Tiềm Long Bảng


Người đăng: ❥ℵgoaռ ℵgoãռ⁹⁵

Dương Quá có thể coi là một cái hài tử số khổ.



Năm nay Dương Quá mới vừa 5 tuổi, so với Vô Song tưởng tượng còn nhỏ hơn nhưng hắn so với những đứa trẻ cùng tuổi thì mạnh mẽ hơn nhiều lắm.





Dương Quá sinh ra đã không có cha, cha của hắn Dương Khang chính là chết trong tay Quách Tĩnh, việc này Dương Quá cũng không biết.





Mẹ của hắn Mục Niệm Từ cũng chưa từng một lần kể cho Dương Quá nghe về cha, chưa từng một lần nói về quá khứ của chính mình, đối với câu chuyện năm xưa tuyệt không nói một chữ.





Mục Niệm Từ sau khi Dương Khang chết liền bỏ đi, nàng một mình nuôi dưỡng Dương Quá, căn bản không muốn gặp bất cứ ai, đáng tiếc sức khỏe của Niệm Từ càng ngày càng yếu.





Thế giới Kim Dung rất yên bình, cũng rất ít đấu trí đâu mưu có điều nhân vật số khổ cũng là không ít.



Cùng là một trong những nhân vật nữ quan trọng nhất của Xạ Điêu tiểu thuyết nhưng Niệm Từ cùng Hoàng Dung lại bước đi trên hai con đường hoàn toàn khác nhau.





Cả cuộc đời Niệm Từ dành cho Dương Khang, nhưng nàng chưa bao giờ được Dương Khang thật tâm yêu thích . . . chỉ có những năm cuối cùng khi nhà Kim bị diệt, nàng cùng Dương Khang mới có thể coi là chân chính vợ chồng, nàng mới có thể hưởng chút hạnh phúc nữ nhân, chỉ tiếc niềm vui ngắn chẳng tày gang . . .





Niệm Từ sống vốn không có quá nhiều niềm vui, cuộc đời của nàng là một gam màu ảm đạm.



Trước khi gặp Dương Khang, nàng liền sống cùng cha nuôi Dương Thiết Tâm, cuộc sống của hai cha con không sung sướng gì nhưng cũng đầy đủ.





Nàng và Hoàng Dung đều không được hưởng tình thương của người mẹ nhưng so với con gái Đông Tà thì nàng căn bản so không nổi, con gái của một thợ săn thì sao có thể so sánh ?.





Sau này Dương Thiết Tâm chết, chết bởi chính Dương Khang người mà nàng yêu thương nhất, liệu Niệm Từ có đau lòng ?.





Nàng không có sự thông minh tài trí của Hoàng Dung, cũng chẳng có vận khí của Quách Tĩnh, nàng chỉ có thể chờ đợi, chờ đợi một cuộc đời màu xám.





Nàng sống là người Dương gia, chết làm ma Dương gia.





Dương Khang còn sống, nàng chờ đợi hắn, nàng vì hắn sinh con.



Dương Khang chết, nàng rời đi, một mình nuôi dạy Dương Quá.





Nàng không trách Quách Tĩnh, việc trên đời luôn có nhân cùng quả.



Nhân mà Dương Khang tạo ra, quả Dương Khang cũng trả đủ, nàng mang Dương Quá đi thật xa, chính là vì không muốn Dương Quá tiếp tục nhận quả của cha hắn.



Nàng biết Dương Khang sai nhưng nàng yêu hắn, tình yêu không có đúng sai, chỉ có một mảnh chân tâm.





Cuộc đời của Niệm Từ là một bức tranh đầy màu xám, một bức tranh ảm đảm, một đóa hoa tuyệt sắc bị gió tuyết che đi.





Trong số các nữ nhân trong Kim Dung thế giới, Niệm Từ liền có thể coi là số khổ.





Nàng rời đi không được mấy năm liền lâm trọng bệnh.





Nàng muốn nuôi dậy Dương Quá trưởng thành, muốn đứa bé này có tình thương người mẹ, thứ mà chính nàng cũng không có, đáng tiếc ông trời không cho nàng, chút ân huệ nhỏ nhoi này ông trời cũng không cho nàng.





Cuối cùng Niệm Từ mất, nàng mất trong một ngôi nhà nhỏ giữa gió tuyết mùa đông.





Nàng không có cách nào nuôi dạy Dương Quá nên người, cũng chỉ biết phó thác Dương Quá cho Quách Tĩnh, người duy nhất nàng có thể tìm đến trong những ngày tháng cuối đời.





Nàng không muốn nợ Quách Tĩnh, nhưng nàng lại càng không thể để Dương Quá không có ai chăm sóc.





Cuộc đời của Niệm Từ rất khổ, nếu nàng biết con trai nàng cũng chưa từng thoải mái chỉ sợ ở dưới suối vàng, nàng biết được liền sẽ rơi lệ.





Dương Quá không cha cũng không mẹ, một đứa trẻ 5 tuổi không cha cũng không mẹ.



Hắn đã được định trước một loại lộ tuyến, cho dù đến bên cạnh Quách Tĩnh thì sao ?, Quách Tĩnh có thể đảm bảo Dương Quá không lo cơm ăn áo mặc nhưng liệu có thể đảm bảo cho Dương Quá một tương lai bình thường, một cuộc sống tốt đẹp ?, đáp án là không.





Trong nguyên tác Quách Tĩnh không thể, trong thế giới này Quách Tĩnh cũng không thể.



Trong Quách Phủ có bốn đứa trẻ trạc tuổi với nhau, Võ gia huynh đệ, Quách Phù cùng Dương Quá.



Ở đây Dương Quá luôn bị bắt nạt, luôn bị đối xử lạnh lùng bởi vì hắn không cha cũng không mẹ, hắn là một cái cô nhi.





Bị đánh không có cách nào đánh lại, khóc sẽ không ai nghe, bị bắt nạt cũng không có ai đứng ra. Hắn không có cha bảo vệ cũng chẳng có mẹ quan tâm, hắn chỉ có thể nuốt nước mắt vào trong, chỉ có thể dùng sự tàn nhẫn khiến mình càng ngày càng mạnh mẽ.





Dương Quá trong nguyên tác lớn lên liên rất cuồng, không quan tâm rất nhiều lễ giáo lại thích trêu hoa ghẹo nguyệt nhưng lỗi liệu có phải ở hắn ?.





Trong mắt Vô Song, Quách Tĩnh có thể coi là một đời hiệp nghĩa, Hoàng Dung có thể tài trí hơn người, nhưng hai người này không tính là trưởng bối tốt, thậm chí không tính là cha mẹ tốt.





. . . . . . . . . .



Dương Quá không phải lần 1 lần 2 bị Quách Phù bắt nạt, có điều Dương Quá liền không thích đi kể với người khác, trong mắt đứa bé này bị bắt nạt liền là sỉ nhục, liền là dấu hiệu yếu đuối, hắn nhất định sẽ không đi kể với người khác.





Quan trọng hơn cho dù Quách Tĩnh có biết, liệu Quách Tĩnh có thể làm gì ?.



Dương Quá là con trai của Dương Kha, là huynh đệ của Quách Tĩnh bất quá Võ gia huynh đệ cũng là con của cố nhân, Quách Tĩnh với Võ Tam Thông giao tình cực kỳ thân thiết, về phần Quách Phù lại càng không nói tới, Quách Tĩnh yêu chiều đứa con gái này hết mực, sao có thể nặng tay với nàng ?, cùng lắm là khiển trách mà thôi.





Quách Tĩnh càng khiển trách Quách Phù thì Quách Phù sẽ càng ghét Dương Quá, càng muốn tìm Dương Quá phiền phức, Dương Quá lại càng khổ.





Từ khi đến Tương Dương Thành, Dương Quá chưa bao giờ không nhớ đến mẹ, đáng tiếc hắn đã không có mẹ ở bên bảo vệ, Dương Quá bị bắt nạt căn bản sẽ không có ai đứng ra bảo vệ hắn, vì hắn tìm công đạo . . . chỉ duy nhất hôm nay không giống.





Đây là lần đầu tiên kể từ khi mẫu thân qua đời, mới có người đứng ra bảo vệ hắn.



Đây là lần đầu tiên Dương Quá bị rung động như vậy.



Khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp, khí chất như làn sương mùa đông, mái tóc màu trắng cực kỳ bắt mắt cùng sự cường đại vượt xa chính bản thân hắn.





Dương Quá mới 5 tuổi, hắn sẽ không biết cái gì là yêu là thích, hắn chỉ biết không thể để ‘xinh đẹp tỷ tỷ’ bị Quách Phù bắt nạt, Dương Quá biết đám hộ vệ nội phủ kia mạnh thế nào, hắn chỉ có thể đi tìm Quách Tĩnh mà thôi.





. . . . . . .



Quách Tĩnh lúc này ở ngoại viện, đang cùng vài vị bằng hữu nói chuyện, bên trong phòng là một bầu không khí phi thường hòa hợp.





Bằng hữu của Quách Tĩnh rất nhiều, đến địa vị của hắn dậm chân một cái cũng có thể làm võ lâm run rẩy, đã là đại nhân vật trong thiên hạ, căn bản không thiếu người nguyện ý kết giao.





Nghĩ mà xem, Quách Tĩnh vũ lực đã có thể so với ngũ tuyệt, Bắc Hiệp danh xưng không phải là hư danh, hắn hiện nay chỉ sợ đã vượt qua Bắc Cái – Hồng Thất Công.





Quách Tĩnh chưa bao giờ được Đông Tà yêu thích nhưng hắn vẫn tính là con rể Đông Tà.



Vợ của Quách Tĩnh – Hoàng Dung vừa là Đào Hoa Đảo truyền nhân lại vừa là Cái Bang trưởng môn đời trước.





Cho dù mặt nào nhìn vào, hai vợ chồng Quách Tĩnh – Hoàng Dung tuyệt đối cực kỳ có ảnh hưởng trên giang hồ.





Trong căn phòng này, ngoại trừ Quách Tĩnh cùng Hoàng Dung ra có tổng cộng 5 người.





Mộ người quần áo rách rưới thoạt nhìn phi thường khó coi nhưng khí thế bức người, trên hông đeo 8 cái túi nhỏ, tay chống gậy. Người này là Cái Bang tám túi trưởng lão – Sử Hóa Long.



Bên cạnh Sử Hóa Long có một thiếu niên khoảng 14-15 tuổi, trên người cũng mặc rách rưới quần áo, có chút sợ sệt nhìn Quách Tĩnh, đứa trẻ này gọi Tô Xán.





Trưởng lão tám túi của Cái Bang liền đã tính là trưởng lão cấp cao nhất, địa vị của Sử Hóa Long trên giang hồ liền cực cao.





Để có thể cùng Quách Tĩnh và Sử Hóa Long đồng vai đồng lứa, hai nhân vật còn lại tuyệt đối cũng không tầm thường.





Hai người này đều mặc đạo bào có điều một người màu xanh một người lại hai mái trắng đen.





Người mặc quần áo màu xanh liền là Toàn Chân GIáo – Trường Chân Tử - Vương Xử Nhất.





Người mặc đạo bào hai màu trắng đen địa vị so với Vương Xử Nhất càng cao hơn 1 bậc. Võ Đang Chưởng Môn, đời thứ ba đại đệ tử - Tống Viễn Kiều.





Võ Đang không giống với Toàn Chân Giáo, Võ Đang là chính đạo đại phái, là thái sơn bắc đẩu của võ lâm, địa vị của Võ Đang cao hơn Toàn Chân quá nhiều.





Tống Viễn Kiều lần này cũng mang theo một đứa bé, tuổi tác so với Tô Xán cũng không hơn kém bao nhiêu, Võ Đang đời thứ tư kiệt xuất đệ tử đồng thời cũng là con trai Tống Viễn Kiều – Tống Thanh Thư.





Để được mang đến gặp mặt Quách Tĩnh thì Tô Xán cùng Tống Thanh Thư chắc chắn không phải tầm thường nhân vật.





Cả Cái Bang cùng Võ Đang đều là đại quái vật trên giang hồ, Toàn Chân Giáo căn bản so không nổi, vì vậy Tô Xán hay Tống Thanh Thư nói về tư chất đều vượt xa Doãn Chí Bình.





Trong thế giới này, thiên tài được gọi là Tiềm Long.



Trên giang hồ cũng tồn tại một bảng xếp hạng gọi là Tiềm Long Bảng dành cho cao thủ trẻ tuổi dưới 16.



Trên Tiềm Long Bảng hiện nay, Tô Xán xếp thứ 5 còn Tống Thanh Thư xếp thứ 3, về phần Doãn Chí Bình chỉ có thể xếp thứ 18, vừa nhìn đã thấy không cùng một đẳng cấp.





Lúc này trong phòng, Quách Tĩnh cùng ba vị ‘trưởng bối’ nói chuyện phi thường hòa hợp, ở bên cạnh Hoàng Dung thỉnh thoảng nói vào vài câu, không khí trong phòng tạo thành một loại ý cảnh, căn bản không ai muốn phá vỡ.





“Tô Xán, nghe nói ngươi được Thất Công chân truyền ?”.





Hoàng Dung lúc này đối với thiếu niên Tô Xán mỉm cười, sau đó nhè nhẹ nhấp một ngụm trè sen.





Tô Xán được trưởng bối hỏi liền giật mình sau đó lập tức có chút luống cuống đứng lên.



“Hoàng bang chủ, Tô Xán chỉ may mắn được Hồng lão bang chủ dạy cho 1 thức Tiêu Dao Du, hơn nữa Tiêu Dao Du vô cùng khó học, Tô Xán thiên tư ngu dốt vẫn chưa tìm được tinh túy bên trong, thật sự là có lỗi với lão bang chủ”.





Hoàng Dung nghe vậy liền mỉm cười, khẽ lắc đầu.





“Cái gì bang chủ với không bang chủ, ta đã không còn là bang chủ Cái Bang rồi, ngươi gọi như vậy để Tiêu bang chủ nghe được liền không tốt”.





Tô Xán liền đỏ mặt gãi đầu, để cho cả căn phòng ai ai cũng mỉm cười.



Người ở đây đều thành tinh, lịch duyệt giang hồ rất cao, lần này Cái Bang cùng Võ Đang đến chúc mừng sinh nhật Quách Tĩnh liền muốn dẫn hai vị thiên tài môn phái chào hỏi Bắc Hiệp, sau này hành sự trên giang hồ liền dễ dàng, thậm chí cũng không sợ bị triều đình chèn ép.





Ở chỗ này, giang hồ lão bối liền bị gác lại phía sau, quan trọng phải xem thiếu niên thiên tài của môn phái nào thể hiện tốt hơn, đây là một loại tranh đấu.





Về phần Hoàng Dung cùng Quách Tĩnh cũng không thể nào trọng bên này nhẹ bên kia, không thể nào quan tâm Cái Bang mà bỏ mặc Võ Đang.





Quách Tĩnh lúc này cũng cười nói với Tống Viễn Kiều.



“Tống trưởng môn, vị này chắc hẳn là Thanh Thư công tử ?, Thanh Thư công tử quả thật cùng trưởng môn như khuôn đúc ra, liền là nhân trung long phượng”.





Tống Viễn Kiều bật cười sau đó lắc đầu.



“Khuyển tử còn phải học tập Quách đại hiệp nhiều, trước mặt Quách đại hiệp cùng Quách phu nhân sao dám xưng nhân trung long phượng”.





Quách Tĩnh cũng mỉm cười rồi lại nhìn về Tống Thanh Thư.



“Thanh Thư hiền chất, ta nghe nói ngươi năm ngoái liền lấy sức một người tiêu diệt Hắc Phong Trại ?”.



Tống Thanh Thư thấy đến lượt mình liền khẽ cúi đầu, vẻ mặt không hề có chút kiêu ngạo, nho nhã vô cùng.



“Đa tạ Quách bá bá khen tặng, Thanh Thư vẫn là không dám nhận, năm ngoái Thanh Thư chẳng qua thấy việc bất bình ra tay mà thôi hơn nữa cũng chỉ là một trại nhỏ nằm dưới Hắc Phong Trại quản hạt, Thanh Thư không dám kiêu ngạo”.





Nhìn Thanh Thư đáp lời Quách Tĩnh tương đối hài lòng gật đầu.





“Ngươi cũng không cần đánh giá thấp bản thân mình, ta ở cùng tuổi ngươi vẫn còn đang học đứng tấn đây này”.





Quách Tĩnh nói xong, mọi người lại khẽ mỉm cười.





Trong phòng chỉ có Vương Xử Nhất là đứng ngồi không yên, hôm nay hắn cùng sư đệ Hách Đại Thông mang Doãn Chí Bình đến Quách phủ sau đó Doãn Chí Bình cùng Hách Đại Thông đến hậu viện, mục đích liền là tăng cường gặp gỡ giữa Doãn Chí Bình cùng Quách Phù, sau đó liền đi ra ngoại viện cùng hắn gặp mặt.





Kế hoạch là không sai, cái sai là Vương Xử Nhất không hiểu nổi, tại sao giờ này vẫn chưa thấy bóng dáng của Doãn Chí Bình ?.





Đúng lúc này ở ngoài xuất hiện tiếng ồn ào, giọng nói của một đứa bé vang vào bên trong.





“Quách bá phụ . . . Quách bá phụ, có đại sự rồi, ngài mau ra đây, Quách bá phụ . . .”.





Quách Tĩnh cùng Hoàng Dung lập tức nhìn nhau sau đó đứng bật dậy, đây là giọng nói của Dương Quá.





Hai người không hiểu gì những cũng lập tức đi ra ngoài, nhìn hai vợ chồng Quách đại hiệp đứng dậy, khách nhân trong phòng cũng ngập tràn tò mò, lập tức đứng lên đi theo.





Căn phòng này vốn là phòng khách của Quách phủ, đương nhiên bố trí hộ vệ ngăn cản những kẻ không có phận sự, Dương Quá căn bản là không thể bước vào bên trong, hắn cũng chỉ có thể đứng ngoài hét, cũng may Dương Quá tốt xấu gì trên danh nghĩa cũng là cháu trai Quách Tĩnh, đám hộ vệ có thể ngăn cản hắn tiến vào nhưng không thể ngăn cản hắn hét.





Quách Tĩnh cùng Hoàng Dung vội vàng mở cửa đi ra ngoài, sau đó nhìn thấy Dương Quá vẻ mặt hớt hải, đôi chân nhỏ nhắn run run lập tức nhíu mày.





Hoàng Dung vội đỡ lấy Dương Quá, bộ pháp của nàng cực nhanh, thần kỳ chính là Tiêu Dao Du của Cái Bang.





Hoàng Dung bước ra một bước này, để Tô Xán hai mắt tỏa sáng.





“Quá nhi có việc gì, bình tĩnh nói một chút”.





Dương Quá thở hổn hển, có chút khó khăn chỉ về phía hậu viện.



“Bá mẫu, hậu viện . . . hậu viện xảy ra chuyện rồi”.





“Hậu viện xảy ra chuyện ?, là chuyện gì ?”.





Đây là giọng nói của Quách Tĩnh, trong giọng nói có chút gấp gáp, hậu viện là nơi Lục Vũ đang ở, nếu Lục Vũ có mệnh hệ gì, Quách Tĩnh hắn liền không gánh nổi.





Dương Quá liền im bặt không dám nói, tay liền chỉ về phía nội viện.





Dương Quá không có ngu, trái lại hắn rất thông minh, hắn biết ‘tỷ tỷ xinh đẹp’ đả thương Võ gia huynh đệ lại dọa nạt Quách Phù, nếu Quách Tĩnh nghe được, Dương Quá liền lo lắng cho ‘tỷ tỷ xinh đẹp’, hắn liền quyết định im lặng, chỉ dùng tay liên tục chỉ về hậu viện.





Thời gian gấp gáp, Quách Tĩnh cũng không thể nghĩ nhiều, lập tức phi thân chạy về hậu viện.





Hoàng Dung một tay giữ lấy Dương Quá sau đó cũng lập tức đi theo trượng phu.





Ở đằng sau hai người, mấy vị khách nhân nhìn nhau, sau đó cũng lập tức đuổi theo.





. . . . . . .



Khi bọn họ đến hậu viện lúc này liền là cảnh tượng không thể tin nổi.





Trên sân là một đám hộ viện của Quách phủ đang đau đớn nằm im một chỗ, xa hơn một chút, Võ gia huynh đệ cùng Quách Phù đứng cùng một chỗ, ánh mắt tràn ngập lo lắng, đứng cạnh ba tiểu hài tử này đương nhiên là Toàn Chân Giáo – Quảng Ninh Tử - Hách Đại Thông.



Bắt mắt nhất là cuộc chiến ở trung tâm.



Chỉ thấy một thiếu nữ trạc tuổi Quách Phù đang cùng Toàn Chân GIáo thế hệ này đệ nhất thiên tài – Doãn Chí Bình quyết đâu không phân cao thấp.



. . . . . . . . .



P/S : Vì đây là thế giới giả tưởng, tuổi tác không hẳn giống trong Kim Dung, xin bạn đọc đừng so sánh.











Tuần này ngày 4 chương

3h chiêu - 6 chiều - 9h tối - 0h sáng



Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan


Cực Võ - Chương #46