10 : Hirano Nako


Yaki đi ra khu phố kiếm lấy một cửa hàng Shinai gần đây, chọn lấy cho mình một
thanh kiếm gỗ đặc khá nặng và chắc tay tiêu mất của hắn 1500¥.

“Vút, vút” Yaki chém thử vài nhát, hắn hồi tưởng lại Iaijutsu, Kẹnutsu trong
đầu.

“Xoẹt, vụt vụt” Yaki nhanh như chớp đâm kiếm hoặc chém bổ hoặc xoay tay chém
nghiêng rồi hất kiếm.

Sau vài tiếng, Yaki tập làm quen với kĩ thuật kiếm đạo, ban đầu còn hơi có
cứng nhắc nhưng dần dần mọi thứ trở nên hài hoà tự nhiên hơn.

“Chậc chậc, thế này chắc cũng đủ rồi ha. Hmm, làm nóng thân thể xong rồi, nên
đi ăn trước vậy.”
Yaki tự nhủ lấy, vài tiếng tập luyện làm hắn chảy đẫm mồ hôi nhưng tinh thần
lại lên cao nhất, nghĩ là làm hắn lại đến quán mỳ quen thuộc để ăn.

“Ông chủ, cho bát mì thêm nhiều thịt.”
“Ông chủ, cho bát mì thêm nhiều thịt.”

“Hở?” Yaki quay sang nhìn thấy một tên đẹp trai cao ráo, khuôn mặt thanh tú
nhưng làm hắn có cảm giác gì đó rất quái lạ… À đúng, rất giống con gái.

“Nhìn cái gì?!” Tên kia cau mày nói với Yaki. Yaki thì vẫn tự nhiên nhìn hắn
rồi nói: “Ta thấy ngươi giống con gái, nên ta nhìn. Ngươi là trai hay gái?”

“Khốn nạn, ta tất nhiên là con trai. Ngươi dám hạ nhục bổn thiếu gia!!” Tên
kia nói xong định lao lên dùng nắm đấm đấm Yaki. Yaki lùi lại một bước giơ
lòng bàn tay ra hiệu dừng rồi nói: “Gượm đã, đang là giờ ăn cơm, ăn cơm là lớn
nhất, thứ khác để sau, được chứ?”

“Hở…” Tên đẹp trai hơi giống nữ kia sững sờ, nhưng một lúc sau hắn hậm hực
ngồi xuống bàn.

Yaki cũng ngồi xuống cạnh hắn, lúc này ông chủ đã đưa ra hai bát mì Ramen đưa
đến trước mặt hai người rồi nói: “Yaki-kun nói đúng, ăn là quan trọng nhất,
Hirano-chan, cháu cũng đừng suốt ngày ăn mặc như con trai nữa. Không hợp với
cháu gì cả.”

Hirano đang định cầm đôi đũa lên thì ngẩn ngơ, mặt đỏ bừng lên, rồi dùng giọng
gắt gỏng nhỏ nhẹ nói: “Watanabe-san, ngài cũng không cần phải bóc mẽ cháu hẳn
ra như thế chứ…”

“Haha, lão già chỉ thấy cháu là một cô gái mà cứ mặc đồ con trai thì kì cục
lắm, với cả tối rồi cháu không ở lại nhà đi, dạo này khu vực này kém an toàn
lắm.” Ông chủ cửa hàng cười đùa nhắc nhở

“Hừ, ở đâu an toàn cháu cũng lo nhưng ở đây là an toàn nhất rồi. Otou-san cũng
biết cháu ở đây mà, với cả đằng sau có mấy cái đuôi thật đáng ghét. Không vui
gì cả!!” Cô gái giả trai kia giọng chán đời tuôn ra một tràng.

Yaki ngồi im lặng ăn mì một bên, cũng không quan tâm hai người họ đang nói gì.
Hắn phải nhanh chóng ăn xong rồi còn đi làm chính sự mà, để lâu sẽ sinh biến
mất.

“Này tên kia, chút nữa ăn xong chúng ta sẽ giải quyết vấn đề lúc nãy. Ngươi
dám hạ nhục bổn thiếu gia, bổn thiếu gia phải trừng phạt ngươi.”

“À… hả?” Yaki nghe nàng gọi mình quay sang nhìn rồi lại quay lại tiếp tục ăn
mì, hắn quyết định không để ý cô nàng dở hơi này.

Chợt nhớ ra mình cũng không biết tụ điểm dưới trướng nhà Arai và Hirano ở đâu,
vừa nãy nghe ông chủ quán gọi cô gái này là Hirano rồi nàng còn tự xưng là bổn
thiếu gia. Chắc hẳn là vị tiểu thư nào nhà Hirano rồi, mình nên hỏi thăm nàng
vài câu mới được.

Vừa thấy Yaki không để ý mình, cô nàng đang định phát tác bỗng lại thấy Yaki
quay sang nhìn mình, cô nàng lại hất hất mặt vênh lên, Yaki nhìn thực sự muốn
đánh đòn cô nàng này. Nhưng vì để mọi thứ thuận lợi, hắn vẫn dè dặt hỏi:
“Ngươi định xử lý thế nào?”

“Thế nào ư, ta và ngươi quyết đấu.” Hirano hất hất mặt lên, trong lòng nàng
thì nghĩ “Hừ hừ, để ngươi biết bổn tiểu thư lợi hại như nào, bổn tiểu thư ít
nhiều cũng đã đai đen nhất đẳng, đánh ngươi răng rơi đầy đất là đầy đủ!”

“Quyết đấu hở? Nhưng ta không đánh với con gái chân yếu tay mềm đâu.” Yaki móc
móc lỗ tai mình, bộ dạng đúng kiểu dân bất cần đời, tỏ vẻ khinh thị.

“Ngươi… ngươi coi thường ta không đánh lại ngươi ư!! Ngu ngốc, bổn thiếu gia
từ nhỏ học võ chính là để đánh chết mấy tên như ngươi. Ngươi thua ngươi phải
xin lỗi bổn thiếu gia, còn thắng, coi như chuyện này qua đi, bổn thiếu gia
không tính toán với ngươi.”

“Không, ta thắng ta hỏi ngươi 3 câu, ngươi phải thành thực trả lời, được thì
ta nhận kèo này rồi.”
Yaki đổi lại điều kiện, đùa giỡn đâu, hắn còn đang muốn hỏi thăm địa chỉ đây.

“Được, chỉ là trả lời mấy câu hỏi, ta còn làm không được. Đợi đó, ta ăn xong
bát mì này rồi xử ngươi.” Nói rồi nàng hì hục cắm cụi ăn bát mì, ngon quá ngon
quá, Yaki nhìn nàng ăn như chết đói, cũng thật sự phục, tiểu thư gì đâu còn
không có ra dáng nổi nữa.

Yaki ngán ngẩm ngồi đợi nàng ăn xong, hắn ngẫm nghĩ xem nếu đi đến mấy nơi đó
thì nên như nào để làm hỗn loạn tối đa, càng loạn càng lợi cho hắn.

“Xong rồi, tên kia ra đây chúng ta xử lý.” Cô nàng ồn ào lấy khăn lau lau
miệng rồi đứng phắt dậy bước ra ngoài quán.

Ông chủ quán cười lắc đầu nhìn Yaki nói: “Yaki-kun, Đừng đánh quá trớn đó, chỉ
luyện tay thôi.”

Yaki sững sờ rồi gật gật đầu bước ra ngoài nhìn cô nàng kia.

“Xưng tên đi, bổn thiếu gia là Hirano Nako, 16 tuổi. Ta không đánh với tên
không có tên tuổi!!”

“Yaki, 14 tuổi. Nói dài dòng ghê, đánh đi. Ta chấp ngươi hai chân.” Yaki ngáp
ngắn ngáp dài nói, hắn nghĩ cô nàng này chắc cũng chỉ tối đa tập vài thứ võ
mèo mà thôi.

“Khốn nạn, ngươi lại khinh thị bổn thiếu gia. Ta đánh đây!!” Hirano Nako vào
thế, nàng đứng đúng tiêu chuẩn thế tấn công của Karatedo, Yaki vẫn đứng im đó
nhìn nàng, hắn không cần thế thủ.

“Yaaa!!” Hirano Nako xông lên trước đấm một phát thật nhanh vào mặt Yaki, Yaki
chỉ nhìn không chớp mắt rồi lắc đầu lệch sang phải, rồi hắn lấy tay phải dùng
lòng bàn tay lên lực đẩy cổ tay Hirano Nako sang trái.

Hirano Nako bị hụt đòn không mất đà, chỉ nhanh chóng ổn định hạ thân rồi lấy
nhịp dùng chân phải giơ lên đá về trước. Yaki thì dùng lấy tay trái hạ xuống
vỗ vào cạnh đùi nàng “bốp” một cái rồi chưa kịp đợi cô nàng định thần lại liền
lấy hai tay, một tay giữ cổ tay một tay giữ cẳng tay phát lực xoay.

“A…” Hirano Neko bị nâng xoay người một vòng, rồi nàng cảm thấy một cánh tay
nhẹ nhàng đỡ lấy lưng nàng. Nhìn xuống thì mình suýt thì bị đập xuống đất rồi,
ngẩng mặt lên thì thấy Yaki khuôn mặt cười mỉm nhìn mình. Nàng đỏ cả mặt lên,
ư xấu hổ quá, chưa tới mấy chiêu đã bị đánh thành thế này rồi.

Rồi Yaki dùng lực đỡ nàng đứng dậy, hắn dùng tay vỗ vỗ vai nàng rồi lắc đầu.
Hirano Nako thấy hắn lại khinh thị mình, mặt mũi đỏ bừng, mắt rưng rưng mồm
mếu máo, như sắp khóc đến nơi.

Yaki hoảng hồn vội vã đáp: “Ta chỉ đùa ngươi chút thôi, không có ý gì đâu,
đừng khóc chứ…”

Hirano Nako vẫn mếu máo nói: “Nhưng ngươi coi thường ta, sao ai cũng coi
thường ta hết vậy…”

Yaki vội vàng an ủi nàng: “Ta đâu coi thường ngươi đâu, ai dám coi thường
ngươi…”

Hirano Nako lấy một tay lau lấy nước mắt rồi nhẹ nhàng đáp: “Hửm? Không có ai
cả, vì ta bé nhất nhà mà.”

Yaki tối sầm lại mặt, con mụ này dám đùa ta. Hirano Nako thấy Yaki mặt cau có
lại, nàng vội xua hai tay nói: “ y da, đừng đánh ta đừng đánh ta. Ngươi thắng
rồi, nói đi ngươi muốn hỏi ta cái gì?”

Yaki thấy nàng như thế cũng không phát tác, từ tốn hỏi: “Ngươi là người nhà
Hirano trong tứ đại bang hội Osaka đúng không?”

Hirano Nako nghe hắn hỏi thế cũng cẩn thận đề phòng lên, mắt nhìn hắn rồi nói:
“Không phải.”

Yaki nhìn nàng trợn mắt, Hirano Nako thì đỏ bừng mặt, nàng quên mất Watanabe-
san vừa mới gọi họ nàng ra…

“E hèm, còn gì cần hỏi, hỏi nốt đi. Ngươi còn 2 vấn đề đó.” Hirano Nako nhanh
chóng đánh lảng sang vấn đề khác.

“Tụ điểm nhà Arai ở những chỗ nào?” Yaki ngắn gọn hỏi một câu.

“Tụ điểm ư? Ta nhớ không lầm thì gần nhất cách ở đây 2km là một quán bar, nhà
Arai mới xây dựng lên.”

“Vậy còn của nhà Ishii?” Yaki lại hỏi tiếp.

Hirano Nako nhìn chằm chằm hắn nhưng cũng trả lời: “Ishii thì gần hơn, ngay
đây ở đằng dưới kia 1 đoạn mấy trăm mét, ở đó hình như là một nhà karaoke khá
to.”

Rồi nàng nhìn chằm chằm Yaki hỏi: “Kouhai à, ta thấy ngươi trẻ tuổi vậy cũng
không nên sa đoạ vào mấy cái đó a.”

Yaki nhìn nàng rồi nói: “Ta có chuyện cần làm. Cảm ơn ngươi, hẹn gặp lại.”

Đã có được đáp án, Yaki quay đầu bước đi về hướng Hirano Nako chỉ, hắn dự định
trong tối nay tìm nhà Ishii làm loạn trước rồi từ đó sẽ đánh sang mấy nơi
khác.

Hirano Nako nhìn hắn bước đi cũng ngỡ ngàng nhưng cũng không gọi lại, nàng đi
vào trong quán Ramen gọi: “Watanabe-san, cho cháu một bát mì nữa.”

“Hửm, xong rồi sao? Tiểu hoả tử kia đâu?” Watanabe đang ngồi nhai lấy một
miếng táo mới gọt, hắn nhìn Nako cũng không thấy thương chỗ nào mới yên lòng.

“Hắn đi rồi, thật sự là tên đáng ghét mà. Cho cháu bát Ramen đi, cháu đói
quá.” Hirano Nako nằm trườn ra bàn ăn, nàng thật sự đói không nổi.

….


Cực Phẩm Yakuza - Chương #10