Yoruki


“Dậy đi, tỉnh dậy đi…” một tiếng gọi nhỏ nhẹ thủ thỉ cất lên.

Yaki mơ màng mở mắt, nó ngạc nhiên nhìn xung quanh mình, đây đâu còn là con
phố thân quen nó đang ở, là một nơi tối đen như mực. Nó há hốc mồm, vẻ mặt hốt
hoảng rồi khua tay múa chân loạn lên, rồi nó mới nhận ra thân thể mình đang lơ
lửng trên không, thân thể nhẹ bẫng đi trông thấy.

Nó trợn trừng lớn đôi mắt, nó không biết mình đang ở đâu nữa, rồi bỗng nhiên
nó ngộ ra: “Hay là,... ta đã chết?” Nói xong, nó cười khổ, thật sự là chết
thật rồi, nhưng không can tâm a, ta còn nhiều thứ cần phải làm, nguyện vọng ta
vẫn chưa thành.

“Đừng nghĩ lung tung nữa, không phải ngươi đã chết đâu.” Một giọng nói nhu hoà
vang lên làm Yaki ngẩn người, nó nhìn sang phía phát ra âm thanh. Thấy một đốm
sáng nhỏ bé loé lên từng đợt. Hắn giật mình vội vàng lùi thân thể, tay chỉ về
phía trước hét: “Ng...ngươi là ai??”

“Ta? Ta không là ai cả. Ta cũng không biết ta là ai?” Giọng nói nhu hoà đó dần
trở nên yếu ớt, nhỏ nhẹ trả lời Yaki nhưng cũng như đang tự vấn chính mình.

“Nếu ta không chết, vậy ta đang ở đâu? Ngươi biết không?” Yaki cũng không gặng
hỏi đốm sáng đó, chỉ hỏi vật thể kì lạ kia.

“Ngươi đang ở trong không gian chủ thể. Ta tuy không biết ta là ai nhưng ta
nhận ra sứ mệnh của ta chỉ có một.”

“Sứ mệnh của ngươi? Là gì?” Yaki nghe vậy cũng tò mò hỏi.

“Là giúp ngươi xoay chuyển càn khôn, nghịch mệnh.” Đốm sáng dõng dạc nói từng
từ rõ ràng trả lời Yaki.

“Là...làm sao có thể…? Vận mệnh còn có thể xoay chuyển sao?” Yaki nuốt nước
bọt, hắn chỉ nghe một cụ ông từng nói với hắn rằng vận mệnh mỗi người do trời
định, trời đã định thì không thể bước ra khỏi vận mệnh đó.

“Có thể. Chỉ cần có ta ở đây.” Đốm sáng đáp một câu rồi nhẹ nhàng nói tiếp:
“Trước tiên không dài dòng như này, vì ta không có kí ức gì về việc tại sao ta
lại được xuất sinh ra, nhưng trước tiên ngươi có thể định hình ta được không?”

“Định hình ngươi?” Yaki hai mắt liếc trên liếc xuống, rõ ràng là đốm sáng nhỏ,
còn cần định hình gì nữa? Khó hiểu quá.

“Đúng, ví dụ như ngươi muốn ta là nam hay nữ, tên như nào, cũng không thể để
ngươi suốt ngày gọi ta là Đốm sáng chứ, đúng không?” Đốm sáng phun ra một
tràng dài đáp trả lại Yaki.

“Hmm… để ta suy nghĩ” Yaki nhỏ nhẹ đáp, rồi hắn giơ tay xoa xoa cái đầu bù xù
của mình, mặt đăm chiêu nghĩ…

Qua một lúc sau, Yaki búng tay một cái nói: “A được rồi, ta đã nghĩ ra. Nhưng
ta thật sự không biết diễn tả cho ngươi như nào…?”

“Ừm không sao, chỉ cần ngươi nghĩ trong đầu liền có thể.” Đốm sáng đáp

Rồi dần dần đốm sáng trở nên to lớn, dần lộ ra những đường cong thẳng uốn éo
một lúc thành một dáng người. Đến cuối cùng dần dần ánh sáng thu lại, một nữ
nhân xuất hiện trước mặt Yaki. Nữ nhân thân hình cao ráo, đôi chân thon dài
trắng mịn cùng với cái mông to đầy đặn, vòng eo thon con kiến cùng với bộ ngực
săn chắc vừa vặn với dáng người. Nàng khuôn mặt trái xoan, đôi mắt một mí dài
vừa đủ hững hờ nhìn Yaki, dọc mũi cao, đôi môi nhỏ cong lộ đỏ mềm mỏng. Mái
tóc dài đen buộc ra sau thả mái che khuất một bên mắt.

“Ngươi đã vừa lòng chưa? Tiểu quỷ?” Vị nữ nhân thấy Yaki nhìn chằm chằm nàng,
nhíu mắt gắt nhẹ một cái.

“A… a…, ta không thấy gì hết, ta không thấy gì hết.” Yaki hét to lên rồi vội
vàng lấy hai tay che mắt, mồm oang oang kêu.

“Hmm, bé như thế đã có sắc tâm, ngươi rất hư nha.” Giọng nói trong veo cất
lên, nàng khiển trách hắn một câu rồi vung tay lên. Một bộ kimono màu đen xuất
hiện, hoạ tiết hoa anh đào xuất hiện ở hai vạt tay áo, đằng sau in đồ một con
rồng vươn lên cuốn từ sau váy đến sau lưng. Nàng nhìn bộ đồ của mình, gật gậy
đầu ưng ý.

“Đừng che mắt nữa, mau tìm cho ta một cái tên đi.” Nữ nhân nói với Yaki, lúc
này hắn đang lấy hai tay bịt lấy đôi mắt mình ngửa mặt lên trời đâu, mặt đỏ
ửng lên không thôi.

“A, a, tên á, ta thật sự không biết tên gì mới hợp với ngươi…” Yaki nghe nữ
nhân bảo mình lấy tên, mới bỏ hai tay xuống, xấu hổ nói lại, hắn đâu từng học
cái gì đâu, chữ viết còn không được học, chỉ biết nói với nghe…

“Haiz~ vậy để ta tự nghĩ vậy.” Nữ nhân cuối cùng cũng buông tay, nàng khoanh
hai tay cho vào hai vạt áo rồi mắt nhắm lại.

“Có rồi, Yoruki, sau gọi ta là vậy.” Nữ nhân nói với Yoki nhẹ nhàng.

Yaki định nói gì đó, nàng lại nói cắt ngang đáp: “Bây giờ tới lúc làm việc
chính rồi, vì bản thể ta là một hệ thống. Nên có ba thứ nhóc cần biết.”

“Một, hệ thống có qui tắc của hệ thống.”

“Hai, hệ thống có thưởng phạt công minh.”

“Ba, hệ thống sẽ phát nhiệm vụ cho ngươi làm, xong thì thưởng, không xong thì
phạt.”

“Nghe được chưa?” Yoruki hỏi Yaki một câu. Thấy Yaki gật gật đầu, nàng tiếp
tục nói.

“Được rồi, vậy thử chức năng đầu tiên nhé.” Yoruki nói xong, nàng vung tay lên
một vòng tròn to lớn xuất hiện. Ở giữa nó có một cái kim chỉ.

Ở trên đó chia ra làm 8 ô, 5 ô trắng - 2 ô lục - 1 ô lam, ở trên chỉ có đấu ?,
không hề hiện thông tin gì cả.

Yoruki chỉ chỉ cái vòng tròn rồi nói: “Đây là vòng quay phần thưởng, quay
trúng cái gì thì cái đó trở thành năng lực của ngươi. Phẩm chất là: Trắng -
Lục - Lam - Tử - Cam. Bây giờ ngươi chỉ có thể được đến Lam. Tử- Cam thì cần
ngươi hoàn thành nhiều nhiệm vụ hơn.”

Yaki nhìn vòng tròn, hắn trợn mắt nói: “Nếu có thể trúng 500¥ thì tốt biết
mấy…”

Yoruki nhìn hắn một cái, nàng nhìn không chớp mắt, rồi thở dài một hơi lắc lắc
đầu. Yaki nhìn nàng như thế, hắn thẹn thùng cúi đầu, hình như 500¥ với nàng ta
không lớn lắm, ai da người ta sao tầm mắt có thể rộng đến vậy chớ…

Yoruki chỉ chỉ ở góc trên bên phải vòng tròn, có một ô vuông ghi số 2 nói:
“Đây là số lần ngươi có thể quay. Mỗi một ngày sẽ cho ngươi 1 lần. Vì là lần
đầu tiên nên có 2. Làm nhiệm vụ xong cũng có thể được thêm.”

Rồi nàng lại chỉ xuống góc dưới, ở đó ghi Cấp độ: 1, nàng giải thích: “Đây là
cấp độ của ngươi, chỉ cần ngươi lên cấp, thì vòng quay sẽ càng cho ngươi thứ
giá trị hơn.”

“Còn nhiệm vụ là gì thì chút nữa ngươi sẽ biết. Còn bây giờ thì niệm -Triển-
để xem ngươi đạt được gì nào? Ngươi chỉ có 2 cơ hội mà thôi đó.” Nói xong
Yoruki khẽ mỉm cười đứng sang một bên.


Cực Phẩm Yakuza - Chương #2