Chương 65: Chuyện Xưa Của Vú Em


- Ba ba, bây giờ chúng ta tính sao đây?

Nguyệt Nhị khẩn trương ôm chặt cơ thể Cao Lôi Hoa, khẽ hỏi.

- Phù, còn có thể làm gì? Hắc, yên tâm đi, trước tiên chúng ta nghỉ ngơi một chút. Đợi sau khi ba khôi phục một chút sức lực,chúng ta từ từ leo lên trên, rồi cũng ra được thôi.

- Dạ, được rồi, vậy ba nghỉ ngơi chút đi, con tự mình bám lấy vách đá để ba đỡ mệt. Nguyệt Nhị ngoan ngoãn đưa tay ra bám lấy lỗ hổng trên vách đá, giảm bớt gánh nặng cho Cao Lôi Hoa.

- Ừ!

Cao Lôi Hoa mỉm cười, tay phải hắn vẫn ôm chặt lấy Nguyệt Nhị phòng ngừa nó không cẩn thận rơi xuống. Nhìn khe sâu thăm thẳm không thấy đáy, Cao Lôi Hoa tức tối cắn chặt răng. Tất cả những thứ này đều do cái tổ chức khỉ gió chó má gì đó ban cho. Tất cả những thứ này đợi sau khi mình ra ngoài phải trả lại cho chúng gấp mười lần dĩ nhiên không quên có thêm khuyến mãi. Dám đem Cao Lôi Hoa vùi dập tan nát cỡ này, thật là ăn gan hùm mà. Chỉ cần lần này ra ngoài, chắc chắn cho chúng mở to mắt chó, nhìn cho thật rõ cái gì thì không thể chọc tới. Chọc tới người không nên chọc sẽ có hậu quả như thế nào.

- Ba, ba thật sự là thất giai sao?

Nguyệt Nhị buồn chán nhỏ giọng hỏi.

- Đó là đương nhiên.

Cao Lôi Hoa thản nhiên đáp.

- Vậy sao ba lại không thể bay? Con thấy bộ dạng ba là lôi thuộc tính, lẽ ra có thể sinh ra một đôi cánh lôi điện mà?

Nguyệt Nhị nghi vấn hỏi.

- Đôi cánh lôi điện?

Vừa nghe tới cái này, Cao Lôi Hoa tức thời liền nghĩ tới bộ dáng mình sau lưng mọc ra một đôi cánh chim, “Ui” Cao Lôi Hoa không rét run một chặp, vậy không phải là thành người chim rồi sao. Chính là một trong những thứ mà bình sinh Cao Lôi Hoa ghét nhất trên đời.

- Vâng, đôi cánh lôi điện! Giống như đôi cánh của đại nhân Solomond viện trưởng học viện, sau khi mở ra lôi quang lấp lánh lung linh đẹp trai ngất trời luôn!

Nguyệt Nhị hưng phấn “giới thiệu” sản phẩm:

- Nghe viện trưởng đại nhân nói, chỉ cần sau khi bước vào Thánh giai, thì có thể tiến tới giao lưu với thiên nhiên, sau đó thì có thể sinh ra đôi cánh lôi nguyên tố như vậy!

- Đẹp trai?

Cao Hoa Lôi cười quái dị một tiếng, trong đầu hiện ra bộ dáng một lão già đầu bạc râu bạc cùng “Cặp” cánh chim màu trắng, tiếp đó trên cánh chim còn có lôi quang lấp lánh. Vậy cũng kêu là đẹp à? Thánh thần thiên địa ới ời. Cao Lôi Hoa liên tưởng đến vậy liền cười quái đản.

- Uy, đợi chút!

Cao Hoa Lôi bỗng nhiên không tiếp tục cười nữa, chuyển sang nghiêm túc nhớ lại lời của Nguyệt Nhị: “Cùng thiên nhiên tiến hành giao lưu? Sau đó thì sinh ra ‘Đôi cánh nguyên tố’? Tiếp đó thì có thể tùy ý bay lượn trên không trung?”

- Ừm, đúng vậy, cùng thiên nhiên giao lưu đấy. Chính miệng viện trưởng đại nhân nói mà! Thật là đẹp ngất ngây luôn!

Nguyệt Nhị hưng phấn nói với Hoa Lôi.

“Thiên nhiên? Cảnh giới” Trong đầu Cao Lôi Hoa không ngừng nghĩ tới mấy từ này, dần dần hắn chìm vào trong trầm tư.

Nhớ lúc còn ở địa cầu, Cao Lôi Hoa rất yêu thích võ thuật cổ truyền Trung Hoa. Nhưng do hắn là người dị năng, nên nội công huyền ảo của Trung Hoa cũng vì thế mà vô duyên với hắn.

Chẳng qua điều đó không thể ngăn cản lòng ham mê đối với võ thuật cổ truyền của Cao Lôi Hoa. Đã không cách nào luyện tập nội công, Cao Lôi Hoa liền chuyên tâm học tập một số diệu chiêu thần kì, điều này trái lại càng khiến Cao Lôi Hoa được lợi không ít. Ví như một chiêu “Phá Sơn Không” của Cao Hoa Lôi chính là cải biên từ quyền kĩ tinh diệu “Cách Sơn Đả Ngưu”.

Nhớ lại có một năm, Cao Hoa Lôi đại biểu tổ 13 đến Thiếu Lâm Tự làm khách. Xuất phát từ lòng đam mê võ thuật, Cao Hoa Lôi thỉnh cầu phương trượng đại sư trong chùa để hắn xem tuyệt kỹ của Thiếu Lâm Tự. Phương trượng đại sư đương nhiên cũng đáp ứng, thời đại này của Cao Hoa Lôi không phải như cổ đại, các môn các phái tuy cũng có độc môn bí kíp của mình, nhưng cũng không giống dạng như lúc trước đem võ công của mình cất dấu không cho người khác xem.

Được phương trượng đại sư dắt đi, Cao Lôi Hoa may mắn được đến Tàng Kinh Các Thiếu Lâm trong truyền thuyết, sau đó cùng phương trượng đại sư xem một số tuyệt kĩ thần công của Thiếu Lâm.

Nhớ khi đó lúc đang xem các tuyệt kĩ của Thiếu Lâm, Cao Hoa Lôi phát hiện mỗi một loại tuyệt kỹ Thiếu Lâm đều yêu cầu người luyện công chú ý đến “Tâm cảnh” nhiều hơn các điều khác, chỉ có “Tâm cảnh” đi lên mới có thể đạt tới cảnh giới cao nhất của võ thuật.

Lúc đó Cao Lôi Hoa rất là nghi hoặc liền hỏi phương trượng đại sư:

- Võ kỹ, chỉ cần chịu khổ luyện đều có thể thành công mà? Vậy ở đây cái gọi là “Tâm cảnh” lại là gì nữa?

Trong quan điểm của Cao Hoa Lôi, võ kỹ là hiểu biết, vận dụng kĩ xảo, còn cái gọi là tâm cảnh kia là gì Cao Hoa Lôi thật sự chưa hiểu được.

Phương trượng lúc đó mỉm cười, sau đó chỉ bên ngoài cười nói:

- Tâm cảnh này, nói thì huyền diệu, kì thật khi đã bắt đầu hiểu rõ ra thì cũng không khó như vậy. Cái gọi là tâm cảnh, chính là chỉ quan hệ giữa con người và thiên nhiên mà thôi. Tâm cảnh này cũng chỉ có ngộ mới có thể lý giải! Chỉ cần ngộ ra được, thiên hạ bao la kia không có chỗ nào thí chủ không thể đi!

Cao Lôi Hoa khi đó vẫn không hiểu được, trong tiềm thức hắn vẫn cho rằng tu vi võ kỹ, chỉ cần chịu bỏ công cực khổ mới là đạo lí sống. Về phần ngộ đạo gì đó, tâm cảnh v..v... Cao Lôi Hoa khi vừa bắt đầu thì đã không xem trọng. Thiên hạ bao la không có nơi nào không thể đi? Cao Lôi Hoa nghĩ phương trượng đại sư hơi “chém” nên cũng chỉ cười cho qua.

Nhưng chính vào lúc này, Cao Lôi Hoa đột nhiên minh bạch. Ngộ, tính quan trọng của một chữ này.

Cảnh giới cao nhất của võ đạo là võ phá hư không. Dùng võ đắc đạo! Nhưng nếu chưa lĩnh ngộ được vậy thì làm sao nói tới võ phá hư không? “Ngộ”, là phải ngộ ra pháp tắc của tự nhiên trong trời đất, lấy võ kỹ sở học của mình làm cơ bản cộng thêm lĩnh ngộ các loại võ đạo khác, một khi đã ngộ ra thì cũng có thể nắm giữ pháp tắc tự nhiên đó.

Cao Lôi Hoa mơ hồ nhận ra bản thân mình nên làm như nào!

Hắn im lặng nhắm mắt lại không động đậy. Trong lòng Nguyệt Nhị dường như cũng cảm giác được Cao Hoa Lôi muốn làm gì, cũng liền im lặng ở trong lòng Cao Hoa Lôi không nhúc nhích.

Cao Lôi Hoa nhắm mắt, tĩnh lặng cảm thụ lôi điện xung quanh. Lúc trước bởi vì Cao Lôi Hoa là dị năng nhân, hắn trời sinh đã có thể nắm giữ lôi điện. Nhưng cũng chính vì vậy mới khiến hắn bỏ sót quan hệ với lôi điện. Lôi điện, cũng chính là một bộ phận của thiên nhiên, Cao Lôi Hoa bỏ sót mối quan hệ với lôi điện, cũng chính là bỏ sót mối liên hệ với thiên nhiên rồi!

Tĩnh lặng, sau khi Cao Lôi Hoa nhắm mắt, từng tia lôi quang ở xung quanh Cao Lôi Hoa

hội tụ lại, chui vào cơ thể Cao Lôi Hoa, một lúc sau lại từ cơ thể Cao Lôi Hoa chui ra.

Rất nhanh, Cao Lôi Hoa liền mở mắt ra. Lúc này, đôi đồng tử màu đen của hắn lại lóe lên một ít tia lôi quang màu tím quỷ dị. Trong cái khe tăm tối này hiện ra đặc biệt yêu dị.

- Ba, vừa rồi ba làm sao vậy?

Nguyệt Nhị thấy Cao Lôi Hoa mở mắt ra liền nghi hoặc hỏi.

- Khà khà! Vừa rồi nhắm mắt suy nghĩ một vài thứ, bây giờ nghĩ thông rồi! Nguyệt Nhị, con nhìn cho rõ nhé! Ba sẽ cho con xem một thứ!

Cao Lôi Hoa cười nói với Nguyệt Nhị.

- Cha, xem cái gì?

Nguyệt Nhị nghi hoặc hỏi.

- Nhìn cho kĩ!

Cao Lôi Hoa mỉm cười, rồi ôm Nguyệt Nhị nhảy mạnh về phía sau, mang Nguyệt Nhị tách khỏi vách đá đang bám nhờ vào đó để thoát thân.

- Á? Ba…ba muốn làm gì vậy?

Nguyệt Nhị kinh ngạc hỏi. Mặc dù kinh ngạc nhưng lại không hoảng loạn. Bởi vì Nguyệt Nhị tin tưởng Cao Lôi Hoa làm việc luôn có nguyên nhân của mình.

- He He!

Cao Hoa Lôi cười.

- Mở ra!

Hắn quát lên một tiếng, tiếp đó lôi quang toàn bộ bầu trời giống như nước chảy vậy, nhanh chóng tụ hội phía sau lưng Cao Lôi Hoa. Trong lúc Nguyệt Nhị trợn mắt há hốc mồm thì sau lưng Cao Lôi Hoa hình thành một đôi cánh hoàn toàn do lôi điện tạo thành. Lúc lôi điện lưu động vang lên tiếng xẹt xẹt không ngừng bên tai.

Cao Lôi đắc ý cười vang, sau đó nhìn cánh điện sau lưng mình. Còn may không phải loại cánh của người chim như trong tưởng tượng của mình, nếu như là cánh của người chim mà nói thì chắc là Cao Lôi Hoa sẽ điên lên mất. Hắc hắc.

Nhìn đôi cánh lôi quan sau lưng mình, Cao Lôi Hoa hài lòng gật gật đầu. Đôi cánh này rất lớn, lúc giương cánh ra còn rất đẹp, nếu như hiện tại đang ở địa cầu, nói không chừng còn có thể câu dẫn sự chú ý của một đám các MM (1).

Giương đôi cánh điện ra cả cơ thể của Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng lơ lửng trên không trung. Đôi cánh lôi điện to lớn chầm chậm vỗ nhẹ, điện quang trên cánh giống như dòng nước nhẹ nhàng lưu động. Tức thời làm Cao Lôi Hoa sinh ra một loại cảm giác tuyệt vời không diễn tả bằng lời được.

- Ba à, ba đẹp trai quá!

Nguyệt Nhị thật lòng tán thưởng một tiếng.

- Hắc hắc, không ngờ rằng tùy tiện thử một chút, cũng thật sự có thể bay rồi.

Cao Lôi Hoa đắc ý cười cười:

- Bám chặt lấy ba, Nguyệt Nhị. Chúng ta phải lên trên, phỏng chừng Vong Linh Âm Phong cũng gần tới rồi. Chúng ta phải tranh thủ thời gian thôi!

- Vâng!

Nguyệt Nhị hạnh phúc đáp một tiếng, ôm chặt lấy Cao Lôi Hoa. Ba ba là thất giai nhé, có núi cao dựa rồi. Sau này ta thấy ai không thuận mắt thì ta đập bẹp hắn làm bánh thịt, có ông cha thất giai phía sau chống lưng, sợ đếch gì bố con nhà nào.

Nguyệt Nhị thầm tự sướng trong đầu.

- Hắc Hắc! Gần lên rồi!

Cao Lôi Hoa mỉm cười, mang theo Nguyệt Nhị như hóa thành lôi quang màu tím xông lên trên. Hiện giờ, trong đầu Cao Lôi Hoa đã bắt đầu ngẫm nghĩ phương pháp sau này làm sao “báo đáp” cái gọi là tổ chức kia. Muốn tìm được tổ chức kia cũng rất đơn giản, nói không chừng có thể từ trên người tên thái tử Ifa kia hạ thủ. Cao Lôi Hoa cười nham hiểm, sở dĩ nhận định thái tử Ifa là nhân vật mấu chốt là do một kiếm Diệp Đổng ngăn cản tay dao của Cao Lôi Hoa. Tư thế của Diệp Đổng khi dùng kiếm đỡ dao găm của Cao Lôi Hoa với giống y hệt tư thế tên hắc y nhân bên cạnh thái tử đón đỡ dao chặt thịt của Cao Lôi Hoa khi gặp thái tử Ifa lần đầu tại nhà Tĩnh Tâm. Tư thế này sau khi Cao Hoa Lôi nhìn một lần liền nhớ kĩ trong đầu, bởi vì tư thế của chiêu thức này khá là đặc biệt.

Cũng chính vì vậy, từ điểm này nhìn ra tên hắc y nhân bên cạnh thái tử Ifa chắc chắn là cùng với cái gọi là tổ chức kia có liên hệ nhất định. Đương nhiên cũng không loại trừ khả năng tư thế này là chiêu thức thông dụng của đại lục. Điều này chỉ cần sau khi ra ngoài hỏi Tĩnh Tâm một chút là có thể biết được. Nếu như là tư thế đặc biệt của tổ chức bọn chúng mà nói,.hắc hắc, Nụ cười của Cao Lôi Hoa trở nên thập phần sáng láng nhưng không kém phần gian ác.

- Ba ba!

Lúc Cao Lôi Hoa đang ân cần hỏi thăm tổ tông mười tám đời của cái tổ chức kia đồng thời ngẫm nghĩ linh tinh làm thế nào hành hạ chúng, Nguyệt Nhị ở trong lòng bỗng nhiên lắc lắc tai của mình sau đó gọi to:

- Ba, con nghe thấy tiếng một người rơi xuống!

- Cái gì? Có tiếng người rơi xuống? Ở đâu?

Cao Lôi Hoa hỏi.

- Ở đó!

Nguyệt Nhị chỉ chỗ phát ra tiếng xé không khí lúc người kia rơi xuống.

- Được, hôm nay xem ra phải làm việc thiện nữa rồi!

Cao Lôi Hoa mỉm cười, đồng thời nhanh chóng bay tới chỗ Nguyệt Nhị chỉ. Hiện giờ tâm tình Cao Lôi Hoa đang tốt, cứu một người nữa cũng là tiện tay mà thôi.

Chỉ là lúc này Cao Lôi Hoa lại không biết rằng, ở trên đỉnh đầu của họ, Vong Linh Âm Phong khiến mọi người phải biến sắc đã đại giá quang lâm….

---------------------------------------

(1) MM: các chị em xinh đẹp.

Cực Phẩm Vú Em - Chương #65