thanh có điều nếu đi ra ngoài đường, tuyệt đối sẽ không ai tin tưởng .





Lục Vũ vẻ mặt già nua, làn da nhăn nheo, mái tóc chỉ còn lấm tấm những sợi đen, thoạt nhìn không khác gì một lão nhân bình thường đã đến tuổi xế chiều, trên người Lục Vũ cũng không có thứ khí thế hay biểu hiện của đại quan trong triều, tuy nhiên đôi mắt của Lục Vũ rất sáng.





Đôi mắt của ông ta căn bản không hợp với loại tuổi tác này, đôi mắt toát ra vẻ thần trí, trong vắt như mặt nước mùa thu, cứ như cố muốn nhìn rõ hết sự vật trong thiên hạ.





Lục Vũ lúc này khẽ nhìn cháu gái cùng Vô Song ngồi với nhau, ánh mắt khẽ đảo một chút sau đó hiền từ mỉm cười với Vô Song .





“Vô Song đúng không ?, tên rất hay, lão phu nghe Mẫn Mẫn nha đầu kể rất nhiều về ngươi , nghe nha đầu đó nói ngươi có hứng với trà đạo ?”.





Vô Song nghe Lục Vũ hỏi liền ngoan ngoãn gật đầu, trong mắt hiện lên một tia sáng rực.





Qua câu chuyện hắn ‘hóng’ được từ ba vị lão nhân, hắn đương nhiên biết vị này chính là Lễ Bộ Thương Thư của Đại Thanh đồng thời kiêm luôn danh hiệu Trà Vương – Lục Vũ.





Lễ Bộ Thượng Thư chức danh này rất dọa người, bất quá với Vô Song hiện nay lại chưa có quá nhiều tác dụng, nếu hắn muốn dựa vào vị Lục Vũ này để vào triều làm quan thì căn bản không thể, ít nhất hắn cũng phải đợi 10 năm nữa.





Nếu hắn muốn mượn quyền thế của Lục Vũ để làm càn chỉ sợ cũng không thể, không nói đến Lục Vũ có đồng ý hay không, Vô Hà Tử liền là người đầu tiên không tha cho hắn.





Với Vô Song lúc này, danh hiệu Trà Vương của Lục Vũ liền hấp dẫn hắn hơn nhiều , dù sao hắn cũng có hứng thú rất lớn với trà đạo , chỉ tiếc Mẫn Mẫn sư tỷ không có mặt ở Vong Ưu Thôn để tiếp tục truyền nghề cho hắn mà thôi.





Thấy Vô Song gật đầu , Lục Vũ mỉm cười sau đó cho tay vào lồng ngực .





“Lão phu lần này đến Tương Dương Thành , cũng không mang cái gì quý giá theo người , quyển sách này là tâm đắc của lão phu về trà đạo , coi như tặng người có duyên đi, hy vọng trong tương lai gần, lão phu lại được thưởng thức một tách trà tuyệt phẩm từ trong tay hậu bối ngươi”.





Nói xong Lục Vũ đưa cho Vô Song một quyển sách bìa màu nâu , quyển sách rất đơn giản , căn bản không có cái gì trang trí bên trên , ở ngoài bìa sách chỉ có duy nhất 4 chữ .



‘Lục Vũ Trà Kinh’.





Nhìn vào quyển sách có chút cũ kỹ này, ánh mắt Vô Song càng thêm tỏa sáng, lập tức dùng hai tay tiếp nhận.





Lục Vũ Trà Kinh quyển sách này chính là tâm huyết của Lục Vũ, ít nhất về mặt trà đạo.





Vô Song biết kiến thức là vô giá, trong thế giới này chỉ sợ có duy nhất một quyền trà kinh như vậy tồn tại, một quyển sách này hơn ngọc ngà châu báu nhiều lắm.





“Vô Song nhất định sẽ không làm tiền bối thất vọng, nhất định sẽ để tiền bối thưởng thức tách trà ngon nhất”.





Lục Vũ liền mỉm cười hài lòng gật đầu, sau đó ánh mắt lại liếc nhìn Vô Hà Tử.





Vô Hà Tử cười lướn, sau đó trong ánh mắt không thể tin được của Kiếm Thánh, Vô Hà Tử đưa một cái hộp ngọc cho Vô Song.





“Khà khà, cũng gần đến năm mới rồi, cái này coi như sư phụ tặng ngươi, trong hộp này chính là Thiên Sơn – Thiên Tằm Ti , được làm bằng sợi của Thiên Tằm quý giá vô cùng, ngàn vàng khó mua , sợi tơ cực kỳ bền, cho dù đao kiếm chém cũng không đứt, lại không có màu sắc rất dễ trở nên vô hình trong không khí, co dãn mười phần”.





Vô Song lần này nghe vậy liền run lên, hắn thật sự không ngờ ngày hôm nay dĩ nhiên đến đây lại được tặng quà, thậm chí nhiều quà như vậy.





‘Thiên Tằm Tơ’ loại sợi tơ này căn bản sinh ra dành riêng cho Quỳ Hoa Bảo Điển.





Vô Song cầm lấy hộp ngọc cùng Lục Vũ Trà Kinh trên tay, nhìn cả hai vật yêu thích không thôi.





Vô Hà Tử làm xong tất cả , mới ung dung mỉm cười.





“Lão kiếm a lão kiếm . . . ta cùng lão Lục đều đã tặng quà cho hậu bối rồi nha, ngươi thân là chủ nahf, cũng không thể nào ki bo như vậy nha ?”.





Nếu không phải có hai cái hậu bối ở đây, Kiếm Thánh liền có xúc động đuổi Vô Hà Tử ra khỏi nhà, Vô Hà Tử thật sự quá ‘vô sỉ ‘ rồi.





‘Thiên Tằm Tơ’ vốn là Vô Hà Tử đến xin Kiếm Thánh, sau đó liền dùng 1 bình Hoàng Cực Đấu Linh Đan để đổi, điều đáng nói là Hoàng Cực Đấu Linh Đan rõ ràng là vật Dược Vương muốn mang đến để đổi lấy Thiên Tằm Tơ của Kiếm Thánh.





Lão Kiếm Thánh thật sự không ngờ, Vô Hà Tử có thể coi Thiên Tằm Tơ là vật của ông ta nhanh thế, hơn nữa còn mặt phi thường dày yêu cầu Kiếm Thánh xuất huyết, mang vật ra tặng hậu bối .





Đây tuyệt đối là làm ăn không vốn a . . .





Bất quá Kiếm Thánh vẫn là nhịn được, chỉ lườm ông bạn già một cái sau đó khóe miệng run run.





“Vô Song , ngươi làm đệ tử của lão già kia học cái gì thì học , nhất định không được học tính cách của hắn, biết chưa ?”.





Vô Song nghe vị lão nhân gia này nói vậy liền không nghĩ ngợi gì mà gật đầu, tính cách của Vô Hà Tử ra sao bản thân vô Song rõ ràng , hắn nhìn biểu hiện của Kiếm Thánh liền biết chắc chắn vị tiền bối này vừa bị Vô Hà Tử hố một cái.





Kiếm Thánh nói xong liền nghĩ ngợi một chút, sau đó ánh mắt bắt đầu quan sát kỹ càng Vô Song từ trên xuống dưới , thậm chí nếu Vô Song bị Kiếm Thánh quan sát kỹ đến mức, khuôn mặt có chút đỏ lên.





Bị một người nhìn chằm chằm vào mình, tất nhiên sẽ không thoải mái.





Rốt cuộc Kiếm Thánh cũng dừng lại, khóe miệng cong lên.





“Ngươi luyện Quỳ Hoa Bảo Điển cùng Thiên Tằm Tơ kia đã là tuyệt phối , cộng thêm lão già họ Trịnh kia, bộ Dược Vương Châm của hắn cũng là tuyệt phối đi kèm với Quỳ Hoa , về mặt trang bị có lẽ cũng vừa đủ”.





“ Lão phu một đời si mê với kiếm có điều nếu dạy ngươi kiếm pháp căn bản liền không thích hợp , ngươi không phải đệ tử lão phu hơn nữa lại là Quỳ Hoa truyền nhân bản thân cũng không quan tâm đến kiếm chiêu”.





“Nghĩ tới nghĩ lui, lão phu liền dạy ngươi Chính Khí Quyết đi”.





Kiếm Thánh vừa dứt lời, Vô Hà Tử sắc mặt liền xuất hiện dị sắc, thậm chí không để ý đến hình tượng, kinh ngạc thốt lên.





“Lão già hôm nay dĩ nhiên đổi tính ?, đến cả Chính Khí Quyết cũng mang ra tặng ?”.





Kiếm Thánh liếc xéo nhìn Vô Hà Tử sau đó bĩu môi.





“Sau này ngươi đến nhà ta, liền không có rượu uống, uống nước lã đi”.





Nói xong Kiếm Thánh liền đứng lên, đi vào trong nhà.





Vô Song không biết Chính Khí Quyết là gì, nhưng từ biểu hiện của Vô Hà Tử liền có thể nhận ra, Chính Khí Quyết chỉ sợ cực kỳ không tầm thường.





. . . . . . . . .



Chiều dần buông . . .

Trên con đường dài và hẹp, trên chiếc xe ngựa nhỏ, Vô Song ánh mắt nhìn chằm chằm vào Vô Hà Tử.





Vô Hà Tử thật sự quá mức ‘vô sỉ’ , ngay sau khi Kiếm Thánh đưa Chính Khí Quyết cho Vô Song, vị lão nhân này liền trực tiếp đoạt lấy, sau đó một tay giữ lấy Vô Song, miệng cười hắc hắc rồi bỏ chạy mất dạng.





Đến tận bây giờ, trên đường về nhà miệng của Vô Hà Tử vẫn cười không khép lại được.





Chuyến xe này cũng chỉ có Vô Song cùng Vô Hà Tử, ba người tứ sư huynh, ngũ sư huynh cùng lục sư tỷ của hắn đều ở lại Tương Dương Thành thêm 1 ngày dự tiệc sinh nhật Quách Tĩnh, tạm thời sẽ trở lại Vong Ưu Thôn sau hai người bọn họ một chút.





Nhìn vào khuôn mặt đắc ý của Vô Hà Tử lúc này, Vô Song chỉ có thể thở dài.



“Sư phụ, Chính Khí Quyết thật ra là thứ gì ?, nhìn người thỏa mãn như vậy”.





Vô Hà Tử nghe đến Chính Khí Quyết, lại lập tức cười lớn.



“Tiểu tử, ngươi lần này phúc duyên thật sự rất dày nha, dĩ nhiên có thể từ trong tay lão già kia lấy đi Chính Khí Quyết, hắc hắc, lần này liền kiếm đủ”.





Vô Song ánh mắt chớp động, trong mắt hiện ra một tia tò mò, dù sao trong tiểu thuyết Kim Dung hắn cũng chưa nghe thấy cái gì là Chính Khí Quyết.





“Sư phụ, rốt cuộc Chính Khí Quyết có công dụng gì ?”.





Vô Hà Tử rốt cuộc cũng cười đủ, khuôn mặt có chút hòa hoãn, bàn tay nhẹ vuốt ve quyển sách cổ.





“Chính Khí Quyết tên như ý nghĩa, đây là một loại kỳ thư trong thiên hạ, kỳ thư để tu luyện ra hạo nhiên chính khí, cực kỳ quý giá “.





Vô Hà Tử không giải thích thì thôi, giải thích Vô Song lại càng thêm loạn.



“Sư phụ, ta vẫn là không hiểu ?”.





Vô Hà Tử nghe vậy liền khẽ vuốt râu, ánh mắt thâm trầm.





“Ngươi nhìn thấy tăng nhân chứ ?, tăng nhân ngày ngày tụng kinh, trải qua hàng chục năm liền được coi là cao tăng, nhìn bọn họ trong lúc nói cười đều có một loại phật pháp tỏa ra, đây chính là khí chất”.





“Khí chất tự thân của một người liền đến từ thời gian dài tích tụ, bất kể là thế nào khí chất cũng không dễ dàng thay đổi, đều phải qua một đoạn thời gian rất dài tích tụ mà thành”.





“Ví dụ như trên đời này không có ai vừa sinh ra đã là sát thủ giết người không ghê tay , sát thủ cũng phải trải qua rất nhiều nhiệm vụ , giết rất nhiều người sau đó mới dần dần hình thành sát khí, mới có thể tạo thành khí chất của riêng mình”.





“Lại ví dụ như một cái thư sinh, ngươi nhìn thấy hắn liền cảm nhận được người này nho nhã lễ phép chính khí đường đường , đây cũng là nhờ hắn quanh năm đọc sách, quanh năm chịu lễ giáo tẩy rửa”.





“Khí chất không cách nào phản ánh đúng con người , nhưng một người để xuất hiện khí chất của riêng mình liền phải trải qua một quá trình rèn luyện đặc thù . Ngụy quân tử có thể diễn đến cuối cùng liền là chân quân tử , không phải sao ?”.





“Chính Khí Quyết cường đại bởi nó có thể rất nhanh hun đúc cho người một loại giả khí chất , một loại chính khí đường đường khí chất , chỉ riêng một điểm này đã rút ngắn của ngươi 10 năm đọc sách , 10 năm tuân thủ lễ giáo , quyển sách này người không biết hàng liền coi là gân gà nhưng người biết hàng chỉ sợ chưa chắc đã thua tuyệt thế công pháp trên giang hồ , ngươi nhất định phải coi trọng , ngươi nhất định phải nghiên cứu kỹ lưỡng “.







Vô Hà Tử đối với Chính Khí Quyết phi thường coi trọng.





Vô Song sau khi nghe Vô Hà Tử giảng, miệng của hắn cũng mở lớn sau đó căn bản không ngậm lại được, Chính Khí Quyết chính là thứ mà Vô Song hắn khuyết thiếu , cứ như trời sinh tuyệt phối vớ hắn vậy , thật sự là quá mức trùng hợp .





Vô Song từ ngày quyết định sử dụng hai thân phận một lúc liền biết việc này rất khó , phi thường khó . Muốn đóng giả 2 thân phận để không ai nghi ngờ thì cần một thân kiêm 2 vai diễn khác nhau hoàn toàn , điều này cũng giống 1 người có 2 tính cách vậy.





Vô Song biết bản thân phải cố gắng rất nhiều với 2 vai diễn này nhưng nếu có Chính Khí Quyết thì lại khác, công việc của hắn có thể giảm đi rất nhiều . . . rất nhiều .





. . . . . . . . . .



Trong ngôi nhà trúc của Kiếm Thánh .



Lúc này Lục Vũ mỉm cười nhẹ nhàng thưởng thức một tách trà .





“Thứ quý giá như Chính Khí Quyết cũng mang ra tặng tiểu tử đó sao ?”.





Kiếm Thanh nghe vậy liền mỉm cười sau đó hỏi lại Lục Vũ.



“Ngươi biết Chính Khí Quyết là gì sao ?”.





Lục Vũ nhè nhẹ lắc đầu.



“Không biết, mấy thứ võ công của các ngươi , ta một cái cũng không hiểu”.





Kiếm Thánh liền bật cười.



“Không hiểu sao biết nó quý giá ?”.



Lục Vũ cũng bật cười.



“Nhìn sắc mặt lão Tiêu , liền đoán ra được thôi “.





Kiếm Thánh nghe vậy lại tiếp tục cười lớn, ánh mắt nhìn ra nơi xa xăm .





“Tiểu tử kia là con của hậu bối , cái hậu bối này lão phu còn có vài phần vừa mắt chỉ tiếc sự việc năm đó lão phu không giúp được hắn , vẫn cảm thấy trong lòng hổ thẹn , dùng Chính Khí Quyết coi như đền bù hổ thẹn của chính mình đi , chỉ cầu đứa bé kia có thể đi xa hơn cha nó hoặc ít nhất sống một đời vô lo vô nghĩ”.







. . . . . . . . . . . .



Tuần này ngày 4 chương



12h trưa - 3h chiêu - 6 chiều - 9h tối



Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan


Cực Võ - Chương #51